Chương 5: Lại do dự*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ý nghĩa tên chương - Lại do dự 却踟蹰: Một người muốn buông tay nhưng lại do dự, một người muốn bớt ỷ lại cũng lại do dự.

Lăng Cửu Thời thật lòng cảm tạ giọng nói oang oang của Bạch Thu Vũ, bởi vì trên tình hình thực tế thì dưới đây chẳng có cái nào là ổn cả.

Anh đẩy vai Nguyễn Lan Chúc một cái, lại nhìn thấy cái đèn dầu đối phương làm rơi xuống đất, khiếp sợ - ngọn đèn vẫn vững vàng cháy sáng, không hề lay động, nhưng thế lửa, kết cấu, màu sắc thì không hề giống đèn giả như đèn LED.

Nguyễn Lan Chúc thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đây là một đạo cụ mà Chu Song mang vào, một loại lửa không tắt.”

Lăng Cửu Thời nhớ đến cái túi to đùng của Chu Song, trầm mặc hai giây rồi hét lên với bên trên trước: “Không – sao, cậu đợi ở bên trên một lát.”

Bạch Thu Vũ rất nhanh đáp lại: “Vưng ạ!”

Bàn tay nắm lấy tay anh của Nguyễn Lan Chúc thả lỏng ra, đột nhiên hỏi: “Tôi là thứ gì?”

Trong ánh mắt hắn hiện lên tia sáng vụn vặt nhưng lại không rõ vui buồn.

Lăng Cửu Thời dựa vào phía sau, tận lực khiến cho bộ phận gượng gạo của hai người ít tiếp xúc lại: "Chúc... Anh Nguyễn, không phải... ban nãy không phải là tôi bị mê hoặc đó sao? Tôi nghĩ là lại giống như lần trong chòi trúc, cậu là giả cho nên – "

Anh nói đến đây hoảng hốt ý thức được mình đã nhỡ mồm điều gì, vội vàng ngậm miệng.

Nguyễn Lan Chúc nhướng nhướng mày.

“Trong chòi trúc?” Hắn nhẹ nhàng dựa vào phía trước, thấp giọng hỏi, “Cái gì mà trong chòi trúc?”

“Trước hết cho tôi xuống cái đã có được không?”, Lăng Cửu Thời khó nói, “Anh ơi, anh không cảm thấy tư thế này của hai ta không thỏa đáng sao?”

Đại lão thích được gọi là anh, Nguyễn Lan Chúc nhìn anh một lát cuối cùng cũng chịu thả anh xuống.

Lăng Cửu Thời khó khăn đứng vững trên đất, tận lực không nhìn đến phần quần mà bị áo gió che khuất của đối phương.

Anh thò tay nhặt cái đèn dầu chết người kia lên, quay người chiếu lên bức bích họa trên tường, rất thông thường, phần mặt mèo là trống không, giống như bị hãm sâu vào tường.

Lăng Cửu Thời dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, chỉ cảm thấy chỗ đó dính dính nhớp nhớp, cũng không biết là dán thứ gì nên nhanh chóng thu tay lại, nói: “Chỗ này có một cái lỗ, cậu nhìn xem ở cửa này của chúng ta có thứ gì trông xêm xêm như vậy không? Hình như có thể đặt nó vào chỗ này.”

Nguyễn Lan Chúc: “Không có.”

Lăng Cửu Thời: “Vậy có lẽ là chúng ta chưa phát hiện ra, cậu nói với Chu Song một tiếng, chúng ta sau này cùng nhau để ý xem.”

Nguyễn Lan Chúc: “Được.”

Lăng Cửu Thời lại kể lại một lượt hoàn cảnh thấy được trong ảo giác ra, thấp giọng hỏi: “Trong ảo cảnh xuất hiện ba người, A Nguyệt - một thiếu nữ con nhà giàu người Hán, mẹ của A Nguyệt và một Miêu nữ tên là Liên Cô, cậu nghiêng theo hướng ai sẽ là môn thần?”

“Tin tức không đủ, hiện tại chưa nói rõ được.”Nguyễn Lan Chúc thấp giọng đáp, “Anh nói Miêu nữ đó, có chỗ nào không đúng?”

