3. Gia thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rè. . .

Cái âm thanh đó lại phát ra, đây đã là lần thứ ba tôi nghe thấy nó. Đưa tay lên tháo kính mắt, xoa xoa mi tâm. Bởi vì không gian yên lặng tới đáng sợ nên thanh âm đó nghe rõ mồn một.

Rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì đang diễn ra ngoài kia vậy?

Rè. . .

Hình như nó đang lại phía này, tôi thoáng giật mình khi nhớ lại vài tình tiết ở phim kinh dị chiếu cuối tuần, có khi nào nó mở cửa bước vào, khuôn mặt mang bộ máu me be bét đó vồ lấy tôi mà ăn tươi nuốt sống không?

Rè. . .

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đúng là nó đang đến gần đây rồi. Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy, tuy là không có tin vào mấy chuyện ma quỷ trong thiên hạ, nhưng mà tâm lý hiện tại vẫn là có chút căng thẳng. Cầu mong nó tốt nhất là đi lướt qua đi, tôi cũng bởi vì không muốn gây sự chú ý nên ngay cả đèn trần cũng không bật, chỉ để mỗi cái đèn làm việc nhỏ để đọc sách. Đeo lại kính mắt, quyết định tắt đèn, trốn dưới gầm bàn. Không nhìn cũng biết bộ dạng hiện tại của tôi có bao nhiêu hèn nhát, dũng cảm làm gì? Dũng cảm có bảo đảm mạng sống của tôi không?

Cạch.

Đang trong lúc đầu cúi xuống, bị cộc vào mép bàn thì cánh cửa trước mặt cũng đồng thời mở ra, tôi hoảng sợ ngã ngồi ra sàn, xô cả cái ghế đập vào bức tường đằng sau.

Bị nó phát hiện rồi.

Đưa tay ra xoa xoa cái chỗ vừa bị cộc kia, lát nữa chắc chắn sẽ sưng lên cho mà xem. Quên mất còn một vật thể sống đang đứng ở phía cửa, lúc này tôi mới đảo mắt lên nhìn, mẹ nó, nhóc con này cũng không cần phải nửa đêm đi lang thang dọa người thế chứ?

Đúng, thân ảnh mặc y phục bệnh nhân đang ôm trên tay con gấu xám kia chính là thằng bé. Nó từ từ bước từng bước đến chỗ tôi, vòng qua bàn làm việc, khi còn cách đúng hai bước chân, tôi chợt phát hiện ra một sự thật đau lòng.

Nó cư nhiên còn có vẻ cao hơn tôi?

Tôi khụ một tiếng cho đỡ xấu hổ, hơi nhíu mày, định đưa nó quay lại phòng bệnh thì bất thình lình, cánh tay còn lại từ lúc bước vào luôn để ở sau lưng bỗng đưa ra trước mặt tôi. . .

Thấy khuôn mặt tôi cứng đờ cho nên nó càng dí sát hơn, mùi hoa ly thơm dịu xộc vào mũi, đây không phải là mấy cành hoa cắm trong bình sứ ở phòng bệnh của nó sao? Lúc vào tôi đã để ý rồi, vì từ nhỏ tôi vốn rất thích loại hoa này. Mà động tác của nó, không phải là đang muốn tặng tôi đấy chứ?

Cơ mặt một trận co giật, tôi đưa mắt lên nhìn thằng bé, mặt nó không biểu hiện một tia cảm xúc nào. Vì muốn nó mau chóng quay lại phòng bệnh, hiện giờ cũng đã qua nửa đêm rồi, nên tôi giả bộ cười cười cầm lấy mấy cành hoa.

Dù sao thì cũng vẫn là rất vui, bệnh nhân của mình quý mến mình đương nhiên vui rồi.

"Được rồi được rồi, hiện tại đã có thể về phòng. . ." Tôi định dùng tay phải để bắt lấy cổ tay trái của nó, lại bị thằng bé cự tuyệt. Nó vòng ra sau lưng tôi, cố sức dùng hai cái càng trèo lên. Tôi dở khóc dở cười, hơi khom lưng xuống để nó thuận tiện leo lên.

Hơi quá rồi đấy nhóc con.

Rè. . .

Hóa ra âm thanh này phát ra từ thanh lăn có gắn ống truyền nước của thằng bé, ừm, nó vẫn còn ý thức được là vật này không nên tháo ra?

