Chương 55 : Hoàn trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rong chơi vài ngày ngoài ngoại thành cuối cùng cũng đến ngày anh muốn trở về. Đúng với câu nói là ngao du sơn thủy cùng cậu. Đến lúc anh nhớ ra công việc ở công ty mới chịu quay về. Ở bên cạnh cậu đã sớm bị cậu làm cho quên đi chức trách của mình mất rồi.

Giúp cậu đêm chiếc balo vào nhà. Lúc đi không mang theo nhiều đồ vật đến như vậy. Nhưng lúc về chỉ cần một vài món đồ lưu niệm thôi cũng đã đủ đè nặng hơn trên vai cậu rồi. Vương Nguyên giúp anh đem những thứ có thể đem theo sau lưng anh cùng anh vào trong. Cả hai xuất phát lúc sáng sớm nên về đến nhà bình minh còn chưa lên hết. Anh không phải vì thích đi sớm. Mà chính là sợ cậu sẽ bị nắng.

Vương Tuấn Khải ghé xuống phòng ăn chào hỏi ông trước mới dự định lên phòng nghỉ ngơi. Vương Kính Thần vừa thấy cả hai đã vội buông quả táo đang cắn dở xuống. Ho một tiếng.

" Ba. Ba không kêu người làm gọt vỏ mà lại cắn như vậy? "

" Ăn vậy cho nó hoang dã. Hai đứa về sớm vậy? Còn chưa đúng một tuần. "

" Chuyện ở công ty còn nhiều. Dịp khác đi ba. "

Nhắc đến chuyện công ty đột nhiên ông nhướn mày lên một cái. Nhìn Vương Nguyên đang tiến vào đứng sau lưng anh. Ông liền mở ra lời nói ôn nhu mà quan tâm cậu : " Vương Nguyên. Đi đường mệt không? "

" Dạ không ba. "

" À. Vậy con cứ đem hành lí lên phòng đi. Nghỉ ngơi cho khỏe. Ba bàn chút việc công ty với Tuấn Khải đã. "

Vương Nguyên gật đầu làm theo. Đem chiếc balo trong tay anh về phía mình. Một mình tiến lên phòng trước. Anh nháy mắt ra hiệu cho Lam Vị Y đến phụ cậu một tay. Riêng bản thân mình thì kéo ghế lại gần ông. Khuôn mặt có chút nghiêm túc.

" Ba. Công ty có chuyện sao? "

Vương Kính Thần khẽ mỉm cười lắc đầu. Đưa ra thẻ tín dụng mà hôm trước Hạ Niên đã để lại : " Không có. "

" Vậy...? "

" Công ty không có chuyện. Mà người yêu của con có chuyện. "

" Hạ Niên? Hạ Niên bị sao ba? "

" Nó bị điên rồi. Tự nhiên lại chạy đến tìm ba rồi nào là lấy từ đâu ra 150 vạn trả nợ thay Vương Viên. Con là người nói cho Hạ Niên biết để cậu ta tìm số tiền đó đến đây thay mặt nhà họ trả ba à? "

Ánh mắt của ông nhìn anh đầy sự nghi ngờ. Anh đương nhiên sẽ không làm vậy. Nhưng đột nhiên anh khẽ nhíu mày lại suy nghĩ. Đem hết những kí ức gặp mặt giữa anh và cậu xem xem mình đã bỏ xót thứ gì rồi.

Lần cuối cùng khi gặp cậu trước khi anh cùng Vương Nguyên ra ngoại thành. Nhớ không lầm thì hôm ấy cậu có hỏi về số nợ của Vương Nguyên. Vậy Hạ Niên thật sự cố ý hẹn anh gặp mặt để biết rõ số tiền kia. Chuẩn bị tiền để thay Vương Nguyên trả nợ. Để anh và cậu chấm dứt tại đây?

Cắn môi khó chịu. Tay của anh cũng đã sớm xiết chặt lại. Chỉ biết thở ra một hơi dài. Chợt đứng dậy cầm theo tấm thẻ tín dụng kia bỏ đi. Để lại một câu nói vô cùng kiên định : " Con sẽ tự đem nó trả cho Hạ Niên!!! "

Nhướn mày nhìn theo bóng lưng không vui vẻ gì mấy của anh. Vương Kính Thần dù đeo kính cận hay kính đen cũng đều có thể nhìn ra loại tình cảm anh đang dành cho Vương Nguyên là như thế nào. Cũng tốt. Ông không cần tìm cách hàn gắn hai người họ nữa.

Đem sắc mặt không ổn vào trong phòng. Vương Nguyên chỉ vừa tắm xong. Khoát trên người bộ đồ đơn giản. Tay đang lau đi bộ tóc ướt của mình. Nhìn anh không chớp mắt.

" Ai... Chọc anh hả? "

" Không có gì. Em ở nhà đi. Anh đến công ty một chuyến. "

" Ở công ty có chuyện lớn lắm sao? "

" Không có. Chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi. "

Cậu khẽ ngồi xuống một góc giường nhìn anh hấp tấp soạn một vài âu phục vừa mắt. Thấy anh bận rộn như vậy mà cậu một chút cũng không thể giúp được. Nghĩ đến điều đó đột nhiên trong lòng buồn hẳn. Động tác lau tóc cũng chậm hơn. Thậm chí là dừng lại.

