chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn nhưng bên trong không có động tĩnh gì, thấy không có ai trả lời người gõ cửa vẫn rất kiên nhẫn gõ thêm lần nữa
Cộc cộc cộc
"Nguyên Nguyên em dậy chưa?, em không dậy là sẽ muộn làm đó, lúc đấy đừng có mà khóc lóc với chị nha!"
Tiếng cô gái nhẹ nhàng vang lên mang theo ý cười.
Lúc này bên trong phòng là một mãnh yên tĩnh, trên giường có một người con trai vẫn đang yên giấc, đồng hồ báo thức bị vứt ở góc giường nằm chỏng chờ.
Thấy không ai trả lời cô gái đành lắc đầu, trở về phòng của mình lúc sau trở lại trên tay cầm một chùm chìa khoá, động tác lưu loát tra chìa khoá vào ổ, cánh cửa cạch một tiếng mở ra.
Tiến đến bên giường nhẹ nhàng lay người vẫn đang cuộn tròn mình trong chăn kia
"Nguyên Nguyên mau dậy, trễ rồi, em không dậy là muộn làm đó!"
Bị lay dậy người con trai khẽ ư hừ vài tiếng mắt vẫn nhắm tịt.
"Chị~còn sớm mà, cho em ngủ một chút nữa đi"
Nói rồi tiếp tục trùm mền ngủ tiếp, Vương An Ngọc không có biện pháp ghé vào tai cậu thở dài nói "Ai ya đúng là còn sớm thật đấy mới có 7h 30 thôi hà, vậy em ngủ tiếp đi hà, cô nhấn mạnh câu cuối
"Em đã bảo còn sớ....khoan chị vừa nói cái gì 7h30 ? Aaaaaaaa sắp muộn làm rồi!"

Người trên giường vẫn còn đang mơ hồ rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy hét một tiếng, sau đó chỉ thấy một thân ảnh lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng lao vào nhà Wc, cửa phòng tắm rầm một cái đóng lại.

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng công ty Vương thị , Vương Nguyên vội vàng xuống xe chào tạm biệt An Ngọc rồi ba chân bổn cẳng chạy vào trong, bình thường cậu vẫn hay đi làm bằng xe buýt nhưng hôm này dậy muộn đành phải đi nhờ xe của chị cậu.
Lúc trước chị ấy cũng có bảo cậu hay là để chị ấy mua cho cậu một chiếc xe để tiện đi làm nhưng cậu từ chối, ai đời cậu chỉ mới đi làm thực tập lại đi ôtô người ta nhìn vào có phải hay không lại nói này nói nọ.
Tới văn phòng vừa đúng giờ Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm may mà tới kịp lúc không là toi luôn.
Ngồi vào chỗ còn chưa được bao lâu đã bị gọi nhờ đi pha cà phê, Vương Nguyên cười khổ đồng ý, bưng tách đối phương lên, đi đến phòng trà nước nằm ở bên cạnh lối thoát hiểm, cách một đoạn khá xa văn phòng.

Xé mở gói cà phê hòa tan, cẩn thận mà trút vào trong tách, đi đến máy nước uống bên cạnh, chờ máy đem nước nóng đổ đầy vào.

"A lô, là tôi."

"Ừ, xảy ra chút phiền toái, cái ả Na Na kia lấy chuyện mang thai uy hiếp Boss, đúng vậy, cô ta thật đúng là làm được."

Ầy? Đây hình như là thanh âm của trợ lý tổng giám đốc Lâm Kinh vũ thì phải .

Vương Nguyên không tự giác mà len lén từ khe cửa nhìn qua, thấy Lâm Kinh Vũ đứng ở hành lang, gọi điện thoại, trên mặt mang tươi cười trào phúng.

"Đúng, tổng giám đốc nói anh ấy không cần đứa bé này, lát nữa tôi sẽ mang cô ta qua đó, cô sắp xếp một lát phẫu thuật đi."

"Không có biện pháp, cậu cũng biết Tuấn Khải ca ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp anh ấy mà."

Cái gì? Bọn họ vậy mà đối với một sinh mệnh nhắm mắt làm ngơ, còn không chút tình cảm nào lập kế hoạch trước, làm sao đem sinh mệnh kia bóp chết.

Càng quá đáng hơn là tổng giám đốc, tự mình chẳng những không đích thân chịu trách nhiệm, ngược lại để thuộc hạ của mình ra mặt làm.

Một đám người không có nhân tính!

Vương Nguyên tức giận đem thìa ném vào tách, lấy nước sôi, rất nhanh quấy lên, hoàn toàn không có chú ý tới người đàn ông cúp điện thoại lặng lẽ vào đây.