Lăng Cửu Thời nghĩ nghĩ: “Con ngươi của cô ấy có vẻ không giống người thường, xanh tới mức khiến người sợ hãi.”

Nguyễn Lan Chúc: “Đừng đoán vội, có thể là bị bệnh dị sắc hoặc u nang mống mắt.”

Lăng Cửu Thời: “...”

Anh hít sâu một hơi, lại hỏi: “Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy bức họa rồi, có quan sát được gì không?”

“Không có gì cả”, Nguyễn Lan Chúc ăn ngay nói thật, “Tôi cảm thấy thứ này, dường như chỉ thích dày vò anh vậy.”

Lăng Cửu Thời: "..."

Anh lặng lẽ đem đèn trả cho Nguyễn Lan Chúc, đề nghị: “Hình như một chốc hai nhát ở đây cũng chẳng nhìn ra thêm được cái gì, nếu không chúng ra nhìn xem đường hầm kia dẫn đi đâu?”

Nguyễn Lan Chúc gật gật đầu, rồi đưa một bàn tay ra hướng về phía anh.

Lăng Cửu Thời: “...?”

Nguyễn Lan Chúc:”Vừa nãy không phải anh nói là có hơi sợ, muốn tôi nắm tay anh sao?”

Đến lúc này Lăng Cửu Thời mà còn không nhìn ra đối phương đang trêu ghẹo mình thì đúng là gặp ma rồi.

Trong lòng anh ầm ầm như sóng cuộn biển lớn, có chút mù tịt, lại có chút tức giận cứ như khúc xương mắc ở cổ, đại khái là thấy sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi quá, Nguyễn Lan Chúc cũng ngơ ngác, cánh tay dơ ra đông cứng tại đó, thấp giọng hỏi: “Anh sao thế?”

Lăng Cửu Thời nhìn hắn một lúc, xoa xoa mặt của mình để cho cảm xúc và ngữ khí của mình trở nên bình thường một chút, nghiêm túc mà đáp: “Cậu đừng trêu tôi nữa có được không? Cậu không chịu dẫn tôi, tôi thật sự rất thất vọng và buồn bã, nhưng cảm kích cậu chịu thẳng thắn nói với tôi là thật – tôi chỉ cần chút thời gian để tiêu hóa, sau đó là tập quen, cậu có thể... có thể đừng cứ lấy nó ra làm trò đùa được không?”

Bàn tay cầm ngọn đèn của Nguyễn Lan Chúc hạ xuống, qua một lúc hắn mới nhẹ giọng nói: “Tôi không đem anh ra làm trò đùa.”

Lăng Cửu Thời không nói gì, đi thẳng tới một bên đường hầm.

Độ dốc của con dốc này đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói độ khó chẳng hề nhỏ, anh chẳng nói một lời mà bò, đầu cũng không quay lại, mơ hồ cảm giác người ở phía sau cũng đi theo mình, vô thức anh bò càng nhanh, vết thương trên tay ma sát với nền đất thô ráp, có chút đau, nhưng dường như cũng chẳng nghiêm trọng lắm.

Anh lấy hơi bò lên phía trên, dùng tay đẩy tường đất ở phía cuối cùng, quả nhiên có một tấm gỗ hệt như ở lầu sơn đen khi nãy, tấm gỗ được đẩy ra, ánh sáng len lỏi chiếu vào, lộ ra gương mặt của Chu Song.

Chu Song hiển nhiên là bị dọa cho một trận: “Má, Dư Lăng Lăng?”

Nơi mà hai người họ chui ra là hành lang của lầu sơn trắng – hai tòa lầu, hóa ra là nối liền với nhau.

Hàng lang đột nhiên thò ra hai người khiến Chu Song rất đỗi hoảng hốt, khủng khiếp hơn là khi cô để ý đến vết rách to đùng trên miệng của Nguyễn Lan Chúc, cô càng không dám hó hé nửa lời.

Khi Lăng Cửu Thời bò ra cũng chỉ gật gật đầu với Chu Song, cũng không nói gì, Nguyễn Lan Chúc đưa trả đèn lại cho cô, cảm xúc nhìn không ra có gì khác biệt, hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Chu Song vội thưa: “Có có có! Có một cuốn huyện chí, đang xem được một nửa rồi.”

