Chap 12: Vì anh 1 lần nữa(End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khải ngồi thất thần trên chiếc ghế sofa lạnh lẽo... 2 người mà anh yêu thương nhất lại từ từ đi xa anh mãi... Nhưng trong lòng anh không nhớ đến Linda mà chỉ có 2 từ Vương Nguyên lặp đi lặp lại trong tâm trí anh...

Nếu cô không về, có lẽ anh và cậu đã yêu nhau rồi.. Nếu cô không về thì trong lòng anh chỉ có cậu nhóc tên Vương Nguyên thôi! Nhưng cô đã về và thay đổi mọi thứ. Anh ghẻ lạnh với cậu.. Tình cảm của 2 người không êm đẹp như trước nữa... Anh và cô thực sự chỉ có danh mà không có nghĩa...

Từ nhỏ bọn họ đã được gắn ghép cái tên gì .."Thanh mai trúc mã " nhưng nó chỉ là hữa danh vô thực. Công ty cha anh gầy dựng cũng có 1 chút sức của Âu Dương Tiên Vân - chị họ của Na Na (Linda) là 1 người rất gian xảo bất chấp tất cả cũng chỉ vì danh vọng và lợi ích. Bởi vì anh cảm thấy nhà Âu Dương có ơn với gia đình mình nên mới tỏ ra có trách nhiệm với Âu Dương Na Na. Thế nên anh chỉ trả ơn nên mới sống với cô hoàn toàn không có nghĩa lí gì.

Thật lòng người anh yêu là Vương Nguyên tên cướp nhỏ tuổi.

- Nguyên Nguyên! Trở về với anh được không? Anh rất nhớ em..

(Au : các cỏ ơi! Làm sao đây? Au ... Au nên làm gì để đảo ngược tình thế đây? Thật lòng.. Au không muốn kết thục bi thảm vậy đâu!! )

Nguyên đang ở trong bếp cắt trái cây. Tưởng rằng sẽ cho anh ăn 1 bữa ăn thịnh soạn...

①②③③↙↘↖↙✳↖✳™⑥④

- Anh có phải là Vương Tuấn Khải không?- bỗng 1 đoàn cảnh sát tràn vào nhà.

- Đúng!

- Chúng tôi vừa tìm thấy những bản hợp đồng giả do chính công ty anh ký kết với những công ty như P.A.J,L.N.O.R.... Mời anh về sở cảnh sát hợp tác điều tra!

- Tôi.. Tôi đâu có ký kết với những công ty đó!

"Những khoản này là do Linda phụ trách mà"

--Rõ ràng là chữ ký của vk anh bà Âu Dương Na Na.

- T..tôi...

- Mời anh về sở cảnh sát!

-....

Nghe tiếng um xùm cậu chạy xuống tầng 4 xem thì thấy rất đông người hình như là cảnh sát đang bắt anh đi. Cậu hốt hoảng chạy xuống tầng 2 thì không kịp còn bị ngã . Cậu bây giờ khóc không ra nước mắt.. Bây giờ phải làm sao? Phải làm sao?

Cậu suy nghĩ 1 hồi liền chạy sang nhà J J 1 người bạn trung học với cậu. Bây giờ cô ấy nằm bên ngành luật chắc cũng hiểu đôi chút về việc này..

①↗↙↙‼♥♠♥

- J J ...

- Ah.. Vương Nguyên! Lâu lắm mới thấy cậu đến đây chơi nha?!

- Ừ...

- Mời ngồi!

- Cảm ơn...

- Ủa sao mình mẩy cậu trầy xước vậy?

- J...J cậu... cậu giúp mình 1 chuyện được không?

- Cứ nói! Nếu được mình sẽ giúp!

- Nếu mình tham ô, có tên trong danh sách đen thì bị xử như thế nào?

- Rất nặng nha! Tử hình không phải đùa đâu!

- Vây sao?

- Ừ!

- Mà...

