15. Tiến triển [18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải rất cố gắng, áp lại cái loại mong muốn không trong sáng trong người mình, nhưng càng giãy dụa, Vương Nguyên lại càng bám chặt. Thậm chí anh đã trèo lên người cậu, đầu lưỡi tham lam liếm loạn đằng sau gáy, hai cánh tay bận rộn bám chặt áo cậu, hai chân trần cọ lên cọ xuống bộ vị mẫn cảm.

Cảm thấy chính mình đã không ổn, Vương Tuấn Khải ồ ồ thở dốc, hai tay vẫn cố gắng gỡ tay anh ra.

Vương Nguyên bỗng dưng quay sang bên cạnh, nói vào tai cậu. "Hô.... Vương Tuấn Khải.... để anh thượng nhóc."

Bùm.

Dây thần kinh nhẫn nại trong cậu không những đứt mà còn nổ tung tóe, Vương Tuấn Khải nhanh chóng lộn người lại, đè Vương Nguyên xuống giường, hung hăng hôn môi anh.

"Ưmm..... ưm..... m...."

Anh dùng tứ chi bám loạn trên người cậu, dùng thân dưới hướng lên cọ xát cậu nhỏ của Vương Tuấn Khải, hoàn toàn không nhận thức được mối nguy hiểm sắp sảy đến.

"Muốn nữa...... ngô.... nhiều hơn........."

Cậu đưa hướng tay xuống, len lỏi chui vào áo của anh, xoa nắn nhũ tiêm. Vương Nguyên bị kích động tới run rẩy thân người.

Vương Tuấn Khải bỗng dưng dừng lại, lấy toàn bộ lý trí, suy nghĩ một lát.

Nếu như cậu không lầm thì Vương Nguyên hiện tại đã ngửi trúng một loại hương làm khơi dậy dục vọng trong người anh. Cậu không thể thừa nước đục thả câu, lợi dụng tình thế lúc này mà phát sinh quan hệ với anh được. Nếu vậy khi anh tỉnh dậy, hẳn là rất giận dữ.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình, tới khi nhận thức lại được thì Vương Nguyên từ khi nào đã kéo được quần mình tụt xuống tận đầu gối, tay anh cũng đã tháo hết hàng cúc áo mà Thiên Tỉ cho mượn.

Nhìn vẻ mặt mơ màng không rõ thực giả kia của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải chỉ có thể âm thầm trong lòng nói xin lỗi, cùng lắm là cậu sẽ chịu trách nhiệm.

Môi hồng của anh bị cậu hôn ngấu nghiến, một tay cậu xoa loạn tấm lăng mảnh khảnh của anh, một tay lại bắt lấy được ngọc hành bé nhỏ đã ngửng cao đầu, giúp người trong lòng xoa nắn một chút.

Vương Nguyên liên tục mất cân bằng hô hấp, hai hàng nước mắt chảy ra vì kích tình, bị Vương Tuấn Khải ôn nhu vừa hôn vừa liếm bằng hết.

Anh chủ động nhấc hai chân lên câu lấy thắt lưng cậu, vật nhỏ trong tay cậu run lên sau đó bạch dịch bắn lung tung lên bụng hai người.

Vương Tuấn Khải thỏa mãn nhìn anh mê mang thở lấy sức, cậu quệt lấy một chút tinh dịch anh bắn ra, bôi lên huyệt động.

Nơi đó của Vương Nguyên lập tức co lại, sợ hãi nhìn cậu. Vương Tuấn Khải đáp lại anh một nụ hôn sâu, sau đó nói khẽ, "Ngoan ngoãn một chút, sẽ không đau."

Anh dùng sức ôm chặt cổ cậu, chủ động dâng môi lên, ngầm đồng ý.

Vương Tuấn Khải dùng sức chọc vào nơi đó, Vương Nguyên liền bật lên một tiếng rên rỉ.

"Từ bỏ được không?.... Rất đau."

