Chương 59 : Xé đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đan xen hai tay lại nhau nhìn Vương Kính Thần đang bất mãn ngồi đó. Lời nói trong cổ họng cứ như bị chặn lại. Muốn nói cũng không được. Uất ức nhìn tờ đơn ly hôn đó mà á khẩu.

Tình cảnh này kéo dài mãi cũng không thay đổi được gì. Cậu bước đến một bước cúi đầu trước ông một cái. Kính Thần giật mình vội đứng dậy. Vốn muốn đỡ cậu nhưng cậu lại từ chối. Đứng thẳng người lại nghiêm túc nói : " Cái này con cảm ơn vì sự chào đón của bác đối với con trong căn nhà này. "

Lùi chân lại cúi đầu xuống một lần nữa : " Cái này con cảm ơn bác đã xem con như người trong nhà. Đã vì con mà mua một cây đàn Piano. Dù nó không to tác nhưng nó là một phần giúp con thực hiện điều ước của con. "

Chưa dừng lại ở đó. Cậu dửng dưng cúi đầu một lần nữa : " Cái này con xin lỗi bác. Niềm tin tưởng của bác con không thể hoàn thành. Lời hứa này dù muốn hay không con vẫn phải thực hiện. Mong bác thông cảm. "

Đón nhận tất cả những cái cúi đầu của cậu. Vương Nguyên như xong nhiệm vụ của mình. Kéo theo vali đến khoác tay Vương Viên ra ngoài. Đôi mắt vương theo một nỗi buồn vô tận nhưng vẫn dùng hết sức bình sinh mà kìm nén xuống.

Đi đến cửa đã bị Vị Y ngăn cản lại. Cô đem đôi mắt đã sớm rưng rưng chạy đến chỗ cậu mà quỳ xuống : " Cậu chủ... Cậu chủ đừng bỏ em lại mà. "

Đưa tay đỡ cô dậy sẵn tiện lau đi vài giọt nước mắt của cô. Xoa lên đầu cô một cái : " Sao lại khóc rồi? "

" Cậu chủ... Cậu đừng đi mà. Cậu đợi thiếu gia về đi có được không? Đợi thiếu gia trở về. Nghe anh ấy giải thích rồi cậu hãy quyết định. Được không? "

" Chuyện này đã sớm được định ở một năm trước rồi... "

" Nhưng mà... "

" Đừng nói nữa. Tôi... Phải đi rồi. "

Đem tay cô gỡ ra. Tiếp tục cùng ba của cậu ra chiếc taxi khi nãy đưa ông đến đây. Cậu không muốn ở lại nữa. Chỉ sợ ở lại thêm giây phút nào thì càng lưu luyến hơn mà thôi. Chuyến đi này không xa. Nhưng nó có một cảm giác lưu luyến đến không thể tả được.

Dễ dàng nhận ra sự không vui của cậu. Sau khi lên xe. Vương Viên vỗ lên vai cậu một cái trấn an. Hỏi lại : " Chuyện này lớn như vậy... Con không nói với ba? "

" Con không biết phải nói như thế nào... "

" Vậy còn bây giờ? Con muốn đợi Tuấn Khải trở về không? "

Nhìn vào ngôi biệt thự xa hoa kia. Cậu xoay qua nhào vào lòng ông bật khóc. Lắc đầu liên tục : " Không cần đâu ba. Chúng ta... Về đi. "

Gật đầu ra hiệu cho tài xế. Tiếng động cơ được khởi động. Chiếc taxi dần dần chuyển bánh. Đưa hai người càng lúc càng đi xa khỏi nơi này. Xa khỏi nơi mà cậu đã dần quen thuộc từ lâu...

_____________________


Sau cuộc họp kia là bao nhiêu công việc. Vương Tuấn Khải một chút cũng không màng nữa. Bỏ hết mọi thứ qua một bên mà lái xe về nhà trong nháy mắt. Trên đường đi anh đã sợ biết bao nhiêu. Sợ rằng cậu sẽ thật sự ký vào đơn ly hôn ấy. Đã từ lâu anh quên mất đi anh đưa cho cậu đơn ly hôn vào ngày gặp nhau. Sự hạnh phúc mà anh có được làm anh nhất thời không nhớ đến nó nữa.

Thắng gấp xe ở cửa. Anh vội vàng chạy vào nhà như một cơn gió lốc. Không khí trong nhà đã bị kéo chùn xuống đáng sợ. Anh chỉ kịp bắt lấy Vị Y đang thất thần bên cửa mà tra hỏi : " Vương Nguyên đâu? Em ấy đâu rồi!!! "

Cô mím môi lắc đầu trong bất lực. Làm lộ lên vài tiếng nấc trong cổ họng. Anh đay nghiến buông cô ra. Hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.

" Tôi nói cô phải giữ em ấy ở lại mà!!! "

" Nhưng mà cậu chủ kiên quyết lắm. Em... Em.... Xin lỗi thiếu gia. "

" Là lỗi của Vị Y hay sao mà con lại trách nó? "

" Ba... "

" Quỳ xuống!!! "

Vương Tuấn Khải xiết chặt tay đem theo cảm giác hối hận kia. Mím môi quỳ xuống trước mặt ông. Vương Kính Thần lườm anh một cái như nổi trận lôi đình. Đem đơn ly hôn kia ném thẳng vào mặt anh. Quát lớn : " Con thì giỏi rồi. Con còn xem ông già này là ba của con sao!!! Ngày đầu tiên thằng bé đến đây con đã đưa ra cái thỏa thuận ma quỷ gì đây hả? Con chỉ sợ ba thu hồi quyền thừa kế của con nên mới miễn cưỡng kết hôn chứ gì? Ngày đầu tiên của thằng bé con lại đưa đơn ly hôn cho nó. Con muốn nó thống khổ đến thế nào hả!!! "

