| Chương 26 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước bó chặt lại cơ thể gầy gò của nó, tràn vào lỗ tay, lỗ mũi. Nó tiếp tục chìm dần, vẫn không ngừng há miệng kêu tên một ai đó. Nó dần mất ý thức.

Da thịt bỏng rát, cơn đau cứ từng chút bào mòn nóu, không cho nó chút sức lực nào để ngoi lên.

Nó cũng chẳng muốn ngoi lên.

Từ khi sinh ra nó đã vĩnh viễn không thể bước trên con đường chính đạo, cho dù nó muốn. Mười lăm tuổi, sức mạnh của nó mới nhen nhóm, thứ sức mạnh bẩm sinh chôn sâu trong huyết quản.

Người sư phụ đáng mến của nó nhận ra, quyết không để nó tồn tại, bảo rằng sau này sẽ là tai hoạ cho cả nhân loại.

Nó đã quỳ xuống cầu xin, nó sẽ tìm cách để không sa chân vào tà đạo. Thứ sức mạnh này nó không hề mong muốn.

Ông ta vẫn không chấp nhận, ném nó xuống hồ Thuỷ Quỳnh. Nước hồ ngừa yêu khí, không cho bất cứ tà ma nào có thể sống sót.

Sâu dưới đáy, nó nghe thấy tiếng ai gọi.

"Ngươi là người được chọn."

"Đến đây và mở nó ra, ngươi sẽ được sống sót."

Nó dùng chút ý thức có được mà nhìn quanh. Một chiếc hộp bị xích ở dưới đáy hồ, toả ra thứ hàn khí lạnh lẽo.

Nó đưa tay tới, sợi xích bỗng dưng tuột ra, như thể đợi nó đến và mở.

Nó nửa mê nửa tỉnh, bật nắp, và rồi từ đó, nó mãi mãi chôn chân trên con đường tà đạo, không thể quay đầu.

.

Hắn mở mắt. Tần suất hắn mơ về những ngày còn bé càng ngày càng nhiều. Hễ muốn quên đi, thì tiềm thức ép phải nhớ.

Bên tai hắn nong nóng, chân nặng trịch, ngực bị thứ gì đó đè lên.

Hắn mong là hắn cứ thế ngất tiếp.

Zed nhìn quanh. Cả hai đang nằm trong một cái động khô ráo. Kế bên là một đống lửa nhỏ. Dưới lưng lót vài phiến lá to bè, y phục của hắn đặt phơi trên tảng đá đằng xa, trên người mặt bộ khác sạch sẽ hơn. Bụng hắn được băng lại, máu đã ngừng chảy.

"Tỉnh?"

"Ừ. Đây là đâu?"

"Đảo hoang. Xung quanh chẳng thấy ai hết."

"Sao ta đến được đây?"

Shen không trả lời, lại ngủ mất, tay vẫn đặt trên ngực hắn, đầu sát vành tai, tay quàng ngang ngực. Hắn đẩy tay anh ra nhưng không cách nào dời nó đi nên đành mặc kệ.

Trời chưa sáng hẳn. Mấy con gà rừng loanh quanh trước cửa hang, chim hót ríu rít. Nắng từng chút len qua kẽ lá, hong khô vài giọt sương còn đọng lại.

Không biết bao lâu rồi hắn mới có thể nằm ườn ra mà nhìn ngắm xung quanh.

Hai tuần trước hắn lấy lại được pháp lực, để lại một phân thân của mình rồi trốn thoát. Sau đó hắn trốn trong nhà thờ bỏ hoang suốt hai tuần tìm cơ hội rời khỏi.

Nhân lúc bên ngoài hỗn loạn hắn liền chạy ra, không may hắn thấy một tên hạ kiếm xuống người anh nên lao ra đỡ.

Sau đó là một trận quay cuồng, tiếp đến hắn mất ý thức.