" Này, cậu là ai? Đến từ đây lúc nào?" Phía sau bỗng nhiên có người lên tiếng, làm tay Vương Nguyên run lên.

"Nói với cậu đấy, cậu có nghe được cái gì không nên nghe hay không?" Lâm Kinh Vũ không kiên nhẫn mà tiếp tục hỏi tới.

"Hả? Không có không có. Tôi, tôi vừa mới đến." Vương Nguyên cẩn thận mà nói dối, cảm xúc lòng đầy căm phẫn trước đó hoàn toàn biến mất không thấy, trong lòng chỉ ngóng trông người đàn ông này sẽ không vạch trần cậu.

Kinh Vũ không nói gì, lẳng lặng quan sát trong chốc lát, sau đó nhún nhún vai, "Không có là tốt rồi, chúng tôi nếu như nghe được lời đồn đãi gì, hừ!"

Đưa tay túm thẻ nhân viên trước ngực Vương Nguyên lên, tinh tế ngắm nghía, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

"Phòng kế hoạch Vương Nguyên đúng không." Kinh Vũ buông thẻ nhân viên ra, nhìn thẳng cậu trai đang phát run, "Trông nom tốt miệng của cậu, nếu không chớ trách chúng tôi không khách khí."

Không nói thêm nữa Kinh Vũ xoay người đi ra gian trà nước.

Vương Nguyên kinh hồn bạt vía mà nhìn bóng lưng đối phương, mãi đến khi biến mất không thấy, trong lòng chậm rãi tiêu hóa những lời nói uy hiếp kia.

Ài, quả thật là thằng khốn lạnh lùng.

" Vương Nguyên cậu sao giờ mới trở về." Đồng nghiệp đoạt lấy tách cà phê trong tay Vương Nguyên,
ngay cả một câu cám ơn cũng không có, ngược lại còn oán trách.

"Ngại quá, có một chút chuyện ngoài ý muốn." Vương Nguyên có lỗi cười cười.

Ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, Vương Nguyên còn có chút không thể tin được, không nghĩ tới cậu cũng có một ngày bị uy hiếp, cái loại cảnh tượng này giống như chỉ có ở trên TV mới có thể thấy thôi mà.

Lắc lắc đầu, Vương Nguyên muốn đem chuyện này quên đi, thế nhưng lại nhịn không được vì người phụ nữ chưa từng gặp mặt ấy lo nghĩ.

Một cô gái mất đi đứa con của mình, nhất định sẽ rất đau lòng, hơn nữa hung thủ là người mình yêu, sẽ càng thêm đau khổ tột cùng.

Không nghĩ tới vị tổng giám đốc này thủ đoạn lại độc ác như vậy, đối với thứ không cần nữa nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

" Vương Nguyên , nghĩ cái gì đấy." Đồng nghiệp bên cạnh vỗ vai cậu một cái, "Đừng bởi vì cậu lề mề, mà để toàn bộ mọi người trong tổ chúng ta tăng ca theo nha."

"Ừ, tôi sẽ mau chóng hoàn thành." Vương Nguyên gật gật đầu, mở tài liệu trong tay ra, tập trung xử lý công việc.

Bữa trưa ăn qua loa ở căng tin xong Vương Nguyên lại tiếp tục với đống công việc của mình.

Đến Năm giờ rưỡi chiều, đồng nghiệp lục đục mà tan tầm, thế nhưng công việc của Vương Nguyên mới hoàn thành một nửa mà thôi, nói cái gì cũng phải làm thêm giờ rồi.

Văn phòng rất nhanh liền còn lại một mình Vương Nguyên, tất cả cao ốc công ty cũng từ từ an tĩnh lại, chỉ có đồng hồ tích tắc mà thôi.

Chịu đựng đói khát trong bụng, Vương Nguyên uể oải xoa bóp bả vai, nhìn thoáng qua đồng hồ, cảm thấy cả kinh.

Vậy mà đã mười một giờ đêm rồi, chắc là cả tuyến xe cuối cũng bỏ lỡ rồi.

Ôi, xem ra buổi tối hôm nay là phải ngủ ở trong công ty rồi.
Cầm lấy di động mở ra, có hai cuộc gọi nhỡ từ chị An ngọc lúc bảy giờ, một tin nhắn cũng từ chị ấy luôn , nội dung chính là hỏi sao cậu còn chưa về, sao gọi không bắt máy, rồi chị ấy phải đi công tác dặn cậu ở nhà phải tự chăm sóc bản thân, giờ Vương Nguyên mới nhớ ra tối qua cậu để điện thoại ở chế độ im lặng, sáng này lại vội quá quên cài lại.
Bấm số gọi vào số máy quen thuộc đợi hồi lâu vẫn không có ai bắt máy, lại nghĩ chắc giờ chị ấy đang trên máy bay hoặc ngủ rồi , mai gọi lại vậy.

