# Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Chap 22



Sau khi lên xe, tâm trạng Thiên Tỉ gần như mất hồn, cậu cứ như thế mà nhìn ra cửa sổ. Bạng Hổ bên cạnh thấy vậy lại đâm ra lo lắng.

" Không sao đâu ! Vương Tuấn Khải là người rất bản lĩnh, hắn sẽ có thể giải quyết được vấn đề mà !"

" Em biết chứ nhưng em không muốn một mình anh ấy phải giải quyết, em cũng muốn giúp anh ấy. " Cậu không thể lúc nào cũng dựa vào Vương Tuấn Khải như vậy. Cậu cũng phải có trách nhiệm với tình yêu của bọn họ.

" Được rồi ! Hắn cũng không phải một mình giải quyết đâu, nếu em muốn nói gì thì không phải em cứ gọi điện nơi với hắn là được sao !"

Thiên Tỉ không trả lời mà nhắm mắt lại. Bạng Hổ thấy cậu không có tâm trạng để nói tiếp nữa thì anh cũng im lặng. Vụ việc này thật sự ảnh hưởng đến công việc của cậu. Các nhãn hàng trước đó cũng đồng loạt từ chối, muốn huỷ bỏ hợp đồng.

Đưa Thiên Tỉ về đến nhà an toàn thì Bạng Hổ để lại vài tên vệ sĩ, rồi chạy đến công ty.

Thiên Tỉ về đến nhà thì kéo vali lên phòng, đóng cửa lại. Cậu mở vali ra, lấy chiếc máy ảnh mà Vương Tuấn Khải tặng cậu khi ở Thâm Quyến, trong đây đều ghi lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người khi ở đó. Nhìn chúng, hốc mắt cậu bắt đầu đỏ lên. Nói sống mà không cần xã hội này thì nghe thật dễ nhưng khi đối mặt cậu mới biết nó khó đến vậy. Nếu hai người bọn họ chấp nhận mặc cho xã hội mà đi sang nước ngoài thì bọn họ sẽ mất đi sự nghiệp. Nhưng nếu cứ thế mà nói dối, che mờ mắt mọi người thì hai người bọn họ cũng chẳng hề thoải mái gì. Còn về gia đình của hai bên nữa, bọn họ có thể chấp nhận được tình yêu này không ? Cậu cũng không biết. Nhưng điều cậu chắc chắn chính là cậu không muốn rời xa Vương Tuấn Khải , không muốn mất đi hắn.

Ôm lấy cái máy ảnh hồi lâu, Thiên Tỉ thiếp đi lúc nào không hay. Thôi thì ngủ một giấc đi rồi tính tiếp.

----------

Vương Tuấn Khải khi vừa đặt chân vào nhà thì điện thoại hắn reo lên. Mở máy ra thì thấy số ở nhà. Bất giác nhíu mày, thầm nghĩ là ba mẹ hắn đẫ biết được tin rồi. Nhấn nút nghe rồi đưa điện thoại lên tai.

" Uẩy ! "

" Tiểu Khải ! Con giải thích chuyện này cho mẹ !" Mẹ Vương giọng có chút không kiềm chế được nói như nức nở cùng tức giận.

" Mẹ ! Chuyện này khi con có thể gặp mặt con sẽ nói với ba mẹ sau. Bây giờ không tiện !"  Vương Tuấn Khải cố trấn an bà.

" Tại sao lại có cái tin đồn này chứ ? Con nói cho mẹ biết đây có phải là sự thật không ?" Mẹ Vương khi biết cậu là người nổi tiếng thì cũng đã chuẩn bị tâm lý ít nhiều gì thì con trai mình cũng bị dính những tin đồn như các minh tinh khác, nhưng bà không ngờ tin đồn này lại động trời như vậy.

" Mẹ à ! Bây giờ mẹ bình tĩnh đi , con bây giờ không thể nói chuyện này qua điện thoại được. Đợi con một thời gian khi ấy chắc chắn con sẽ có câu trả lời thích đáng giành cho mẹ. "

" Nhưng..con.... ! " Mẹ Vương tuy rất muốn biết thực hư ra sao, nhưng bà biết con bà không phải người làm việc không có trước sau vô trách nhiệm. Nên bà nên nghe lời nó, để cho nó một thời gian. " Thôi được rồi ! Bây giờ con chú ý an toàn, đám fan hâm mộ gì gì đó không chừng sẽ gây tổn hại chôcn đấy " Bà nói như vậy không phải ghét bỏ gì nhưng người yêu mến con mình, nhưng fan tấn công thần tượng thì bà đã nghe qua trên báo. Nên để cho Vương Tuấn Khải chú ý an toàn thì hơn.

" Cám ơn mẹ ! Ba mẹ cũng đừng lo lắng, con sẽ xoay sở được mà !" Vương Tuấn Khải cúp máy, rồi thả mình xuống sofa.

