Chap 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc...cốc...

"Giờ này ma nào đến vậy trời aiss...."_Lão Vương đang hồi tưởng quá khứ tươi đẹp, "bé" nào dám làm phiền,"bé" đó rất gan nha.

Vương Tuấn Khải mặc như đưa đám,lết thân ngọc,Thân ngà của mình ra mở cửa, đập vào mắt anh là 1 con người anh không muốn gặp 1 tí nào (=_=|||)

_Vương Tuấn Khải, tôi về rồi nè_Vương Nguyên nở nụ cười tỏa nắng.

_... (Au: K phải là im lặg mà là a đao nhà e bị đơ)

_Chắc cậu đói rồi đúng không?tôi có mua nhiều lắm!Tránh ra coi_Nguyên đẩy Khải ra,tự nhiên đi vào nhà

_...(au:im lặng này chính là lửa giận đang chảy)

Vương Nguyên vào bếp dọn tất cả đồ ăn ra bàn quay ra nhìn thấy Khải còn đứng như trời trồng, liền tặc lưỡi kéo anh vào.Khải bị Nguyên làm động nên trở về với thực tại.

_Nè!cậu làm gì vậy?buông ra _anh khó chịu giật phăng tay ra.

_..._cậu ngạc nhiên, sợ hãi nhìn anh

_Nhìn gì?_anh tức giận quát rồi bỏ vào bỏ vào bếp.Nhưng thật không may,nhìn những món ăn sang trọng,khói bốc nghi ngút,anh lại càng cảm thấy chướng mắt.Anh cảm thấy mình bị bỏ rơi,mình bị xem thường.

Lúc Cậu ăn ngon lành cùng người đàn ông khác,có nhớ đến anh không?Lúc cậu ở bên người ta có nhớ đến anh không?Giờ mang đồ về đây làm gì?Thương hại hay sợ anh chết đói đây?Anh không cần,dù là gì anh cũng không cần

Anh máu sôi sùng sục,tức giận nhanh chóng đạp đổ tất cả các thức ăn cậu vừa bày biện ra,tiếng choang,xẻng,bốp,...vang lên chói tay,in ỏi...

Cậu hoảng sợ giật mình nhảy ra xa,(au: k phải Nguyên ẻo lã,bánh bèo đâu nha,do sống trong sung sướng quen r.Giờ bị doạ vậy k sợ mới lạ...Ming m.n hiểu xue xie ni~~~ )'nhìn những thứ cậu cất công chuẫn bị,về nhà chưa kịp nghỉ ngơi lại phải chạy đi mua thức ăn, rồi chạy xuống nhà anh,bày biện tất cả ra bàn,mời anh ăn...Cậu sợ anh đói,cậu sợ anh buồn,câu sợ anh chờ đợi,cậu mới làm những việc này...Vậy mà...anh nỡ...dù là vì bất cứ lí do gì,anh cũng không được làm vậy....cậu sẽ không tha thứ cho anh...

Cậu đưa tay quẹt đi dòng nước mắt long lanh đang vương vấn trên 2 bên mÁ.Cậu không khóc,tại sao cậu lại khóc chứ.ĐÚNG... CẬU KHÔNG SAI..Trừng mắt nhìn anh...

_Thật sai lầm...

Rồi cậu bỏ chạy đi mất...nước mắt cũng từ khóe mắt tuôn ra không ngừng...cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ cậu cảm thấy mình bị lạc lỏng,bị coi thường, bị chà đạp...bị sỉ nhục...

Còn về phía anh,anh không có 1 chút động tĩnh nào...anh bây giờ lửa giận vẫn chưa được dập tắt... (Au:anh đao à...!!! Anh có quyền gì mừ giận hủm....@_@ Khải: cô hay quá nhở...cho 5,s để biến...au:vâng... Anh đao *toát mồ hôi*)

Anh vẫn chưa nhận thức được hành động của mình...Anh lấy chân hất chúng sang 1 bên...rồi hằng học bước lên phòng..!