Tôi đặt nó nằm trên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn qua cổ nó. Đưa mắt nhìn quanh phòng, đúng là nhà có tiền, phòng bệnh cho thằng bé quá sang đi, thật trông như là một căn nhà thu gọn. Thở dài, có nhiều tiền nhưng lại không có tình cảm thì ý nghĩa gì, nhìn thằng bé đi, nghe vài người nói là từ nhỏ đã sống không có tình cảm từ cha mẹ như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác. Chợt nghĩ tới việc mang đứa nhóc này về nuôi. . . chính là thôi đi, thân tôi còn nuôi chưa nổi, rước thêm thằng nhóc này về chỉ có cạp đất mà ăn! Với lại cha mẹ nó chưa chắc đã cho phép, nhà người ta giàu có như vậy cơ mà. Vẫn là bỏ đi, sau khi thằng bé chữa khỏi bệnh thì đường ai nấy đi. Là bác sĩ, không nên quan tâm quá nhiều chuyện thị phi.

. . .

"Khoan đã, lùi lại một chút! Cô vừa nói, thằng bé là con nhà nào cơ?" Tôi đặt tách cafe vừa được An Nhàn lấy hộ xuống bàn kính phòng làm việc của mình, không tin nhìn vào mặt cô.

"D. . dạ, là Vương Thị, thằng bé là con trai của chủ tịch Vương Trịnh - Vương Tuấn Khải, mẹ nó là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Châu Á - Hoàng Nhữ." An Nhàn máy móc đáp trả, thái độ của tôi cũng không làm cô ta khó hiểu, vì theo tôi đoán, chắc chắn khi nghe tin này, cô ta cũng rất sốc.

Tôi ngây người, não bộ đang vận hành hết công suất. Vương Thị? Chẳnh lẽ lại là cái công ty kinh doanh khổng lồ ở trên báo hay đưa tin kia? Hồi tỉnh, phát hiện ra mặt cô y tá này đỏ bất thường. "Cô không khỏe chỗ nào sao?"

"D. . . dạ, đâu có đâu a?" An Nhàn ấp úng, mặt rõ ràng càng ngày càng đỏ.

"Ừm, không có là tốt rồi. " Mãi đến sau này tôi mới biết, lý do An Nhàn đỏ mặt chính là bởi vì khi nãy tôi ngơ ra mà nhìn chằm chằm mặt cô ta. . . "À, nhà đó chỉ có mỗi thằng bé là con độc à?"

"Không, nó còn một anh trai tên Vương Tuấn Phàm năm nay 24 tuổi, hiện đang là giám đốc Vương Thị. Em gái tên Vương Ngải 17 tuổi, vẫn là học sinh cấp ba." An Nhàn lật lật vài lần tập giấy trong tay, lưu loát trả lời, xem ra đã nghiên cứu rất kĩ càng về gia thế cùng xuất thân của thằng bé.

"Em gái 17 tuổi sao? Vậy thằng bé hơn 17 tuổi rồi?" Không phải chứ, tuy trông nó cao hơn tôi nhưng từ nhỏ tôi đã được coi là lùn, chẳng lẽ là anh em sinh đôi?

"Vâng, nó chính xác thì sắp được 20 tuổi rồi ạ."

Khuôn mặt ngây ngô thằng bé ôm con gấu bông màu nâu cùng với cái ôm của nó đêm đó lại ùa về trong tâm trí tôi. Cái bản mặt non choẹt ấy nhìn không ra là 18 chứ nói gì tới 20 tuổi? Hóa ra nó chỉ kém tôi 2 tuổi, kém An Nhàn có một tuổi!

"Không phải chứ? Nhìn nó trẻ vậy mà. . ."

"Bác sĩ Vương, anh đừng tự dối lòng được không? Anh còn lớn tuổi hơn nó, mà hai người có khi đứng cạnh nhau, người khác còn nghĩ nó lớn tuổi hơn anh kìa!"

". . ." E hèm, lâu lắm rồi ta đây chưa có soi gương nha~ Sáng dậy chỉ tiện lấy tay cào cào vài phát là có thể đi khắp thiên hạ rồi. Không nghĩ tới, hóa ra thần sắc mình cũng không tồi.

. . .

"Có thấy hay không? bọn họ vào trong được nửa tiếng rồi đó!"

"Cái con An Nhàn kia rõ ràng là có tình ý với bác sĩ Vương!"

"Ế, mà hình như nó đâu có đơn phương đâu?"

"Ý cô là. . Bác sĩ Vương cũng thích cô ta?"

"Còn gì nữa, xem xem, lúc nào cũng gọi An Nhàn. Sáng nào cùng với trưa nào cũng là An Nhàn mua đồ ăn hộ, đích thân mang vào phòng. Cô còn có thể tìm được ai thân với bác sĩ Vương hơn cô ta không?"

Đằng trước cách một đoạn ở cửa phòng Vương Nguyên, hội các cô các gì bà tám lại được dịp bàn tán sôi nổi mà không để ý, ngay đằng sau có một thân ảnh mặc y phục của bệnh nhân, khuôn mặt nhìn ra không một tia cảm xúc nào nhưng hai bàn tay đã nắm chặt lại với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net