Hắn nghiêng đầu, mùi thảo mộc thoang thoảng trên người anh thật dễ chịu. Hắn đưa tay vén những lọn tóc đen của anh ra sau gáy. Chưa kịp hạ tay xuống thì anh mở mắt. Hắn cứng ngắc, không biết phải làm gì.

Anh cầm lấy tay hắn áp vào mặt mình.

Không biết là mặt anh hay tay hắn đang nóng lên.

Anh lại khép mắt, thở đều đều.

.

Mặt trời lên đỉnh đầu, anh cựa mình rồi bật dậy. Không thấy Zed đâu cả.

Không ngờ sử dụng con lắc dịch chuyển lại hao năng lượng như vậy.

Con lắc đưa cả hai đến một hòn đảo hoang. May là ở đây có một khu rừng nguyên sinh vô cùng rộng lớn, không phải lo bất cứ thứ gì.

Xem chừng đây là một trong những hòn đảo nhỏ trong Quần đảo bóng đêm, không biết là mất bao xa. Nếu không thể rời khỏi, chỉ còn nước chờ Kayn tới cứu.

Đúng là sáng suốt khi không mang hắn theo.

Mùi thịt từ bên ngoài thoang thoảng, còn có chút mùi khét. Shen đi ra ngoài, thấy Zed đang nướng hai con gà rừng béo múp, chắc là vài con ban nãy loanh quanh trước cửa hang.

Zed không còn đeo mặt nạ, tóc cột hờ sau lưng, vết sẹo dài ngang mắt ửng đỏ vì khói hun nóng.

"Muốn ăn thì tự đi mà nướng."

Zed nhướng mày, một tay chống cằm, một tay cầm que củi quơ quơ.

"Em nướng hai con lận mà."

Shen ngồi xuống đối diện, bắt chước hắn lấy tay chống cằm.

"Hai con tôi ăn chả dính răng, làm gì có phần cho anh."

Anh không nói gì, xòe tay tắt lửa. Hai con gà mới chín được hơn nửa đã phải đón gió lạnh.

"Vậy thì cùng nhịn."

Zed trợn mắt, quăng luôn que củi vào người anh. Hắn lúi cúi nhóm lại lửa.

"Đi bắt đi rồi tôi nướng, đã bảo ăn không đủ mà."

Anh đứng dậy, phủi quần áo rồi đi mất. Năm phút sau anh ôm hẳn một con heo rừng to bằng năm con gà trở về.

"M a ', con này thì tự đi mà nướng đi."

Anh lại tắt lửa.

Thế là có một con heo nào đó nhập bọn với hai con gà đen thui đang quay trên lửa.

.

"Đây là đâu?"

"Không biết. Chắc cũng gần Quần đảo bóng đêm."

"Trở về được không?"

"Cái đó chỉ là vấn đề thời gian. Như thế này cũng tốt mà, nghỉ ngơi một chút đi."

Như thế này cũng tốt thật, hắn không cần bận tâm chuyện gì hết, anh cũng vậy.

"Anh cắt tóc cho tôi được không?"

"Sao lại cắt?"

"Để tóc giống anh, xấu lắm."

Shen cười cười. "Anh xấu thì còn ai đẹp nữa."

"Lằng nhằng quá, có cắt hay không?"

"Quay lại đây."

Zed quay lưng lại, gỡ tóc rồi thở dài. Ngày hắn từ dưới đáy hồ trở về, tóc đã trở nên dài như thế này, cũng biến thành màu trắng.

Tóc hắn không mượt, nhưng cũng không quá khô, sợi tóc dày và hơi cứng. Shen ngửi thấy tóc hắn có mùi cỏ đăng đắng.

Ở đây làm gì có kéo, anh phải lấy dao của mình để xén bớt, trông rất buồn cười.

Cắt xong, không đợi Zed đứng dậy, anh cúi đầu giữ lấy cằm hắn.

"Làm gì vậy?!"

"Ngồi yên."

Có thứ gì đó áp lên mặt hắn, lạnh như băng, còn toả mùi hương ngọt đến nhức đầu.

