CHAP8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phát hiện ra một sự thật động trời, đó là bản thân anh-Lee Gikwang hoàn toàn bình thường, không có bị điên, tóm lại là không có bệnh tật gì hết. Người có bệnh là người đang bị anh kéo cổ tay đây, Nhìn đi, trên người cậu ta là cái gì? Một mớ vải vóc miếng dài miếng ngắn, đắp lên người, cái này mà cũng gọi là ''quần áo'' sao? Miễn cưỡng cũng chỉ coi như mấy miếng giẻ thôi! Không cần biết cái con người này vào nhà anh là để cướp tiền hay cướp sắc, nhưng mà, đưa cậu ta vào đồn cảnh sát trước rồi tính sau đi!

Nhạc sĩ Lee lôi xềnh xệch cậu bé hướng ra cửa. Sắp đến cửa rồi bước chân anh nhạc sĩ nặng nề dần rồi cuối cùng là dừng hẳn luôn. Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ anh tốt bụng tha cho cậu bé, thấy cậu tội nghiệp giữ cậu ở lại nuôi?

Tác giả rất xin lỗi, nhưng mà Lee Gikwang còn chưa đạt đến cảnh giới đó đâu.

Sở dĩ anh dừng lại là bởi vì, cậu bé đang ngồi sụp xuống mặt sàn, một tay đang bị anh nắm đến đau nhức, tay kia liều chết bám lấy thanh vịn sô pha, những giọt nước mắt lăn dài trên má như những viên pha lê trong suốt, nhìn vào muốn bao nhiêu tội nghiệp có bấy nhiêu.

Anh ngoảnh lại nhìn, trong khảnh khắc nhìn vào đôi mắt đang mờ mịt nước mắt, anh lại thấy...mềm lòng?

Đúng vậy là mềm lòng, nhưng mà...chỉ một xíu thôi.

Anh buông tay cậu ra, hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại với những vệt đỏ xung quanh cổ tay cậu. Anh nhạc sĩ cảm thấy, hành động của mình có phần thô lỗ, thấy cậu bé khóc anh muốn xin lỗi, nhưng lại không biết làm thế nào.

-''Tôi....không phải là cố ý đâu..tôi...'' Anh khó lắm mới mở miệng được, nhưng mà, lời xin lỗi sao vẫn chưa nói?

_''...''

_Cậu...tôi sẽ không đưa cậu đến đồn cảnh sát nữa, nhưng mà, cậu phải rời khỏi đây đi thôi. Đây là nhà tôi.

_''...''

_''Tôi đưa cậu ra ngoài'' Nói rồi anh tiến đến mở cửa, lại gần nâng cậu đứng dậy, suốt cả quá trình cậu vẫn không nói lời nào, cả người mềm nhũn vô lực mặc cho anh kéo ra cửa. Bỗng cậu ngẩng đầu lên, xuyên qua màn nước mắt nắm lấy vạt áo anh. Ánh mắt cậu trong suốt, không vướng tạp chất, trông như đang khẩn cầu. Anh chợt dừng động tác đóng cửa của mình lại, nhìn cậu bé, ánh mắt có chút xao động, rồi dứt khoát cầm tay cậu bé đẩy ra, đóng cửa.

Quá vô tâm, quá vô tình!

Cậu bé vẫn đứng ở cửa, ăn mặc quái dị.

Tối, trời bắt đầu nổi mây giông...

~~~~~~~~~

Tác giả Soo: YEY YEY YEY YEY YEY YEY YEY~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net