(Ngoại Truyện) Mười Đời Mười Kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi yêu khí trên mũi ta ngày càng nặng. Hàng quân hơn một ngày trời, chúng ta cũng đã gần đến Li Trạch cung rồi. Tất cả các đệ tử, hiện giờ đều trong chung một tâm thế, hận lũ yêu nghiệt kia tận xương tận tủy, một lòng muốn báo thù cho những huynh đệ đã không may thiệt mạng dưới tay bọn chúng.

- Có thật là huynh tin vị chiến thần kia sẽ không mền lòng nữa không?

- Ta cũng đang lo chuyện đó! Nghe nói quan hệ của chiến thần và yêu kím xích điểu 12 lông vũ kia rất tôt! Lần trước ở Thiếu Dương sơn, cô ta còn bất chấp cả trưởng bối để lao vào động Minh Hà cứu hắn ra!

- Hạo Thần trưởng môn cứ luôn miệng nói rằng chính ngài ấy và chiến thần mới là mối nhân duyên trời định.Nhưng hình như ta thấy là chiến thần đang si mê tên yêu quái đó vẫn đúng hơn. Huynh nói xem, bây giờ đến cả cô ta cũng bị dao động, danh môn chính phái chúng ta làm sao nắm được phần thắng?

Những lời nói thì thầm của những đệ tử đi sau, dù to hay nhỏ ta vẫn nghe rất rõ. Lúc trước, là ta mù quáng bất chấp mà bảo vệ Vũ Tư Phượng. Mặc dù để hắn hết lần này đến lần khác hành động khiến ai cũng phải nghi ngờ. Cái chết của sư phụ, Hồng cô cô, hay rất nhiều các đệ tử khác canh giữa Lưu ly trản đều liên quan đến hắn. Hắn đã tự nhận mình là ma sát tinh tàn ác vô tận năm xưa, hắn đã giết những người mà ta yêu thương nhất, hại môn phái ta, đe dọa đến tiên môn thiên hạ. Tất cả những điều đó là quá đủ lí do thuyết phục để ta có thể hận Vũ Tư Phượng. Thế mà ta lại chẳng chịu tin...Thậm chí đến tận bây giờ, ta vẫn luôn hi vọng rằng những điều trước mắt ta đã thấy không phải là sự thật. Hi vọng rằng ta vẫn có thể tin hắn thêm một lần nữa

Chẳng còn cách bao xa nữa, Li Trạch cung đang ở ngay phía trước sau tầng mây trắng xóa mù mịt. Toàn bộ nhân quân của ba môn phái tu tiên cũng đã đến được nơi đây rồi. Xem ra, một trận chiến tàn khốc bùng nổ cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Quả thật không nói quá, Li Trạch cung vẫn giữ nguyên vẻ nguy nga ngời ngời. Với những bức tường bọc thép kiên cố, xung quanh bám lấy những mặt đá to tinh sảo mang đậm nét rồng. Nhưng nơi đây, khung cảnh u ám bao phủ xung quanh. Yêu khí nồng nặc khiến ta rất khó chịu, chẳng trách tất cả đều là yêu quái. Những người phía sau lưng ta có vẻ như ai cũng sẵn sàng rồi. Họ trên tay mỗi người một kiếm, cùng nhau đồng lòng muốn diệt hết lũ yêu giặc. Trong lòng ta không tránh khỏi một nỗi lo sợ khó tả. Ta sợ mình đụng mặt Vũ Tư Phượng, sẽ không biết phải đối diện với hắn thế nào. Không khí oai nghiêm ròng rã một hồi, từ phía trong của Li Trạch cung vẫn không có bất kì một dấu hiệu nào . Ngoài mấy tên lính canh cửa đứng ngang nhiên phía trước ra, chẳng có một ai.