Sau đó liền hai tay dâng lên, nói tiếp: “Có liên quan chắc là đoạn này... Lạc Hoa Động nữ ở Tương Tây thật ra cũng thường thấy, nhưng Hắc Bạch Nhị Thủy nương nương thì chỉ có thôn dân ở đây mới có, cũng chỉ mới xuất hiện bảy tám chục năm gần đây thôi. Động nữ mà, nói thẳng ra là hiến tế cho thần động, giống như kiểu hiến tế cho thần sông vậy. Các cô gái được đưa vào chắc kèo chết, chưa nghe nói có ai còn sống cả. Nhưng thôn dân nơi đây có một lần tiễn Lạc Hoa Động nữ xảy ra chuyện, chết rất nhiều người, Động nữ đó không hề chết, ngược lại bắt đầu tự xưng mình là Bạch Thủy nương nương, điều thú vị là vị Bạch Thủy nương nương này sau đó còn gả cho người ta cơ.”

Nguyễn Lan Chúc: “Gả cho người ta?”

“Đúng, gả cho người ta.” Chu Song nói, “Nhưng sau này trên huyện chí xưng cô ấy là Hình Vương thị, có thể thấy nhà mẹ đẻ cô ấy họ Vương, sau này gả cho một hộ họ Hình. Nhưng cũng kỳ lạ là, nhà họ Hình đáng lẽ là một gia tộc lớn, nhưng từ sau khi cô ấy gả đến, phía sau huyện chí hoàn toàn không thấy nhắc đến nhà họ nữa.”

Nguyễn Lan Chúc: “Xác thật là rất kỳ lạ.”

Hắn đưa cuốn huyện chí cho Lăng Cửu Thời, Lăng Cửu Thời nhận lấy xem một lát rồi lại trả lại Chu Song.

Chu Song cảm thấy mình bị một đôi mắt gắt gao dòm vào, lập tức hắt xì hơi luôn.

Lăng Cửu Thời nói: “Tôi đi tìm Bạch Thu Vũ trước, có manh mối gì buổi tối ăn cơm tôi lại chia sẻ.”

Chu Song yếu ớt ồ một tiếng, nghĩ nghĩ, nói: “Đợi một lát tôi đi sang bên cạnh mượn lửa, buổi tối nấu canh rau súp cay ăn. Chỗ này không biết cho chúng ta ăn cái gì, nghĩ thôi cũng chẳng buồn ăn.”

Lăng Cửu Thời: “Cảm ơn chị Chu.”

Lúc này ngữ khí cùng trạng thái của anh đều hết sức bình thường, thậm chí có chút ngoan, nhưng Chu Song luôn cảm thấy hứng trí của anh chẳng hề cao, cứ mím môi chẳng muốn nói chuyện.

Lăng Cửu Thời đẩy cửa tòa lầu chỗ Bạch Thu Vũ, đang định bước đi thì Nguyễn Lan Chúc dơ tay ngăn anh lại.

Lăng Cửu Thời dừng chân, không tiếng động đưa mắt nhìn hắn.

“Hai người trong viện kia có vấn đề, họ vốn không phải đi vào cùng nhau, có lẽ là không hề quen nhau.” Nguyễn Lan Chúc ép giọng mình thấp xuống, “Hai người cẩn thận chút.”

Lăng Cửu Thời nhìn Kỳ Yến Tử và Mã Hằng ở phía xa một cái, gật đầu biểu thị mình đã hiểu, lại nói thêm: “Cảm ơn.”

Anh nói xong thì bước qua bàn tay đối phương hãy còn đang dơ, đi vào trong viện.

Lăng Cửu Thời ở lầu sơn đen tìm được Bạch Thu Vũ, đem hết thông tin hiện có nói cho cậu ta nghe một lượt, phát hiện ấn ký của cậu ta ở lưng bên phải, màu đen.

Hai người đi dạo một vòng trong trại, phát hiện trong trại vẫn có người ở, chỉ là họ đóng cửa không chịu ra, gõ cửa cũng chẳng ai lên tiếng.

Mỗi một hộ trước cửa có treo bảng hiệu, hai người tìm một vòng, không có nhà nào treo họ Hình.

