Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Jackson! Cậu đã nói sẽ không làm tôi thất vọng...
~
_ Jackson, thời gian của cậu sắp hết rồi...
~
_ Jackson, phải biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm tự bản thân cậu phải hiểu rõ.
~
_ Jackson, cậu hiểu những gì tôi nói chứ?!

_ Tôi...

_ Jackson! Đừng làm tôi thất vọng!!!

#

_ Này! Em đang ngẩn người cái gì đó? Mau đi kiếm cái gì ăn đi, anh đói!

_ Anh là heo hả? Sao mà cứ suốt ngày đòi ăn vậy?

_ Gì?! Anh đang bệnh mà! Em sao lại nói những lời tổn thương bệnh nhân như vậy chứ?!

_ Anh là con heo, con heo, con heo!!! _ Thiên Tỉ phì cười, cầm lấy chiếc gối ném lên người Vương Tuấn Khải rồi đi xuống bếp kiếm gì đó cho người kia ăn. Bỏ qua hết những suy nghĩ mông lung trong đầu.

Không nghĩ nữa, chuyện gì đến cứ để nó đến. Muốn tránh cũng không được. Hơn nữa, thợ săn ảnh cũng phải có đạo đức của thợ săn ảnh. Nguyên tắc của cậu là chỉ chụp lại những góc khuất trong giới giải trí, đem những bí mật đen tối ra làm sáng tỏ chứ không thể chỉ vì bản thân mà làm hại người khác. Nếu thông tin về Vương Tuấn Khải mà lộ ra, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ chao đảo. Anh không đáng phải chịu những điều như thế...

#

_ Hey! Công việc dạo này ra sao?!

_ Không tốt lắm, đang thất nghiệp!

_ Trời! Lưu Chí Hoành mà cũng có ngày này hay sao?! Thật là đáng để ghi vào sử sách!

_ Cậu nói xong chưa?! Nếu đến chỉ để chế giễu tôi thì cậu thành công rồi đấy. Nói xong rồi thì mau biến đi _ Lưu Chí Hoành nguýt người bạn một hơi rõ dài rồi không tiếc lời đuổi khách. Gì chứ, đến đây để chọc tức cậu sao?!

_ Haiz! Đừng như vậy mà. Tôi không có ý đó đâu. Tôi biết là cậu đang khó chịu nhưng tôi có việc này muốn nhờ cậu đây.

_ Lão tử không rảnh!!!

_Ấy! Đừng vội từ chối, đây là việc hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nếu việc này thành công thì Darkside cũng chỉ là con gián dưới chân cậu!

_ Cái gì??? Cậu đang nói cái gì vậy?! _ Lưu Chí Hoành tròn mắt nhìn người bạn ngồi trước mặt, gương mặt thanh thuần, thơ ngây vậy mà có thể nói ra những điều như vậy. Bao năm nay rốt cục cậu đã làm bạn với loại người gì?

_ Tôi biết, ở Darkside cậu không được trọng dụng lại luôn bị lão tổng biên tập coi thường... Hơn hết, cậu có hiềm khích với cánh tay phải của ông ta. Cậu không muốn chứng minh rằng cậu cũng có năng lực hay sao?! Tôi không bắt cậu phải trả lời ngay nhưng hãy suy nghĩ thật cẩn thận. Cơ hội thì không bao giờ đến hai lần!

_ Tôi...

_ Đem cái này về, suy nghĩ thật kỹ rồi liên lạc lại với tôi! Tôi đi trước!

...

#

_ Thiên Tỉ, hay là chúng mình đi đâu chơi đi! Ở nhà hoài anh chán quá à!

_ Anh không sợ bị người khác bắt gặp hả? Chân đang đau như vậy còn muốn đi đâu?

_ Nhưng mà anh chán! Em không chịu để ý đến anh gì hết!!! _ Vương Tuấn Khải trưng ra bộ mặt meo meo làm nũng khiến Thiên Tỉ không khỏi bật cười khúc khích. Con người này, có lúc thật lạnh lùng, có lúc thật ấm áp, có lúc lại thật dễ thương!

Nếu như em để ý đến anh, anh sẽ mãi như thế này chứ?!

_ Haiz!!! Được rồi, bây giờ anh muốn đi đâu?

_ Hìhì! Mình lại đến Vương Phủ Tỉnh nha!!!

#

_ Anh đi chậm lại một chút, cái chân của anh không có chịu nổi đâu, còn muốn nhảy nữa hay không vậy???

Thiên Tỉ hớt hải chạy theo Vương Tuấn Khải, rõ là chỉ mới đến đây một lần lại có thể nhớ đường như vậy. Còn không biết anh đang gấp cái gì mà cứ đi miết chẳng thèm để ý đến cậu ở đằng sau.

_ Ài!!!! Thiên Tỉ em nhanh lên đi! Anh muốn ăn hoành thánh, chỗ mà lần trước hai đứa mình ăn ấy, còn muốn thử tất cả những món ăn ở đây! Chúng mình không nhanh sẽ không ăn được hết.

_ Thế nhưng anh cũng từ từ một chút coi. Lợi thế chân dài thật đúng là một tội phải chu di tam tộc!!! _ Nội tâm Dịch Dương Thiên Tỉ điên cuồng gào thét.

Vương Tuấn Khải cùng lắm là chỉ cao hơn cậu năm bảy phân, lại còn đang bị thương, thế mà lại có thể đi nhanh như vậy. Đáng ghét! Cứ bảo sao đám săn ảnh kia lại chẳng sớ múi gì được anh ta! Hừ!

...

_ Ei~ này! Cậu nhìn xem, kia có phải là thằng nhóc Jackson không nhỉ? Nó đang đi với đứa nào kia?

_ Ở đâu?

_ Bên kia kìa!

Theo hướng ngón tay người bạn chỉ, Lưu Chí Hoành hướng tầm mắt sang dừng lại trên thân ảnh người kia. Đôi mắt vốn tinh anh nay tối sầm lại, vài sợi mạch máu vì co giật mà nổi hẳn lên trên trán. Cậu rút điện thoại ra bấm một dãy số dài...

_ Vương Nguyên! Chuyện lần trước cậu nói với tôi, tôi đồng ý! Tôi nhất định phải khiến cho anh ta thân bại danh liệt!!! Nhất định phải khiến cho cậu ta hối hận!

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC