Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bữa tối, Tankhun than phiền với Porchay rằng hình như Kim đang chuyển sang ăn chay. Cả tuần nay hai người họ không hề có miếng thịt nào bỏ miệng ngoại trừ đống thịt khô nhạt nhẽo mà Kim đã để lại từ con thú cuối cùng mà anh giết. Kim lườm anh ta, đáp:

"Chịu khó đi, mày biết giết được một con thú bây giờ khó tới mức nào mà."

"Trong thành cũng có bán đấy, mua trong đó đi."

"Toàn mấy cửa hàng thịt tạp nham."

Kim lầm bầm.

"Tạp nham là sao ạ?"

"Tức là bọn họ nói rằng đó là thịt hổ hay thịt thỏ thì đó chưa chắc đã là thịt hổ và thịt thỏ. Người trong thành ăn thịt lẫn nhau. Cứ thỉnh thoảng khi kho lương thực đã cạn kiệt, những người đứng đầu sẽ bí mật chọn ra một người làm vật hiến tế. Dân số trong thành rất đông, tệ nạn nhiều, gái mại dâm nhiều, trẻ con bị bỏ rơi cũng nhiều, bọn họ không còn cách nào khác bèn nghĩ ra kế trừ khử những kẻ làm ô uế thành."

Người được chọn thường là các cô gái bởi bọn họ quan niệm rằng thịt phụ nữ ngon hơn thịt đàn ông. Đôi khi bọn họ cũng dùng cách này để trừ khử những kẻ phản bội.

Porchay bỗng cảm thấy buồn nôn không tả được. Cậu nhìn đĩa rau trước mặt, hỏi:

"Anh đã từng ăn "thứ đó" bao giờ chưa?"

Cả Tankhun và Kim đều không đáp lại.

Thấy vậy, cậu không hỏi nữa.

Con người trong lúc túng quẫn nhất, dù muốn hay không thì đều phải làm liều để duy trì mạng sống.

"Thỉnh thoảng có vài phi thuyền con đáp xuống đây vì bị tai nạn, người trong thành tìm thấy cũng sẽ mổ thịt họ ra như một chiến lợi phẩm."

Kim bỗng mở miệng nói bóng gió.

"Bọn đấy thì tao không tiếc." Tankhun hừ một tiếng: "Tao mà thấy thì tao còn chê không ăn ấy."

Lúc anh ta nói câu này, trong lòng Porchay rất khó chịu nhưng không làm gì được. Nếu cậu sinh ra trên hành tinh này, Kim sẽ không bài xích cậu bởi cả 2 người họ đều ghét những người tới từ hành tinh mẹ vì một lí do nào đó.

Nhưng Kim vẫn giữ cậu lại, điều đó chứng tỏ anh ta đang suy tính tới điều gì đó.

Ăn xong, Porchay giúp Kim rửa bát trong khi Tankhun cắp mông trở về phòng trước. Kim còn bận liên lạc với ai đó trước khi đi ngủ vậy nên cậu bên rời đi, quay lại căn phòng mình đã tỉnh dậy.

Sự khác biệt giữa ban ngày và ban đêm tại nơi này rất rõ rệt. Ban ngày trời nóng như lửa thiêu, thậm chí cậu có thể rán trứng trên cát cũn được. Ban đêm trời rét căm căm, nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ. Kim cho cậy mượn tạm quần áo của mình nhưng cậu nhỏ hơn anh ta, đống khăn của anh choàng lên người cậu mà cứ như đang cài trên móc treo quần áo.

Porchay nằm vật trên giường, thở dài một tiếng.

Cậu muốn ăn bò bít tết! Cậu muốn lên Instagram, bao nhiêu người đã xem story của cậu rồi? Cậu muốn nằm trong phòng điều hoà, ở đây nóng quá! Cậu không muốn xem mấy bộ phim chán ngắt mà Tankhun bật, cậu không muốn ăn rau, cậu muốn về nhà!

