Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tóm tắt quá khứ...

Cách đây 12 năm,khi ấy tập đoàn Vương Thị và tập đoàn Vương Gia là 2 tập đoàn chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc . Tuy nhiên,cả 2 đều xem nhau là đối thủ cạnh tranh,bởi vì ai cũng muốn độc chiếm thị trường đá quý.Vào 1 đêm trăng khuyết,Đình Phong-trợ lí đặc biệt của Vương Chí Lâm (cha Vương Tuấn Khải) chạy gấp vào phòng Chủ tịch:
_Thưa Chủ tịch,theo khảo sát địa chất ở phía Đông Bắc Kinh đã phát hiện 1 mỏ kim cương với tỉ trọng rất lớn.Tính theo GDP/đầu người thì lợi nhuận sẽ tăng lên 6,8% nếu ta khai quật thì thu nhập bình quân sẽ cao hơn tập đoàn Vương Gia là 1,2%

_Anh có chắc không? Tập đoàn Vương Gia có biết không đấy?Vương Gia Long ( cha Vương Nguyên) là 1 con cáo già nếu ông ấy biết được thì sẽ không để yên đâu_Vẻ mặt hớn hở,cùng sự lo lắng,nghiêm trọng.

_Chắc chắn không, đây là tin mật

_Được vậy chúng ta đi

_Ba ơi!ba đi đâu khuya vậy?cho Tiểu Khải đi với_1 cậu bé gương mặt bầu bĩnh chạc 5 tuổi,lon ton chạy vào,kéo vạt áo ông

_Tiểu Khải ngoan!con không đi được đâu_hôn lên má cậu

_Chủ tịch ,sau này thiếu gia lớn cũng kế thừa gia nghiệp,cứ cho cậu ấy theo học hỏi kinh nghiệm từ nhỏ._Đình Phong nói

_Vậy lấy áo khoác cho Thiếu gia đi

********

Tại 1 tòa biệt thự nguy nga,tráng lệ.....

_Ông chủ!Ngài còn thức không vậy?

_Vào đi_1 giọng trầm ổn vang lên

_Theo thông tin gián điệp cho biết tập đoàn Vương thị vừa pghát hiện ra1 ái mỏ lớn bên cái cạnh hồ phía Đông Bắc Kinh,chúng ta phải tiến hành trước họ!

_ Hừ! Theo ta lâu năm có lẽ anh cũng hiểu ý trong đầu ta đang nghĩ gì! Mau chuẩn bị ta đến ngay!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại mỏ kim cương,....

Máy khoang,máy thăm dò địa chất,....không ngừg hoạt động,Tiếng máy móc làm việc vang inh ỏi,hàng trăm công nhân tất bậc bên khâu việc của mình trong khung cảnh thật nặng nề xen lẫn náo nhiệt

- Đào nhanh!Nhanh! Khẩn trương lên.! Việc hôm nay không thể để mai.

_Ba ơi, tại sao mình phải làm vậy ạ?

-Ba đang lót đường cho Tiểu Khải sau này đi dễ dàng hơn, chịu không nào?

-Dạ dạ -Khải thích thú

_Két....2 người đàn ông bước xuống xe,1 thanh lịch mang bên trong sự quỷ quyệt,đa đoan.1 tao nhã cũng không kém.

_ Hello Mr.Lâm,lâu rồi không gặp.

Nghe tiếng lạ,theo phản xạ của 1 đứa bé,Khải trốn đằng sau cái ngách nhỏ

-Anh đến đây để làm gì ? Có gì cứ nói thẳng đi ! Đừng vòng vo! Nói bóng nói gió như thế sẽ làm người khác hãi đó!

-Nghe anh nói thế ...vậy tôi không cần phải khách sáo rồi! Mục đích tôi đến đây để cùng với anh bàn bạc về việc cái mỏ này!

-Ý anh muốn tôi bán nó lại cho anh?

-Đúng vậy! Nếu anh bán nó cho tôi,anh sẽ có được 1 số tiền đáng kể đó!

-Tại sao tôi phải cần những đồng tiền dơ bẩn đó của anh cơ chứ! Cái mỏ này là "bàn đạp" để con tôi vững tiến đến tương lai.Đâu có ai ngốc đến nỗi giao trứng cho ác đâu!