Haizz

Bản thân trong mắt người ở bên ngoài ngăn nắp gọn gàng, làm công việc người khác hâm mộ, hơn nữa có được tương lai tốt, thực ra cuộc sống lại so với người thường cũng khá thua kém.

Hoàn cảnh càng ưu việt, cạnh tranh lại càng lớn.

Cũng không phải cậu không thích phấn đấu, mà là đồng nghiệp xung quanh nhìn cậu vừa mới nhận chức, là một người mới, sẽ không ngừng áp bức cậu.

Để cậu pha cà phê, xem như thoải mái rồi, quá đáng hơn để cậu hoàn thành công việc của người khác; hơn nữa trong tổ định kỳ sẽ làm một buổi liên hoan nội bộ, đối với người đang thử việc, tiền lương không nhiều lắm như Vương Nguyên mà nói, lại càng khổ không thể tả.Cũng không thể lúc nào cũng ngửa tay xin tiền của chị được mặc dù cậu chỉ cần nói một tiếng chị ấy sẽ không do dự mà đưa cho cậu.

Lúc trước cũng muốn từ chức, thế nhưng lại nghĩ mình lớn rồi sao có thể dựa vào chị hoài được liền bỏ đi ý định đó.

Chỉ có thể lây lất thế này, qua một ngày là đỡ một ngày.

Đại khái sau này được chính thức tuyển dụng,chắc sẽ tốt chút đi.

Khép tài liệu lại,cậu cảm thấy nhất định mình phải ăn chút gì đó, bằng không cơ thể nhất định tiêu tùng.

Từ trong ngăn kéo lấy mì ăn liền dự trữ ra, mở gói, để đủ các gói gia vị, bưng đến phòng trà nước.

Dọc theo đường đi không có âm thanh gì, rất im ắng , chỉ có tiếng bước chân của Vương Nguyên, ở trong hoàn cảnh vắng vẻ này nghe rất rõ ràng.

Vương Nguyên run rẩy cơ thể, trong lòng nổi lên một cảm giác lành lạnh

Ào ào, ào ào

Hở? Trong phòng vệ sinh giống như có tiếng nước?

Đã trễ thế này, chẳng lẽ còn có người khác tăng ca?

Chẳng lẽ nào nói... Chuyện ma quái nghe đồn trong công ty là thật..

Lấy hết can đảm bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy một bóng người ghé vào bên cạnh bồn rửa tay, cả bộ tây trang đều ẩm ướt hết.

Thì ra thật sự còn có người tăng ca.

" Này, anh gì ơi, anh có khỏe không?" Vương Nguyên lo lắng dò hỏi.

Bóng người giật giật, không trả lời.

"Này!" Vương Nguyên chậm rãi đến gần, đưa tay vỗ vỗ, lại bị đối phương chợt quay người lại làm giật mình, "Á!"

Toàn bộ cơ thể đối phương đều đè về phía Vương Nguyên, khiến cậu suýt tý nữa ngã về phía sau.

Người  này nặng muốn chết à.

"Đưa tôi về." Người con trai khe khẽ mà bật hơi ở bên tai Vương Nguyên, khiến lỗ tai cậu nháy mắt đỏ hết.
"Nhanh lên một chút."

"Về? Trở về đâu chứ?" Vương Nguyên nhíu mày, cậu không biết hắn là ai , dựa vào cái gì phải nghe lời hắn chứ.

Hắn im trong chốc lát, rồi nói thêm, "Vậy đưa tôi trở về văn phòng tổng giám đốc."

What? Văn phòng tổng giám đốc?

Vương Nguyên đẩy đẩy tóc trên mặt người con trai, không ngoài ý muốn thấy khuôn mặt giống như đúc trong ấn tượng lạnh lùng nghiêm nghị.

" Vương tổng? !" Vương Nguyên ngạc nhiên lớn tiếng kêu lên.

Hắn không nói chuyện, nheo ánh mắt lại cẩn thận nhìn người dìu hắn là ai, hồi lâu nhìn không ra, liền giục nói." Đừng nói xàm mãi, mau mau đỡ tôi trở về."

"Vâng."

Thật vất vả dìu Vương Tuấn Khải trở về trong phòng làm việc, đem đối phương nằm trên giường trong phòng nhỏ Vương Nguyên mệt muốn đứt hơi ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh thở lấy thở để.

" Giúp tôi lấy nước đến." Vương Tuẩn khải ở trên giường vừa xoa huyệt thái dương vừa ra lệnh nói.