*

*

*

*


*


_Bảo bối à,con sao vậy?? _Mama Vương nhìn bảo bối của bà khóc đang rất hốt hoảng nha!

_Oa oa..._nghe được tiếng mama,Nguyên được nước khóc oà lên

_Oa ..oa..?bảo bối ngoan,nói ta nghe con làm sao ?

_Là Vương Tuấn Khải, cậu ta...hức hức ăn hiếp con

_Hừ...Thật quá quắt,không muốn sống rồi_Phu nhân tức giận, nghiến răng ken két,hiển nhiên 4 chữ cuối không nói ra

_Bảo bối a~ giờ mama dẫn con lên phòng nhen...mai bảo bối còn phải đi học nữa

***

Sáng hôm sau,...

Vương Nguyên chính là người thù dai nha...vào lớp chẵng thèm nhìn anh, nói chuyện càng không. Nhưng cũng không phải là người lấy việc công trả thù riêng... Không ỷ mình là lớp trưởng mà ra sức " bóc lột" của cải người khác

Còn về phần Khải... Anh cũng không nguôi giận. Anh vẫn còn hiểu lầm cậu,hiểu lầm ý tốt của cậu... Nên lúc nào cũng khư khư cái khuôn mặt lạnh lùng, nhìn là ưa không nổi...cũng không đá động gì đến cậu...Nhưng anh chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua sau khi cậu ra về

Flashback...

Sau khi Vương Nguyên chạy đi, anh cũng chẵng buồn dọn dẹp, còn tặng ề thức ăn thêm vài cước nữa rồi xoay người đi thẳng lên phòng...

Anh nằm dài trên giường, nhắm mắt, cố điều chỉnh hành vi của bản thân mình thì điện thoại vang lên...

_Alo mẹ_tuy Vương Tuấn Khải là người rất ít nói nhưng đối với mẹ anh rất mực kính trọng bà vì bà nuôi anh khôn lớn, bà vừa là mẹ vừa là ba vừa là bạn của anh

_Dạo này con có khỏe không??_bà ân cần

_Con rất khỏe_anh chán nản trả lời

_Sao nghe giọng con buồn vậy...con có chuyện gì sao?Tiểu Nguyên không an ủi con à*

*Lí giải 1 chút :ở chap thứ 13 có phân cảnh là mẹ Khải lên thăm anh,gặp được Nguyên, mọi người chơi với nhau rất vui .Mẹ Khải có ấn tượng rất tốt về cậu.Nhưng do không hiểu tại sao khi đăng chap lại bị cut cảnh đó.Mọi người thông cảm nha!!!

_Không, cậu ta về nhà rồi_nhắc tới càng làm anh buồn thêm

_Sao vậy?

_Mẹ không cần biết quá nhiều, con đang rất mệt_cứ nghe đến cái tên đấy càng làm anh phát bực, liền to tiếng với mẹ

_Tiểu Khải, con nói chuyện vậy đó hả_bà tức giận, con bà chưa bao giờ như vậy

_Con xin lỗi,nhưng thật sự giờ con không biết nói gì cả

_Tiểu Khải, Tiểu Nguyên là 1 cậu bé tốt,mẹ không muốn con thực hiện kế hoạch thâm độc ấy làm hại thêm người vô tội...

_..._anh nhắm mắt không muốn nhìn thấy sự thật đó

_Tiểu Khải, mẹ biết con là 1 người hiểu chuyên, con muốn trả thù cho ba,nhưng mẹ không muốn bàn tay con vấy máu... Huống chi Tiểu Nguyên là người ngoài cuộc.Mẹ có thể nhận ra rằng thằng bé rất lương thiện tuy có chút ương bướng....nó rất đáng yêu

_..._1 giọt nước mắt nhẹ nhàng từ hóc mắt chảy ngược

_Mẹ chỉ nói thế thôi!Quyết định là ở con.Mẹ tin Tiểu Khải của mẹ sẽ làm đúng


End flashback


_______     _______   ______ End chap  ______   ______    ______




Mọi người ơi...đừng đọc chùa nha,cho au xin vài ♥ và vài cờ men đuy...;-)










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net