Lúc họ về đến cửa trại, vừa khéo đụng phải nữ sinh cấp ba Lâm Tra Lý.

Cô gái nhỏ không biết móc đâu ra được một xâu kẹo hồ lô, cầm ở trên tay, đang lắc lư ở dưới một ngôi nhà.

Bạch Thu Vũ tò mò hỏi: “Cô ấy đang làm gì?”

Lăng Cửu Thời: “Chắc câu trẻ em...”

Anh còn chưa nói xong, ở cửa ngách nhỏ bỗng mở ra, cô bé con lúc trước dẫn đường chạy chân sáo chui ra, nghiêng đầu nhìn xiên kẹo trên tay Lâm Tra Lý, chớp chớp mắt, ngoan hết sức gọi: “Chị ơi.”

Bạch Thu Vũ không khép được chiếc mồm kinh ngạc: “Vậy mà cũng được nữa?”

Lâm Tra Lý đương nhiên cũng nhìn thấy hai người họ, nhưng không hề cố tình tránh né, cô cúi người xuống đem kẹo hồ lô đưa ra, thấp giọng hỏi: “Em gái ơi, Lạc Hoa Động Phủ rốt cuộc là nơi như thế nào? Tối đến ở đó có nguy hiểm gì không?”

“Lạc Hoa Động Phủ chính là Lạc Hoa Động Phủ mà”, cô bé nắm lấy kẹo hồ lô, mắt mở to đùng nói, “Lạc Hoa Động Phủ trước đây có rất nhiều người, nhưng bây giờ chết sạch rồi. À, còn có một người thủ động, nhưng mà bởi vì Nhị Thủy nương nương không thích nhìn thấy đàn ông, cho nên anh ấy chỉ có thể biến thành đàn bà thôi.”

Cô bé nói chuyện không mạch lạc, Lâm Tra Lý cũng không để ý, chỉ hỏi tiếp: “Từng có nhiều người ở đó? Thì ra nó là khách trạm à?”

Cô bé ngạc nhiên mở mắt: “Chị cái này cũng không biết ư? Lạc Hoa Động Phủ trước đây là nhà của người khác, một gia đình cực kỳ cực kỳ lớn. Sau đó người nhà đó cưới cô dâu mới, người trong cả một nhà đều chết sạch sành sanh rồi.”

Lăng Cửu Thời và Bạch Thu Vũ đưa mắt nhìn nhau.

Nhà họ Hình.

Thảo nào trước đó họ tìm cả một vòng cũng không thấy nhà này.

Cô bé con cắn một miếng kẹo, kêu lên ngọt quá đi, sau đó lại chạy chân sáo về trong nhà, lát sau lại chạy quay lại, đưa cho Lâm Tra Lý một cái túi màu xám.

Lâm Tra Lý hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là gạo bình an.” Cô bé con cười hì hì mà lắc lắc tay với cô: “Chị ơi, tạm biệt ạ.”

Sau đó rất nhanh đã biến mất sau cánh cửa viện.

Lâm Tra Lý nhận lấy túi gạo, sau đó đứng lên đi tới chỗ hai người: “Hai anh cũng nghe thấy rồi?”

Lăng Cửu Thời gật đầu: “Cũng coi như tôi và cô cùng chia sẻ tin tức, chúng tôi sẽ nói tin tức của mình cho cô.”

Manh mối không phức tạp, lần này là Bạch Thu Vũ kể lại, Lăng Cửu Thời đôi lúc sẽ bổ sung thêm, không quá lâu đã nói xong rồi.

“Cái ấn ký này tôi nhìn thấy, có thể nói cho hai người, là màu trắng.” Lâm Tra Lý nói, “Đây là chọn ngẫu nhiên sao? Nhưng chúng ta thật ra có tới tận chín người, là số lẻ, tức là số lượng màu trắng và màu đen không đều nhau.”

Lăng Cửu Thời: “Theo như manh mối chúng ta đã biết, theo màu sắc mà chọn viện nghỉ ngơi, ít nhất buổi tối sẽ bình an, nhưng quy tắc này...”

Lâm Tra Lý: “Hình như có chút quá đơn giản dễ đoán?”