"Porsche, anh đâu rồi..."

Porchay bỗng thu mình vào một góc giường, chóp mũi hơi đỏ lên.

Cậu thật sự rất hoảng loạn khi Kim nói người trong thành ăn thịt những nạn nhân xấu số đến từ hành tinh mẹ. Anh trai cậu đã giúp cậu che giấu nhưng còn anh ấy thì sao? Porsche không quen với không khí ở đây, anh ấy rất kiên cường, anh ấy sẽ thoát khỏi thú dữ nhưng liệu Porsche có thoát khỏi những cư dân bản địa không?

Porchay bấm bộ đàm, cố gắng liên lạc với anh trai mình.

Cậu rất bướng bỉnh và đôi lúc hơi thô lỗ, cố chấp nhưng cậu chỉ mới 17 tuổi. Người thân duy nhất của Porchay chẳng biết còn sống hay không, cậu ở trên một hành tinh xa lạ với những người xa lạ có phần bài xích thân phận của cậu. Những lúc ở một mình, Porchay mới khóc, mới thể hiện ra cậu đang sợ hãi tới mức nào.

Ánh đèn vàng mù mịt in bóng trên lưng cậu, chiếu sáng cho cả căn phòng.

Kim gọi điện xong thì ẩy cửa bước vào. Anh thấy đứa nhóc này bỗng ngồi dậy, lén lút đưa ống tay áo lên lau nước mắt. Kim không vạch trần mà ngồi xuống bên cạnh Porchay.

"Cậu ăn đủ no không?"

"Tôi ổn mà, cảm ơn anh."

Kim dừng lại một lúc, nói tiếp:

"Khi nãy tôi đã hỏi thăm mọi người trong thành, không ai thấy tung tích của anh trai cậu, chắc hẳn người trong thành vẫn chưa bắt được anh ấy đâu."

Nghe vậy, tảng đá trong lòng cậu được hạ xuống chút ít. Porchay cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, lấy lại bình tĩnh mà hỏi:

"Anh cần tôi giúp gì phải không?"

"Đúng."

Kim biết sớm muộn gì thằng nhóc này cũng đoán ra.

"Cậu có biết ai trên phi thuyền mẹ tên là Kinn Anakinn Theerapanyakul không?"

"Anh ấy làm ở đâu?"

"Anh ta làm trong trụ sở chính."

"Tôi chưa từng nghe thấy cái tên đó bao giờ nhưng anh trai tôi cũng làm trong trụ sở chính, có thể anh ấy sẽ biết."

Đứa nhóc này rất thông minh. Trả lời như vậy, dù là nói dối hay nói thật thì đều có nghĩa là Porchay đang ép anh giữ lại cậu tới khi cậu tìm được Porsche. Nếu Kim rất quan tâm tới cái người tên Kinn kia, có khả năng anh phải giúp Porchay để biết được tin tức của Kinn.

Porchay đang cố tỏ ra trưởng thành và cẩn trọng khi không còn anh trai mình che chở. Tuy lớp vỏ bọc ấy chẳng kiên cố chút nào nhưng nó khiến Porchay cảm thấy yên tâm hơn.

"Anh ấy là gì của anh."

"Kinn là anh trai thứ 2 của tôi. Tankhun là anh cả."

Porchay có thể đoán được điều này. Nếu hai người họ chỉ là bạn bè đơn thuần, không chừng Kim đã đuổi Tankhun ra khỏi nhà lâu rồi.

"Làm thế nào mà anh ấy xuất hiện trên phi thuyền mẹ được?"

"Kinn là người đầu tiên thành công rời khỏi đây. Anh ta thu lượm những mảnh vỡ từ những chiếc phi thuyền đâm xuống hành tinh này. Kinn muốn xin sự trợ giúp cho những con người bị bỏ lại trái đất, lúc anh ta rời đi, có rất nhiều người vẫy tay, đặt hi vọng vào Kinn. Chuyện đó xảy ra vào khoảng 6 năm trước."