- Thôi tạm biệt! Mình đi đây!!

- Oh

®↗⑨®↘✴↖✳✳⑦✴◀↔

- Mình nên làm gì đây?

- Mình không biết hiện tại Tuấn Khải ra sao rồi!

- Có 1 cách! Chỉ có cách này mới có thể cứu anh ấy....

Trong tòa người đông như kiến cánh. Chủ yếu cũng là các công ty bị cô hại thê thảm bây giờ kiện anh.

- Anh Vương Tuấn Khải.. Có phải chính anh là kẻ đứng sau mọi chuyện?

- .....

- Anh Vương Tuấn Khải! Yêu cầu anh trả lời câu hỏi của chánh án!!

- Là tôi!

Vương Nguyên nghênh ngàn xông vào khiến mọi người đều bị cậu làm cho chú ý. Ngạc nhiên nhất là anh, anh không ngờ cậu còn sống. Tuấn Khải há hốc mặt mày không dám tin vào mắt mình nữa..

- Hiện tại có 1 bị cáo mới. Đó chính là anh Vương Nguyên Mời anh Vương Tuấn Khải ra ghế công chúng ngồi.. Nhường chỗ cho anh Vương Nguyên..

Cậu bước vào chỗ của bị cáo cũng lướt đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.. Anh thì lắc đầu tỏ ý không muốn cậu làm như vậy..

- Anh Vương Nguyên, có phải anh là kẻ chủ mưa đứng sau mọi việc?

- Đ..đúng!

- Nhưng trong danh sách nhân viên anh không là gì của công ty K.Y hết!

- T...tôi....

- Anh làm sao?

- Nhưng mà tôi có bằng chứng!

Chả là Linda khi cất dấu tư liệu hèn hạ này cậu đều nhìn thấy và biết chỗ

- Quả là bằng chứng xác thực!

=> Anh Vương Nguyên. Tội tham ô, không trung thực trong hợp đồng thành lập. Ngày mai tử hình vào lúc 12h5'

Cậu bị giải đi còn anh thì không biết gì ngồi ở trong phòng chờ, 1 tên cảnh sát đi vào

- Anh Vương Tuấn Khải! Anh có thể ra về!!

- Nhưng anh gì ơi cho tôi hỏi anh hồi nãy..

Chưa kịp hỏi thì tên cảnh sát đi rồi... Anh về nhà mà không hay biết gì hết....

②⑩↗➡➡⑤⑥™✴↖↔✳⑧‼♠♠♣♣♦❇▪↩

Sáng hôm sau bầu trời xám xịt như sắp có mưa... Anh thì ngồi trong phòng chỉ biết tửu với tăm.. Khoảng 12 anh đang uống thì cầm chiếc ly nhìn vào nó bỗng 1 cánh tay quợt đi chiếc ly làm nó nát như tương.. Người đó là Thiên Tỷ..

- Bây giờ, cậu còn ngồi ở đó uống rượu ! Nguyên Nguyên chỉ thêm 5' nữa là xử hình rồi đó!

- C...cái ...cái gì ?

Anh chạy nhanh ra đường dù trời lạnh thấu xương dù mưa tan cắt thịt... Anh vẫn chạy ra đường mà không có 1 chiếc áo ấp hay khăn choàng!!

- Vương Nguyên! Chờ anh! Em nhất định phải chờ anh!

Nếu tính thì từ nhà anh đến sở cảnh sát tận 20km nếu chạy bộ thì... E là không kịp

Anh chạy với tốc độ cao bị ngã nhiều lần khiến toàn thân đầy vết thương.. Anh vừa chạy vừa khóc những vết thương kia cũng không còn cảm thấy đau đớn gì nữa...

Nguyên đem ra nơi hành hình. Người ta vẽ 1 đường tròn trên lưng cậu.. Tiếng "Crắc* vang lên

2' nữa.....