Dễ dàng phát hiện ra nét mặt của cậu. Cầm chiếc cà vạt trên tay. Đến gần cậu ngồi xuống. Đem khuôn mặt xõa bớt sự khó chịu ban nãy. Thay vào đó là bộ mặt thoải mái. Nhìn cậu : " Làm sao rồi? Vừa nãy còn nói với ba là không mệt mà? "

" Không có. Chỉ là... Anh bận như vậy... Hay là em vào công ty làm. Sẽ giúp được chút nào đó? "

Đưa tay xoa lên đầu cậu một cái kèm theo đôi môi khẽ cong : " Một mình em thì có thể làm giảm đi công việc sao? Hmmm. Vậy được. Nếu như em muốn giúp thì trưa nay giúp anh làm một phần cơm đem cho anh đi. "

" Anh nói thật hửm? "

" Ừm. Đừng có buồn nữa. Anh đi chuẩn bị. "

Gật đầu vui vẻ trở lại. Vương Nguyên vội vã lau đi những vệt nước còn vương lại trên tóc. Nhanh chóng một chút để còn thừa thời gian nấu cơm cho anh nữa. Chỉ cần như vậy cũng đã mãn ý cậu rồi.

________________________________

Nhìn tới nhìn lui tấm thẻ tín dụng trên tay. Anh đương nhiên là có chút mệt trong người. Nhưng vì số tiền này mà anh phải đến công ty. Anh muốn gặp Hạ Niên để hoàn trả lại số tiền này. Anh càng muốn lấy sự uy nghiêm của mình mà nghiêm túc với cậu. Nghiêm túc trong chính mối quan hệ của cả hai.

Nhắn tin hẹn gặp cậu từ sáng sớm nhưng đến trưa Hạ Niên mới có mặt tại công ty. Một phần vì muốn chỉnh chu bản thân đẹp lên một chút. Đã lâu không gặp anh. Mỗi lần gặp cậu đều muốn mang cho anh một sự ấn tượng về cậu. Chỉ cần là cậu. Thì anh đã ấn tượng lắm rồi.

Kiêo ngạo đi vào trong với niềm vui trọn vẹn. Người trong công ty ai ai cũng bị cậu thu hút ánh nhìn. Dõi theo chân cậu đến tận phòng chủ tịch. Mọi lời bàn tán đều nói ra nói vào sau khi bóng lưng của cậu khuất sau cánh cửa kia.

Vương Tuấn Khải quay lưng ghế ra ngoài phía cửa chính. Cậu mỉm cười chạy lại gần anh. Vô thức vòng tay ngang cổ ôm anh một cái. Không quên ở trên má đặt nhẹ một nụ hôn.

" Có phải anh nhớ em rồi không? "

Lạnh nhạt gỡ ra cái ôm của cậu. Anh xoay ghế lại nhướn mắt ra hiệu cho cậu ngồi ở chiếc ghế đối diện. Một câu cũng không nói. Dương Hạ Niên cứ như vậy mà tắt đi nụ cười trên môi. Khó chịu đi đến ghế trước mặt ngồi xuống.

" Anh làm sao vậy? "

" Em còn nhớ lần gần nhất khi chúng ta gặp nhau không? "

" Có a~ Lần đó chúng ta đi chơi không phải rất vui vẻ sao? "

" Và lần đó em cố ý hỏi anh về số nợ của Vương Nguyên đúng không? "

Ném chiếc thẻ tín dụng ra bàn. Vương Tuấn Khải càng lúc càng thu lại con ngươi đen. Chờ đợi một câu trả lời của cậu.

Hạ Niên mím môi lại khó chịu nhưng lại nhanh chóng đem nụ cười giả tạo che lấp đi : " Em cũng chỉ muốn tốt cho anh. Muốn tốt cho chúng ta thôi. "

" Muốn tốt cho anh hay em vẫn còn giữ cái tư tưởng em từng nói? Em từng nói nhà anh rất thiếu thốn. Thiếu thốn một số nợ ít ỏi này không phải sao? "

" Vậy giờ anh muốn nói gì với em đây? "

" Anh gọi em đến đây để trả em số tiền này. "

" Là anh gián tiếp không muốn ly hôn với Vương Nguyên? "

" Hai chuyện này không giống nhau. "

" Nhưng mà anh cũng có ý này đúng không!!! "

" Em đừng có mà ở đây có suy nghĩ điên!!! "

" Vậy anh muốn em suy nghĩ cái gì đây. Anh rõ ràng... "

" Em cầm nó về trước đi. Ở đây là công ty. "

" Anh..!!! "

" Ở đây là công ty!!! "

Bị sự lớn tiếng của anh khiến cậu im lặng trong phút chốc. Uất ức đến bật khóc. Nhưng đáng tiếc rằng những giọt nước mắt ấy đã không còn có thể khiến anh động lòng nữa rồi. Anh lần nữa quay ghế ra ngoài. Ngắm nhìn thành phố sau lớp kính trong suốt. Không quan tâm cậu đã đi hay chưa.

Hạ Niên cắn môi cầm thẻ tín đụng rời đi. Ngàn lần không thể ngờ đến tính khí của anh đã thay đổi đến mức chóng mặt như vậy rồi.

Thời gian không làm cho con người thay đổi. Mà thời gian chỉ làm cho con người nhận ra nhiều thứ khiến mình thay đổi mà thôi....










By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net