"Chẳng lẽ anh chịu để cho bệnh nhân của mình thống khổ hay sao?"

Cậu rướn người lên, đỉnh nhẹ đầu tinh khí của mình lên miệng huyệt khẩu của anh.

Vương Nguyên vừa giận vừa thẹn, nhưng cơ thể lại như khát cầu vật đó, đung đưa theo nó.

Vương Tuấn Khải nhận thấy, nhẹ nhàng rút ra nhón tay, thay vào đó là cự vật, đâm từ từ từng chút một, kiên nhẫn chờ đợi anh thích ứng.

Đến khi nơi đó đã đủ chứa tinh khí thô to, Vương Nguyên đã không còn sức lực, tùy ý để Vương Tuấn Khải ăn sạch.

________________________________

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Vương Nguyên cảm thấy thắt lưng mình như rã rời, hơn nữa nơi địa phương dùng để đi đại tiện bỗng dưng tên rần, đau nhức, còn như không thể khép lại, cố gắng đứng dậy, nơi đó chảy ra một đống nhầy bạch dịch, cảnh tượng làm cho người khác phải mặt đỏ tim đập, mà anh cũng không ngoại lệ.

Lục lọi lại trí nhớ của tối qua nhưng sau khi bị ai đó bịt khăn vào mũi thì cái gì cũng không nhớ rõ. Phía giường bên cạnh cũng trống trơn, Vương Nguyên xúc động, lần đầu tiên trong cuộc đời làm nam nhi, mở miệng chửi bậy.

"Con mẹ nó, chẳng lẽ lão tử lại bị người khác thượng qua sau đó tên kia liền không định chịu trách nhiệm!?"

Tự dưng bên ngoài phát ra một tiếng hắt xì. Anh dùng chăn bao kín người mình, sau đó lò dò bước ra xem thử, chỉ thấy bóng lưng của Vương Tuấn Khải đang đứng trước bàn ăn quẹt mũi. Vương Nguyên không nghĩ ngợi liền lập tức hét lên. "Vương Tuấn Khải!"

Cậu quay lại, khóe môi như có như không nhếch lên. "Tỉnh rồi thì ăn sáng đi."

Vương Nguyên không đếm xỉa tới lời nói của nó, tầm mắt vẫn đảo qua đảo lại, hết nhìn khuôn mặt muốn ăn đấm của nó, lại nhìn xuống thứ đó qua lớp quần kia...

"Thằng nhóc nhà ngươi dám thượng ta!"

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc, phun ra câu nói dối. "Rõ ràng là anh bị tên xăm trổ kia cho ngửi hương kích dục, bám sống bám chết lấy tôi đòi tôi thượng."

Anh giật mình, cố gắng đòi lại chút danh dự. "Ngươi nói láo....."

"Còn sai sao, nếu như tôi mà không cứu được anh thì hôm nay anh tỉnh dậy, là ở trong rừng kìa, còn người thượng anh sẽ không phải tôi đâu..."

Vương Nguyên hổ thẹn, biết mình không cãi lại được nó, liền im lặng, lủi thủi đi vào phòng tắm rửa, tự nói với chính mình rằng, là nam nhân, có gì phải khổ sở chứ.

Vương Tuấn Khải nhìn anh rời đi, trong lòng thở dài, lại cúi xuống xem xét tờ giấy mà nhặt được dưới bàn. Nội dung ghi:

"Nhóc con, đừng phụ lòng người tốt, nhớ chăm sóc cha mẹ hộ anh. Kẹo dẻo dự trữ ở trong tủ lạnh.

Vậy nhé, sống tốt vào, tạm biệt!"

Anh ta không hề tiếc mạng sống để đổi lấy mình. Con người này, rốt cuộc có bao nhiêu tốt bụng cùng ngây thơ đây?

~☆♡☆~

Tác giả: Nói sao đây? Đâu có H nhỉ :)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net