1'30s

1'

30s

15s

Anh đang ở trước cổng trụ sở cảnh sát lúc mở cửa " két"
"

Đoàng" 2 âm thanh vang lên trong cùng 1 lúc...Anh bây giờ không biết có cảm xúc gì nữa... Đau khổ thì hơn gấp bội cay đắng thì hơn gấp ngàn....


- Vương Nguyên!!!!!- Anh hét to

Anh đi về....

***

- Cậu tên gì?
-Tôi..tôi là Nguyên! Còn anh?
-Tôi là Tuấn Khải,cậu không có nghề sao? Mà phải làm công việc hèn hạ này?
-Tôi cần gì mà phải làm nghề chứ! Tôi đâu có trọng lượng đâu mà phải vậy?
-Trọng lượng?
-Anh thử nghĩ xem 1 thằng dốt trong cô nhi viện học ít kém hiểu biết thì phải làm gì ngoài đi trộm,cướp chứ!
-Nhưng cậu không được làm vậy!
-Oh ...tôi hiểu rồi! Để xem...

....

- Tôi xin lỗi! Xin lỗi anh!

- Không có gì đâu ! Thứ vết bẩn này lấy nước bôi chút là xong thôi mà!

...

- Sao cậu khóc thế?

- Tôi...đang nhớ nhà..

- Cậu nói không muốn làm nhân viên văn phòng phải không? Vậy cậu làm thư kí cho tôi đi!

- D...dạ

....

-Này Nguyên! Cậu làm quản lí được không?

-Không! Không đâu! Không thể nào!

-Vậy thủ quĩ thì sao?

-Cái gì? Thủ quĩ sao? Ý anh nói là giữ tiền ấy hả?

-Tương đương thế!

-Được ! Tất nhiên là được! Tôi rất kĩ lưởng mà!

-Vậy tôi sẽ sắp xếp cho cậu làm thủ quĩ!

-Vâng! Vâng !

...

-Cậu đi đâu vậy?

- Kh...không có!

...

- Nguyên! Cậu đi ăn trưa cùng với tôi nha! Còn có đối tác nữa! Cậu nhớ phải biểu hiện thật tốt nhé!

-Oh..... Tôi .....tôi biết mà!
...

-Tại sao cậu lại đi ăn cướp nữa?
-Tôi không làm vậy thì thức ăn đâu tự chui vào miệng được! Không lẽ ngồi không cũng có đồ ăn nữa à???
-Thôi không tranh nữa! Nếu có 1 công việc phù hợp tôi sẽ cho cậu vào công ti của tôi làm thử!
-Được nữa sao?
-Đương nhiên rồi! Nếu cậu cố gắng thì còn có cơ may đó!
-Vâng! Hihihihi...

- Khải!

- Oh !Nguyên à? Hihi

- Anh đang làm gì vậy? Tôi đang rất mệt nè!

- Làm sao?

- Ông trưởng phòng chẳng thích tôi. Làm gì cũng ông ta quở phạt, còn giao 1 đống tài liệu cho tôi! Tôi thật sự chán chườn rồi Khải à!

- Vậy sao? Tôi sẽ nhắc nhở ông ấy hạn chế lại!

- Cảm ơn anh!

***
Bây giờ những hồi niệm về tên cướp nhỏ tuổi và anh chàng giám đốc cứ tua đi tua lại trong lòng kẻ ngốc tên là Vương Tuấn Khải.. Giá như mà tất cả chưa xảy ra.. Giá như mà cậu còn ở đây..... Giá như mà mọi thứ đều chỉ là mơ... Nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi.....

↪▪‼▪O:-) :-$ :-! :-[ :-* :-D :-D :'( :-* :'( O:-) O:-) O:-)

=-O :-P ;-) :-( End ficO:-) O:-)

Huhuhuhu... Au thật vô dụng không thể đảo ngược tình thế của bọn nhỏ... Pùn wá! Mí cỏ có ai thíck SE ntn k?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#rirach
Ẩn QC