Lăng Cửu Thời thở dài: "Đúng vậy, đây là điều tôi lo lắng, đêm nay sợ rằng sẽ có biến số khác.”

“Cùng giúp lẫn nhau thôi.” Lâm Tra Lý gật đầu với hai người, nhìn hai tên đàn ông to cao rồi nói: “Ngộ nhỡ thật sự có chuyện, tôi sẽ che chở cho hai anh một chút.”

Lăng Cửu Thời, Bạch Thu Vũ: “...”

Cô nương này nói xong liền đi, trời ở đây dường như tối rất sớm, hai người bọn họ quay lại nơi được coi là “Lạc Hoa Động Phủ” còn chưa có đi vào trong viện đã nghe thấy có tiếng người gào lên: “Địu mé cô, cô có tin tôi đấm cô người nở hoa bảy màu không?”

Là anh béo Tăng Thừa Tông.

Hai người họ chạy lại, chỉ thấy lão Trương đang liều mạng kéo Tăng Thừa Tông, ngón tay Tăng Thừa Tông đã sắp chọc lên trên mặt Kỳ Yến Tử rồi.

“Con mậu nó cô dám xịt cái thứ kích thích tính sinh lý này lên quần áo của tôi! Cô thật thành tâm muốn lão tử chết quá mà? Cô tưởng rằng tôi chưa từng nuôi mèo à, đậu má nó thế này không biết mèo nó có nghĩ rằng tôi bắt nạt nó không? Muốn chết tự chết một mình, còn lôi theo người khác trời đánh sấm kêu.”

Lăng Cửu Thời nghe hiểu rồi.

Có lẽ là Tăng Thừa Tông đem áo khoác phơi ở ngoài viện, lúc lấy về thì phát hiện Kỳ Yến Tử đã xịt thứ gì lên đó.

Người đàn bà Kỳ Yến Tử này, xác thực rất cổ quái, Lăng Cửu Thời nghĩ đến lời lúc trước Nguyễn Lan Chúc nói, lại quan sát kỹ càng cô ta và Mã Hằng một lát, nhìn thế nào cũng thấy là một đôi bình thường.

Kỳ Yến Tử lần này đã đem vết thương dấu trong tay áo bày ra, nhưng vẫn không thấy rõ vết thương ra sao, bị Tăng Thừa Tông chỉ mũi mắng, lửa giận trong mắt sắp tuôn ra ngoài rồi.

Lăng Cửu Thời vỗ vai Bạch Thu Vũ, biểu thị cậu đừng tham gia, nhưng lúc đi qua mấy cái chòi trúc anh chợt nhớ ra một chuyện: quần áo ướt của anh vẫn để ở đó.

Lúc trước bởi vì binh hoảng mã loạn mà không nghĩ đến được việc này, anh mặc áo của Nguyễn Lan Chúc, sau đó quên luôn cái áo ướt của mình ở trong đó. Lúc này đẩy cửa ra tìm – áo không thấy nữa.

Anh đầu đầy sương mù, tìm khắp mấy cái chòi trúc, đều không thấy.

Thật sự bị mèo trộm rồi sao?

Áo không còn nữa, anh còn thấy hơi bực, cho tới lúc ăn cơm tối vẫn còn nghĩ đến chuyện này.

Bàn ăn cơm tối là mấy cái bàn lúc vào cửa viện ghép lại, không ngoài dự liệu của Chu Song, bữa cơm rất có lệ, chỉ có khoai sọ và rau.

Chu Song quả nhiên thần thông quảng đại, làm được một nồi súp cay, lúc bê ra Lăng Cửu Thời còn tò mò hỏi: “Chị làm sao mà gõ được cửa nhà người ta vậy? Bọn tôi đi gõ chẳng ai chịu mở.”

“À”, Chu Song đáp, “Chị nói để một mình chị đi vào nấu cơm, tuyệt đối không mở mỏ hỏi một câu nào, cũng không liếc họ nhiều thêm một cái.”

Lăng Cửu Thời: “Thế là họ cho chị vào?”

Chu Song: “Chứ sao.”

Bạch Thu Vũ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chị Chu thật giỏi.”