6 năm trước, lúc đó Kim mới có 15 tuổi.

"Tên chết tiệt đó bỏ lại tôi với Tankhun! Tankhun cứ như một đứa trẻ 4 tuổi vậy, tôi làm tất cả mọi thứ trong nhà. Lúc đầu tôi vẫn còn liên lạc được với Kinn nhưng 2 năm trước, anh ta đột nhiên mất tín hiệu, gọi thế nào cũng không đáp lại."

"Vậy anh muốn tìm anh trai mình bởi vì anh quá mệt mỏi khi phải gồng gánh cả ngôi nhà này?"

"Ừm."

Và để đấm anh ta một trận.

Porchay bỗng cảm thấy hơi buồn cười, cũng đồng cảm với Kim. Anh trai của cả 2 người họ đều mất tích, nếu cậu cũng mất anh trai như cách Kim mất Kinn, cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ và độc lập chứ không phải chỉ biết khóc như hiện tại.

Nghĩ đến đây, Porchay lại cảm thấy khó chịu. Cậu thật sự rất lo lắng cho Porsche, anh ấy cũng mất liên lạc.

Cậu không còn ai ở bên cạnh nữa, nếu muốn Kim giữ lại thì phải có ích cho anh ta. Một mình anh ấy chăm Tankhun đã đủ khổ rồi, giờ còn mọc đâu ra một đứa nhóc 17 tuổi mà anh ta bắt buộc phải giữ lại để tìm được Kinn. Kim không nói ra nhưng Porchay vẫn tự thấy hổ thẹn. Tankhun quá ngây ngô, anh ta chỉ nghĩ có người xem phim cùng thì rất vui nhưng không hề nghĩ đến thêm một người là thêm một gánh nặng lương thực.

"Vì sao Tankhun lại cư xử như vậy?"

"Hồi nhỏ gia đình tôi bị thú dữ tấn công. Tankhun bảo vệ tôi và Kinn nên đã đánh lạc hướng nó, cuối cùng bị tông đến chập mạch luôn."

Tankhun đã từng rất tài năng. Nó thông minh, mạnh mẽ và quyết đoán nhưng ông trời không cho nó hoàn hảo. Nó là đứa con được cha yêu thương nhất rồi giờ đây nó lại trở thành một đứa trẻ to xác mà ai ai cũng cảm thấy phiền.

Giọng Kim không còn lạnh lùng như trước nữa, Porchay thậm chí còn nghe được chút xót xa trong thanh âm của anh.

"Mọi người ghét những người đến từ phi thuyền mẹ có phải là bởi vì..."

"Ngủ đi, trẻ con ngủ muộn không lớn được đâu."

Kim bỗng bật cười ranh mãnh rồi nhanh chóng trở về trạng thái lạnh lùng như thường ngày. Anh ta cười rất đẹp, đôi mắt cong thành hình trăng non, khi cười, khuôn mặt anh ấy trở nên tươi tỉnh hơn hẳn. Porchay ngẩn người ra một lúc nhưng không nằm xuống.

"Nằm đi, tôi không kể với ai chuyện cậu đến từ đâu đâu."

Kim quay lưng về phía Porchay, nói bằng giọng mệt mỏi.

"Nhưng sao anh lại nằm đây?"

"Đây là phòng tôi."

"Tôi có thể sang phòng anh trai anh nằm tạm không?"

"Thằng Tankhun bán giường của Kinn lấy tiền mua phim rồi. Còn nếu cậu muốn ngủ cùng thằng Tankhun thì cứ việc."

Nghe vậy, Porchay không hỏi nhiều nữa, nằm xuống bên cạnh anh.

——————

Ngoài lề:

Kim và Porchay chưa yêu nhau ngay từ đầu, họ còn cần thời gian để tìm hiểu nhau và thích nghi với cuộc sống hiện tại nên những chương đầu chưa có gì đâu, mong mọi người hãy kiên nhẫn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net