" Ba... Lúc đó con... "

" Im miệng!!! Bây giờ con ở đây con trách ai? Con đã có ý ly hôn lại còn ký tên trước. Con lại trách Vị Y không giữ Vương Nguyên lại? Có trời cũng không cản nổi thằng bé. Không phải đều do con hay sao!!! "

Cả căn nhà đều chìm vào im lặng khi ông dứt câu. Tuổi tác khá cao nên chỉ bấy nhiêu đó đã làm ông mệt đến đứng cũng không vững. Vội vàng ngồi bệt xuống ghế dài thở dốc. Anh nhìn thấy cảnh tượng kia liền hốt hoảng chạy đến. Ông một chút cũng không nhận sự giúp đỡ của anh. Đem sức lực còn sót lại mà đẩy anh ra. Giận đến đỏ mặt.

" Con thật... Làm ba thất vọng... "

" Ba. Con hứa. Trong ngày hôm nay con sẽ đón Vương Nguyên trở về!!! "

" Bỏ đi. Con đón nó về rồi lại ký đơn ly hôn trước thì cũng vậy thôi... "

" Cái gì cơ? Ly hôn? " - Hạ Niên đem theo một số quà trên tay đứng ở cửa nghe được câu nói của ông. Đôi mắt chợt sáng như đèn pha ôto. Vội chạy đến đặt nhẹ những phần quà kia xuống mà hỏi lại : " Có thật không bác? Anh Khải đã ly hôn rồi? "

" Thì sao? Cậu vui lắm à? "

" Vui chứ!!! Cuối cùng tâm nguyện của con cũng hoàn thành rồi. Anh... "

" Em đến đây làm gì? "

" Em định đem một ít quà đến cho anh và bác. Không ngờ vừa đến đã nghe được một tin tốt như vậy. Hôm nay đúng là ngày may mắn của em mà!!! "

Vương Tuấn Khải thở dài. Nhặt tờ đơn ly hôn lên tay. Nhìn nó rồi nhìn Hạ Niên. Mày đẹp nhíu lại. Nghiêm túc nhìn cậu.

" Hạ Niên... "

" Hửm? Anh định cầu hôn em ở đây luôn sao? "

" Chúng ta... "

" Đáng ghét a~ "

" Chúng ta chia tay đi. "

Cậu chợt nắm chặt điện thoại trong tay. Đứng lặng trước mặt anh khi nghe hết câu nói này. Vẫn cố gắng mỉm cười đánh anh một cái : " Anh nói gì vậy... Anh hứa sau khi ly hôn anh sẽ cưới em mà... Đừng đùa nữa... "

Cầm đơn ly hôn đưa cao. Trước mặt Vương Kính Thần. Trước mặt cậu. Trước mặt bao nhiêu người làm. Anh nhẹ nhàng đem nó xé đi. Xé thành từng mảnh nhỏ vụn nằm dưới đất.

" Anh và Vương Nguyên sẽ không ly hôn. Thời gian qua đủ để chúng ta chấp nhận sự thật rồi... Sau này em sẽ tìm được một người khác tốt hơn an.... "

*Chát*

Tiếng động làm rung chuyển cả những cành cây ngoài kia. Hạ Niên nhíu mày không chần chừ tát anh một cái. Toàn thân đều run lên vì giận.

" Ý anh là gì? Anh thất hứa? "

" Anh có lỗi với em... "

" Anh nói một câu anh có lỗi là xong sao? Tôi dùng thanh xuân của tôi để bên cạnh anh. Bây giờ anh nói không ly hôn là không ly hôn. Anh vì một kẻ đến sau mà ruồng bỏ tôi sao?? "

" Anh xin lỗi... "

" Anh tra nam thật sự mà!! Anh... Anh nghĩ anh là ai! Hả!! Vương Gia cũng chỉ có một cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Không chừng tầm vài năm sau chẳng còn gì ngoài danh tiếng nữa kìa. Tôi yêu thương anh như vậy... Rõ ràng là do anh không biết gìn giữ!!! "

Vương Kính Thần ngồi một bên há hốc miệng trợn mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Tay đưa lên ngực trái bảo bọc lại trái tim đang yếu ớt mà còn bị Hạ Niên chọc giận. Cậu con trai này đang gián tiếp trù cho gia nghiệp của ông sụp đổ chỉ trong vài năm nữa thôi hay sao? Đưa con dâu này có chết ông cũng không dám nhận...

" Vương Gia của chúng tôi có sụp đổ đi chăng nữa vẫn thừa tiền nuôi con dâu. "

" Còn bác nữa!!! Đến mắt nhìn bác cũng không có. Tôi rõ ràng đối tốt với bác bao nhiêu... "

" Tôi rất cảm kích. Ha. Tôi chọn Vương Nguyên thì tôi mù. Nhưng tôi chọn cậu làm con dâu thì trừ phi tôi bị điên mất rồi! Vị Y!!! Đóng cửa thả cẩu!!! "

" Bác không cần phải đuổi tôi cũng đi. Để tôi xem xem cái hạnh phúc của mấy người kéo dài được bao lâu!!! "

Lạnh nhạt nhìn cậu giận dỗi bỏ đi kèm theo đống quà cáp mà khi nãy cậu mang đến. Vậy mà... Kết thúc thật rồi... Trong thời gian 1 năm mà anh liên tiếp làm hai người con trai bên cạnh anh phải đau lòng đến như vậy... Tim chợt nhói lên một cái. Không lẽ Vương Nguyên chờ ngày ly hôn của cả hai đến như vậy... Đến một lời nói với anh cậu cũng không thể chờ sao...








By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net