Chu Song lập tức không nói gì nữa, nhìn Nguyễn Lan Chúc, đột nhiên quay đầu nói với Lăng Cửu Thời: “Dư Lăng Lăng, chị nhớ ra chị còn quên lấy một cái nồi, cậu đi cùng chị được không?”

“Ồ”, Lăng Cửu Thời ngơ ngác nhưng vẫn đứng lên, “Được thôi.”

Hai người rời khỏi bàn ăn, đi tới trước viện, Chu Song từ trong túi móc ra một cuộn băng gạc, dơ tay ra hướng anh: “Đưa tay ra đây nào, hầy.”

Lăng Cửu Thời sững sờ.

Chu Song: “Sớm đã thấy rồi, còn giấu, có gì hay mà giấu chứ, cẩn thận bị uốn ván cho xem.”

Lăng Cửu Thời: “Đây không phải bị kim loại đâm...”

“Không phải bị kim loại đâm thì cũng không thể cứ bỏ như vậy được”, Chu Song càu nhàu, “Cậu mà là con chị, chị...”

Tay cô vừa xử lý vết thương, miệng thì không ngừng nói, Lăng Cửu Thời nghĩ trong lòng: Chẳng trách tên tiểu tử Bạch Thu Vũ đó nhớ mãi không quên, thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.

Trong lòng anh nghĩ tới đây, đột nhiên lại thấy hơi buồn buồn, lòng nghĩ: Cái tên cộng sự đó nhà mình trước đây cũng biết chăm người ta lắm chứ.

Chu Song cẩn thận từng chút, gói gém vết thương cho Lăng Cửu Thời gọn gàng, bất chợt hỏi: “Vết thương trên miệng đại lão, là cậu cắn đó hả?”

“Đừng nhắc nữa chị Chu.” Hôm nay Lăng Cửu Thời đã có chút tê dại, nhắc đến tới mặt cũng không đỏ nữa, thấp giọng nói, “Lúc ở dưới đó em lên cơn điên, đắc tội với cậu ấy luôn rồi.”

Chu Song trêu trọc: “Không nhìn ra nha, Dư Lăng Lăng, cậu đắc tội người ta bằng miệng à?”

Lăng Cửu Thời: “...”

Trước khi hai người họ quay lại bàn cơm, phát hiện Tăng Thừa Tông không biết đã sán lại từ lúc nào, rì rà rì dầm nói chuyện với Nguyễn Lan Chúc.

Lăng Cửu Thời ngồi xuống, Bạch Thu Vũ nhỏ giọng nói: “Anh Chúc vừa đem manh mối về ký hiệu và màu sắc lầu viện chia sẻ cho mọi người, anh béo nói hôm nay đi quanh trại còn đào được một cái vòng chân, có lẽ là đạo cụ đặc biệt của cửa này.”

Lăng Cửu Thời nhìn trên bàn, trước mặt anh béo quả nhiên có một chiếc vòng chân của phụ nữ, bằng bạc, trên đó treo hai cái chuông.

Lăng Cửu Thời cảm thấy thứ đồ này có chút quen mắt, trong lòng nhớ lại nửa ngày, lập tức nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu.

Trong ảo giác, là cô gái tên Liên Cô đó, trên cổ chân phảng phất đeo chính là thứ này.

Anh không dám khẳng định chắc chắn cho nên chưa vội nói ra.

Tay nghề của Chu Song cực đỉnh, Lăng Cửu Thời đoán cô ở thế giới thực chắc chắn không phải đầu bếp tầm thường.

Anh hóa buồn bã thành thèm ăn, ăn sạch luôn một bát canh súp to đùng, vừa mới muốn đứng lên gọi Bạch Thu Vũ thảo luận chuyện phòng nghỉ, Nguyễn Lan Chúc đột nhiên gọi anh lại.

“Dư Lăng Lăng.” Hắn nhẹ giọng nói, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Hết chương 5.

Người dịch: Dịch truyện lúc tối đến đoạn nhà họ Hình thấy hơi sợ, sáng check chính tả đọc lại đoạn đó thì lại không thấy sợ lắm, đúng là công dụng của ánh mặt trời có khác. Mà chương sau đọc thấy buồn buồn nhói nhói ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net