Hắn bây giờ thật nhức đầu, không ngờ chuyện bị tóm lại đến sớm như vậy. Nhưng nói gì thì hắn cũng phải tìm cách giải quyết vấn đề nan giải này. Hắn nghĩ điều kiện xấu nhất là hắn sẽ phải từ bỏ showbiz. Đối với hắn , việc đứng trên hào quang được mọi người ngưỡng mộ đã là giấc mơ từ nhỏ. Vất vả để leo đến được vị trí hôm nay không phải dễ dàng gì. Nếu như trước đây ngoài ba mẹ và sự nghiệp ra thì không có thứ gì quan trọng hơn cả. Thì bây giờ hắn đã có Thiên Tỉ là món vật vô giá hắn không hề muốn đánh mất. Việc công khai là việc hắn đã dự tính trong tương lai vì hắn không phải là dạng người thích sống trong sự trốn tránh, lo sợ. Nhưng sự việc này lại xảy đến bất ngờ như vậy thì có lẽ hắn phải đẩy dự tính của mình sớm hơn rồi.

Ngả người ra sofa nhắm mắt lại, trong lòng thì luôn tự nhủ phải bảo vệ Thiên Tỉ thật tốt.

-----------

Thiên Tỉ sau khi nằm ngủ đến chiều thì tỉnh dậy. Thấy sắc trời đã dần tối hẳn thì cậu biết mình đã ngủ cả buổi chiều. Bước xuống giường lấy đồ trong tủ ra ,vào nhà tắm, tắm rửa một phen. Cảm thấy người thoải mái hơn chút thì định xuống bếp lấy đại thứ gì đó để ăn.

Nhưng bây giờ ngồi trên bàn ăn, trước mặt là phần sandwich mới làm, nhưng cậu lại không có tâm tình để nuốt trôi. Đang định bỏ chúng vào tủ lạnh thì điện thoại trên bàn reo lên. Cầm điện thoại lên thấy màn hình hiện thị tên của người nào đó thì cậu trượt qua nghe máy.

" Thiên Tỉ ! Em không sao chứ !" Vương Tuấn Khải hỏi với tâm trạng lo lắng.

" Ừm ! Không sao !" Thiên Tỉ tuy bây giờ rất muốn ôm lấy Vương Tuấn Khải để cho thoải mái hơn nhưng nhớ lại cậu không thể cứ mãi làm cho hắn lo lắng như vậy được.

" Ừm ! Vậy là tốt rồi !" Vương Tuấn Khải tuy nghe vậy nhưng hắn nửa tin, nửa không. Hắn biết cậu rất giỏi che dấu cảm xúc của mình, cho dù bây giờ đang rất không ổn đi nữa thì vẫn sẽ mỉm cười nói rằng mình ổn. Hắn biết cậu lo cho hắn nên mới nói như thế nhưng như vậy càng làm hắn lo thêm thôi.

" Em bây giờ đã ăn gì chưa ?"

" Ừm ! Ăn rồi ! " Nhìn phần sandwich trên bàn, cậu cười khổ.

" Được rồi ! Thiên Thiên của anh phải ngoan đấy, đừng mà qua lo lắng mà không ăn uống đâu đấy. Khi nào anh muốn đưa ra vấn đề gì sẽ hỏi em thử. Còn bây giờ đợi cho dư luận lắng xuống, tụi mình sẽ tìm hướng giải quyết tốt nhất được không ?" Vương Tuấn Khải an ủi Thiên Tỉ , cố làm cho cậu bớt lo lắng đi.

" Vương Tuấn Khải !" Thiên Tỉ nãy giờ nghe Vương Tuấn Khải yêu thương nhắc nhở thì cậu mới lên tiếng.

" Hửm ?"

" Anh có yêu công việc này không ?"

Vương Tuấn Khải nghe Thiên Tỉ hỏi vậy cũng đoán được phần nào ý cậu.

" Có....nhưng anh là yêu em nhiều hơn ! "

" Nhưng đó không phải ước mơ của anh sao ?" Thiên Tỉ khi nghe Vương Tuấn Khải nói yêu cậu nhiều hơn thì rất hạnh phúc nhưng nói gì thì đây cũng là ước mơ của Vương Tuấn Khải, không dễ dàng gì từ bỏ được.

" Thiên Tỉ ! Em biết không, ai cũng có ước mơ cả, nhưng không mấy ai có thể theo đuổi đến cùng và thực hiện được nó. Anh không phải là người rất may mắn sao khi đã thực hiện được ước mơ của mình. Cuộc sống đôi khi chúng ta không thể quá tham lam được, anh rất cảm ơn ước mơ này đã đưa anh đến gặp được em nhưng cũng chính nó là rào cản lớn nhất đối với tình yêu của chúng ta. Cho nên đừng tiếc nuối ước mơ ấy của anh nữa. Ước mơ to lớn nhất hiện giờ của anh là được ở bên em trọn đời. Nếu như em thấy tiếc cho ước mơ kia của anh thì ước mơ này em phải bù lại cho anh đó !"

Thiên Tỉ nghe Vương Tuấn Khải nói thế thì bật cười thành tiếng. Nghe thấy giọng cười của cậu, Vương Tuấn Khải nhẹ hết cả người, tâm trạng cũng theo đó mà đi lên.

" Ừm ! Em sẽ bù lại hết cho anh " Thiên Tỉ không ngần ngại đáp ứng. Vương Tuấn Khải đã vì cậu mà từ bỏ ước mơ của mình thì cậu cũng không ngần ngại vì anh ấy làm một điều gì cả.

" Đấy là em nói đó !"

Cả hai ngồi đó nói chuyện không biết bao lâu, chỉ biết khi hai người gác máy thì tâm trạng đã tốt lên hẳn. Thiên Tỉ cũng rất ngon lành mà ăn lấy phần sandwich kia.







Hết chap 22




Au : Mập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net