- Anh dám xúc phạm tôi!??

-Này ! Tôi có nói thế bao giờ? Anh đừng nên ngậm máu phun ngưòi nhé!!!

Cuộc tranh cãi diễn ra tận 3 tiếng đồng hồ.Cậu bé Tiểu Khải, ngồi co tròn trong cái ngách nhỏ.Tim đập nhanh liên hồi,như sắp có điềm gở .Bỗng 1 tiếng " crắc"Khải nghĩ bụng:"tiếng gì vậy nhỉ" chưa dứt hết câu hỏi dư thừa của Khải thì 1 tiếng"Đùng" vang khắp mỏ.

Người kia ngoảnh mặt đi không 1 chút cảm xúc xót thương.Khải không biết việc gì vừa diễn ra vô cảm đi ra ,tay vịn cái vách.Cậu cảm thấy có thứ gì ở tay,nhấc tay lên thì nó đã vấy máu.Vội nhìn lại thì thấy thì thấy ba mình đang nằm dài trên nền đất đầy máu.Cậu hoảng hốt:" Ba ơi! Ba tỉnh lại đi! Tại sao? Tại sao ba lại vậy? Ba ơi!huhuhu" Sự sợhãi ,lo ầu né tránh người lạ trong Vương Tuấn Khải bây giờ đã tan biến,cậu không còn nhớ gì nữa.Nhưng gương mặt xấu xa,đê tiện của người đàn ông lúc nãy vẫn còn khắc vào trong sương trong tủy cậu.Cái vẻ mặt giết người không 1 chút thương tâm của ông ta cứ ẩn hiện mãi làm cậu phải choáng.

********* 2 ngày sau( tang lễ ông Lâm)********

Ai cũng mang trên mặt vẻ mặt thương tiếc thậm chí là khóc .Riêng khuôn mặt của bà Vương luôn đỏ ửng( tức giận) kèm theo vài giọt nước mắt rơi lã chã.Lòng bà đau,đau như cắt,cổ họng nghẹn ứ,nói không thành lời.Người bà nóng như lửa đốt,trong khoảnh khắc này cả thế giới dường như ngưng đọng và cả trái tim bà cũng đập loạn nhịp,bà không thể chấp nhận được.Nhưng nợ máu phải trả máu,mắt đầy nước mắt nhưng vẫn nói với con: "Khải à,ba con đã bị Vương Gia Long hại chết! Là ông ta Vương Gia Long!"

-Con không muốn nghe! Huhuu- Khải vội chạy vào 1 căn phòng trong đó chứa đầy người là nơi để thi thể của ông Lâm trong 1 cái quan tài cổ kín.Cậu bất giác chạy đế gở nắp quan tài ra.Mọi người ra sức ngăn cản:

-Cậu chủ!! Hãy bình tĩnh! Cậu làm thế chủ tịch trên trời linh thiên nhìn thấy cậu như vậy sẽ thất vọng lắm đấy!

-Huhuhu buông ra huhu buông cháu ra đi mà!

Sau đó Khải đau đớn ngã khuỵ xuống nền gạch vô cảm.Phu nhân Vương chạy vào : "Tiểu Khải con đâu rồi?"

***** Tối*******

-Khải à, nhà mình vì cái mỏ đó đã tốn rất nhiều chi phí.Vây tiền quá nhiều rồi,ây giờ không còn gì để trả cho họ nữa! Chúng ta phải đi trốn nợ thôi,

_mẹ,trốn nợ?Con muốn ở lại với ba.

Tuy 1 mực không đi ,nhưng mẹ cậu đêm đó,đã cùng cậu trốn lên Đại Lục

Cuộc sống của họ rất vất vả,Khải lớn lên trong nghèo khổ và cùng những lời nói cay độc của mẹ cn phải nhớ,chính Vương Gia đã hại chết ba con,lớn lên con phải báo thù....

Khải học rất giỏi,liến tiếp đứng hạng nhất toàn trường,anh được cấp học bổng và được chuyển trường xuống Quốc Gia ở Trùng Khánh-ở đây anh bắt đầu kế hoạch trả thù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net