Vương Nguyên bĩu môi, đứng dậy đi rót nước.

"Tổng giám đốc, nước của anh đây." Vương Nguyên ngồi ở trên giường, nâng Vương Tuấn Khải dậy đỡ hắn uống nước, lại phát hiện trên mặt Vương Tuấn khải có màu đỏ rất khác thường mới vừa rồi còn cho rằng chỉ là do uống rượu say, hiện tại xem ra hẳn là không đơn giản như vậy, thêm nữa người cũng rất nóng, "Tổng giám đốc, anh sốt rồi? !"

"Không phải phát sốt."Vương Tuấn khải lắc đầu, nhắm mắt ngừng một hơi lại nói tiếp "Ở đây không có chuyện của cậu nữa, không nên hỏi nhiều như vậy, nhanh rời khỏi đi."

Cái gì nha, mất sức lực lớn như vậy mới đem anh tha đến đây, giờ lại muốn đuổi tôi đi.

Hơn nữa tôi nếu như đi rồi, nếu xui anh còn có thể chết ngất, vậy trách nhiệm của tôi lại lớn nữa.

"Phát sốt thì nên uống thuốc nha. Thuốc ở đâu ạ? Tôi đi lấy." Vương Nguyên không vừa lòng mà chu môi.

" Không cần cậu quan tâm, nếu như không muốn hối hận, thì nhanh đi đi." Hơi thở Vương Tuấn khải đứt quãng có chút tức giận nói, nhắm mắt lại âm thầm đè nén đáy lòng bắt đầu sôi trào lên.

"Cái gì không muốn sau này hối hận?" Tha anh đi lên tôi cũng đã hối hận lắm rồi, còn có thể làm sao hối hận nữa. Vương Nguyên đứng dậy tìm kiếm trong tủ, ngoài miệng lại tái phát tật xấu dong dài, "Cơ thể không phải của anh ư, không biết sẽ khó chịu sao, thật không biết các anh những người này làm sao nữa, cái gì có thể so với thân thể của chính mình quan trọng hả..."

Vương Tuấn Khải bực bội mở mắt ra nhìn phía Vương Nguyên, nhìn thấy người con trai ấy có chút gầy gò, vừa lầm bầm lẩm bẩm trong miệng, vừa lấy tay lục lọi, chợt trong lòng có chút xúc động, muốn sờ sờ xương cột sống nhô ra của cậu, muốn sờ sờ làn da tinh tế của cậu, còn muốn... hôn nhẹ môi đỏ hồng của cậu.

Vừa rồi cũng đã chú ý tới, cánh môi đỏ mọng kia xinh đẹp lắm, còn có mắt to ngập nước phát sáng, tất cả mọi thứ đều đang câu dẫn hắn.

Đều tại ả đàn bà chết tiệt nào đó chuốc thuốc cho hắn, hắn rồi sẽ đi lột da cô ta!

Cuối cùng ở chỗ sâu nhất trong tủ tìm ra thuốc hạ sốt, bưng một ly nước lại đây, Vương Nguyên nhẹ nhàng nói, "Tổng giám đốc, uống thuốc đi."

Thấy Vương Tuấn khải không nhúc nhích, chỉ là thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, Vương Nguyên nghi hoặc đem cơ thể hạ thấp xuống.

"Uống thuốc đi. Á!"

Xoảng~rắc

Ly rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
Vương Tuấn Khải kéo cánh tay Vương Nguyên, để cậu ngã ở trong lòng ngực của mình, nghiêng người, liền đem người đặt ở dưới thân.

"Vương tổng... Ưm!"

Vương Tuấn khải hung hăng cắn môi Vương Nguyên một cái, lập tức say đắm xúc cảm của nó, không chút do dự lại cắn cái thứ hai.

Ai có thể nói cho tôi biết đây là xảy ra chuyện gì?

Vương Nguyên trợn to hai mắt, có chút mờ mịt mà nhìn người con trai phía trên, khuôn mặt này rõ ràng mang theo tình dục, rực cháy khiến người ta cũng thẹn thùng theo.

"Này... Vương tổng giám đốc... Anh, anh muốn làm gì.." Vương Nguyên ra sức giãy dụa, hai tay đẩy bờ ngực đang không ngừng đè xuống, ở giữa nụ hôn của đối phương mà lấy không khí.

Vương Tuấn khải không để ý đến Vương Nguyên, chỉ cảm thấy người dưới thân đối với hắn càng ngày càng có lực hấp dẫn, hắn hiện tại hoàn toàn mất đi khả năng tự kiềm chế rồi.

Hoàn chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net