Cảm giác không hề dễ chịu chút nào. Đầu hắn cực kì đau. Hắn vùng ra nhưng bị anh giữ lại, anh ghé xuống tai hắn:

"Hít sâu, vận sức mạnh vào."

Cái quái quỷ gì thế này. Thứ mùi ngòn ngọt cứ tràn đầy khoang mũi, bịt kín mọi giác quan của hắn.

Hắn không còn ngồi vững, tựa hẳn ra đằng sau. Mái tóc mới cắt rũ xuống mặt nạ, hai thứ màu trắng kề cận nhau ánh kim dưới nắng.

Shen nhịn không được đưa tay vuốt tóc hắn.

Hồi còn bé anh vẫn thường vuốt như vậy, luồng cả năm ngón tay vào những sợi tóc của hắn. Anh nhếch khoé môi. Có lẽ mọi thứ sắp trở về như xưa. Anh đoán vậy. Hoặc là, có thể anh chỉ đang nằm mơ, tỉnh dậy, anh vẫn còn đang ở Ionia, và chưa từng có cuộc gặp gỡ nào xảy ra hết từ khi anh buông bỏ hắn.

Shen lại nhịn không được, vòng tay ra ôm hắn vào lòng. Hắn chật vật với cái mặt nạ, có hai luồng sức mạnh xung đột lẫn nhau, chẳng bên nào nhường bên nào.

"Zed, đừng để chúng nó điều khiển em, hãy điều khiển nó đi, dẫn dắt nó đi theo ý của mình. Nó phải là thứ phục tùng. Đừng quên em là ai."

Đừng quên em là ai.

Zed mở mắt. Hắn chợt nhận ra mình là ai.

Hắn chợt nhận ra là hắn đã bỏ quên thân phận mình quá lâu.

Hắn tự huyễn hoặc bản thân là một người tầm thường từ lúc nào không hay.

Cái Quần Đảo cỏn con đó vẫn ngáng chân được hắn?

Hắn cười khẩy. Giống như thuật thôi miên, hắn bị ép phải nghĩ mình thật yếu đuối. Đó là lí do mà hắn không rời khỏi nơi đó được.

Nhờ một luồng sức mạnh khác giằng co mà thuật thôi miên được phá bỏ.

Hắn nghĩ, có lẽ đã đến lúc Quần Đảo Bóng Đêm bị xoá khỏi bản đồ rồi.

"Zed!"

Hắn nhìn anh. Cặp mắt vằn đầy tơ máu vẫn chưa rũ bỏ nhưng đã có phần dịu đi.

"Em xài được nó chưa?"

Shen chỉ lên mắt.

"Bạch Vũ Giả Diện, điều khiển và đọc được tâm trí của người khác. Em thử xem."

Một vài phút sau, Zed đỏ mặt rồi tháo thật nhanh mặt nạ xuống. Mặt nạ mỏng như cánh ve nhưng cực kì chắc chắn, có dùng sức cỡ nào vãn không bị biến dạng chút nào. Hắn cất vào người rồi chạy biến vào trong rừng.

Shen chưa kịp gọi lại đã không thấy hắn đâu. Mà thôi kệ đi. Anh khoanh chân lại bắt đầu ngồi thiền. Không gian ở đây cực kỳ tốt để dưỡng sức. Anh cũng tính toán xem làm sao để rời khỏi đây.

.

Kayn mất hai ngày để tìm Zed, rốt cuộc lại lạc mất cả Shen, hắn tự hỏi có phải là là hai người đó bỏ hắn lại rồi không.

Hai ngày hắn ở lại đây, hơn một nửa công trình đã bị sụp đổ. Hắn dõng dạc tuyên bố, nếu không giao người ra đây, hòn đảo này sẽ bị san phẳng.

Sau khi hắn tuyên bố, một tên mặt áo giáp đầy gai bước ra khiêu chiến, nói rằng nếu hắn không cút đi thì không còn mạng để trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net