13. Trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đang lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh còn nghĩ là của bên cảnh sát đã tìm được tung tích thằng nhóc nên rất nhanh nhẹn bắt máy khi chưa kịp nhìn số điện thoại hiển thị.

"Alo."

"Mày là Vương Nguyên?" Giọng nam ồm ồm vang lên từ đầu bên kia, khả năng đã được qua chỉnh sửa giọng.

Anh hơi khó chịu về cách xưng hô lỗ mãng của người nọ, nhưng rồi cũng đáp lại. "Phải, là tôi, ông là ai?"

"Hừ," Người nọ không trả lời câu hỏi của anh mà đi vào vấn đề cần thiết. "Tao là ai không phải chuyện mày muốn biết là biết được, có điều, trong tay tao đang nắm giữ một tên nhóc con tên là gì nhỉ?" Tên đó giả vờ lơ đãng mà hỏi. "Nhóc con, mày tên gì nhỉ, tao quên mất con mẹ nó rồi."

Vương Nguyên bên này bắt đầu sợ hãi, có khi nào người hắn nói chính là Vương Tuấn Khải?

Trong điện thoại vang lên một loạt âm thanh ghế gỗ xô dịch, ngay sau đó là giọng của một thanh niên vang lên đầy căm phẫn. "Cút!"

Tuy chỉ là vẻn vẹn trong một giây ngắn ngủi, nhưng Vương Nguyên lại hoàn toàn có thể nhận ra chất giọng rất đỗi quen thuộc này là của Vương Tuấn Khải. Anh gần như hét vào điện thoại. "Ông nói đi, bây giờ ông muốn cái gì!? Đừng có đụng tới thằng bé!"

Người kia có vẻ rất hài lòng với câu nói của anh, "Tao muốn mày dùng mạng mình để đổi lấy mạng nó."

Vương Nguyên trầm mạc.

"Sao? Mày không dám à? Vậy tao chỉ có thể kết liễu nó thôi."

"Ông cần mạng tôi làm gì?" Anh lên tiếng.

"Chuyện này mày không cần biết, chỉ cần mày tới đổi, tao sẽ thả thằng nhóc con này đi. Yên tâm là xác mày sẽ không bị động vật ăn đâu, thỏa mãn rồi chứ?"

"Làm sao tôi dám chắc, ông sẽ thả người?"

"Mày chỉ có thể lựa chọn giữa tin và không tin, thế thôi."

Vương Nguyên đắn đo hồi lâu, lại nghe tiếng Vương Tuấn Khải có vẻ rất thống khổ kêu to, rốt cuộc cũng mềm lòng. "Tôi đáp ứng ông, nói địa điểm đi."

"Đường X phố XX ngõ XXX lúc 16 giờ ngày mai, nhớ là chỉ một mình mày đi thôi đấy, nếu để tao biết có thêm người theo, thằng nhóc này sẽ lập tức xong đời."

"Đã biết." Anh ghi địa điểm tên đó giao hẹn lên một tờ giấy nhỏ, đem bỏ vào túi. Lòng tràn đầy bất an, nghĩ muốn kêu thêm người nhưng lại từ bỏ, không dám liều lĩnh.

Mà cũng tại thời điểm đó ở một nơi khác, Vương Tuấn Khải thoải mái nằm ăn hoa quả, thở dài một hơi. "Anh ta thật sự đáp ứng kìa, đúng là một tên ngốc."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi cạnh đó từ chối cho ý kiến về cuộc điện thoại vừa rồi. Hắn cho rằng, người nam nhân kia không ngốc, thực ra ngoài những người thân thích ra mà có được một người quan tâm mình như vậy trên đời... Phải nói, tên họ Vương này, thực sự rất may mắn rồi.

Lại có thêm một phần ganh tỵ với cậu ta.

_____________________________

Vương Nguyên hôm nay tinh thần thực tồi tệ nhưng ngoài mặt vẫn là mang một bộ dạng tươi cười tới gặp cảnh sát, nói với bọn họ là Vương Tuấn Khải đã trở về, không cần tìm nữa. Xong xuôi hết thảy, lại một mình đi đến siêu thị, mua rất nhiều kẹo dẻo về chất đầy trong tủ.

Trong lúc đang dọn dẹp nhà cửa thì điện thoại có người gọi tới, anh nhìn tên người hiển thị thì có chút không muốn mà nghe máy. "Alo."

"Anh Vương, hai bác (cha mẹ anh) nói hôm nay anh cùng em về ăn cơm tối, vậy khi nào anh có thể qua đón em?" Giọng nữ nhẹ nhàng nói qua điện thoại.

Vương Nguyên nghĩ tới sau này không thể về gặp cha mẹ liền có chút chua xót cùng tội lỗi, "Tối nay tôi sẽ không về, cô thích thì có thể tự đi."

Sau đó tắt máy khi chưa kịp nghe đối phương nói gì. Anh lại gọi cho cha mẹ, nói với họ là muốn đi công tác xa một chuyến, rất lâu sẽ trở về, mong bọn họ an tâm. Nhưng anh biết, họ nhất định sẽ rất thương tâm, không nỡ.

Biết sao đây, mong cho thằng nhóc kia vì chút ơn nghĩa mà có thể chăm sóc cho cha mẹ anh sau này.

_____________________________

Trước giờ hẹn nửa tiếng, Vương Nguyên giữ lời hứa, một mình đi tới địa điểm được ghi. Chỉ trông thấy, trước mặt là một nhà kho tồi tàn, bên trong có vẻ đổ nát, anh đi tới gọi vài tiếng. "Có ai không? Tôi tới rồi."

Bên trong vang lên vài tiếng giày lê xoẹt xoẹt, dựa vào một chút ánh sáng ít ỏi, nhìn ra trước mắt anh là một người đàn ông cao lớn, trên người săm trổ đủ loại rắn rết, mồm còn hút thuốc. Mải mê đánh giá mà không nhận ra, người kia cũng đang đưa ánh mắt bé tí kia dò xét mình.

Anh đánh tan sự yên tĩnh trước, "Người đâu?"

Không nghĩ tới, đôi mày ông ta càng nhíu chặt hỏi lại, "Người nào? Mày tới địa bàn của tao hỏi người là muốn tự chuốc lấy phiền phức hay sao?"

"Nhưng rõ ràng ông đã đáp ứng." Vương Nguyên khó hiểu nhìn.

Đột nhiên ông ta cười lớn. "Đáp ứng mày cái gì? Hay là ngưỡng mộ thanh danh trên giang hồ của tao đã lâu, muốn tới gây sự chú ý?"

Anh bắt đầu cảm thấy không ổn, đang tính tìm cách chuồn đi, ông ta cũng có vẻ nhìn ra tâm tư, phất tay lên, từ phía sau bước ra vài tên tay cầm vũ khí, quây anh lại thành một vòng tròn.

"Nói cho mày biết, mày đã gây được sự chú ý với tao rồi đấy." Ông ta đột nhiên lên tiếng, "Bởi vì loại tao thích nhất, chính là bộ dạng trắng trẻo mềm yếu như vậy."

Thầm kêu không ổn, Vương Nguyên chỉ còn biết nhìn những tên mặt mày dữ tợn trước mắt mà cầu mong có kỳ tích xuất hiện.

Không nghĩ tới, kỳ tích thực sự đến.

"Vương Nguyên!"

~☆♡☆~

Tác giả: Anh hùng cứu mỹ nhơn :))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net