Nghĩ đến bức thư quyết chiến của Vũ Tư Phượng đã gửi lúc ấy, ta không kìm lòng được mà phất áo nhảy lên cao vút. Ta hóa phép ra Đình Khôn kiếm, dứt khoát vụt một trưởng thật mạnh vào chính giữa tầm cung. Chẳng ai ngờ, linh khí của ta lại phản lại ngay lập tức. Thì ra, ở đây có kết giới. Lực hút của kết giới này rất mạnh mẽ, khiến ta rất khổ cực mà rằng co với nó một hồi. Ta nhận ra cứ đánh vào kết giới thế này không phải cách hay, bèn lui xuống, trên tay vẫn cầm kiếm thật chặt. Lúc này, từ xa ta mới nhìn thấy bóng của người đó. Hắn khoác chiếc áo màu đen pha đỏ sẫm, nhìn càng ngày càng rõ rệt, rõ đến mức nhận ra được cả khuôn mặt.

- Chử Toàn Cơ...chỉ cần có được thứ ta muốn, dù có phải lừa muội hàng vạn lần cũng được.Chẳng ngờ muội lại yêu ta như thế, ta nói gì muội cũng tin. Ta thực sự hơi cảm động rồi!

Trước mắt ta cảm giác hình ảnh như mờ dần. Vũ Tư Phượng đáp chân xuống trước thành của Li Trạch cung, ngạo mạn nhìn xuống. Khí chất của hắn vẫn y hệt như lần đầu chúng ta gặp mặt. Vào khoảng hơn bổn năm trước, khi đó ta còn là một đứa vô dụng, vô tình bị ném xuống đúng chân núi. Chỉ duy có ánh mắt nhìn ta lúc này của hắn...đã thay đổi rồi. Hồi đó, đôi ta làm gì có đối đầu nhau như bây giờ. Phải, bây giờ hắn không còn là Vũ Tư Phượng ngày xưa nữa, hắn là ma sát tinh, là kẻ thù không đội trời chung của chiến thần

- Hôm nay chiến thần cùng toàn bộ danh môn chính phái các người đều đồng loạt xông đến đây, có vẻ như muốn giao đấu cùng Li Trạch cung ta?

Vũ Tư Phượng thản nhiên nhìn vào chúng ta với ánh mắt lạnh nhạt mà nói. Ta vẫn đưa mắt không chớp về phía hắn. Vũ Tư Phượng là yêu, cả Li Trạch cung cũng là yêu. Bọn chúng tội ác tày trời, một tên cũng không thể giữ. Nếu không thiên hạ sớm sẽ có ngày đại loạn. Thế nhưng trong lòng ta lúc này thực sự không thể phân biệt được thế nào là chính, thế nào là tà nữa rồi. Từ khi hắn xuất hiện hình ảnh đó đã chiếm trọn tầm nhìn. Nhưng đây là chuyện hết sức trọng đại, ta không thể tùy hứng, hay dựa vào cảm xúc để quyết định. Cha ta vẫn nhìn ta với một con mắt tràn ngập hi vọng. Hi vọng rằng ta có thể chính tay giết chết tay đại ma đầu kia. Không, không chỉ cha ta, tất cả mọi người ở đây đều muốn vậy. Ta giở tay áo ra, đưa lên trước mặt hắn một bức thư

- Đây phải chăng là bức thư khiêu chiến do huynh viết? Vũ Tư Phượng, chính huynh muốn tiêu diệt toàn bộ môn phái tu tiên chúng ta, muốn chiếm đoạt lấy cả thiên hạ này, có phải vậy không!

Nhìn thấy bức thư đó, hắn hơi bàng hoàng trong khoảng khắc, nhưng rồi ngay lập tức không để lộ ra bất kì biểu cảm gì. Từ trên cao hắn nói với ta một câu

- Đây không phải là thư do ta viết! Nhưng nếu các người đã kéo quân đến đây rồi, chắc chắn là muốn đánh. Nhưng chỉ sợ là đến kết giới này còn không vượt qua được!

Hắn nói mà giọng lạnh đi một phần. Ta cũng chẳng lấy làm bất ngờ. Hiện giờ, ta không thể biết được câu nào hắn nói là thật, câu nào là giả nữa rồi. Mới chỉ một thời gian ngắn trước đó, hắn nói ngoài chuyện hắn là yêu ra, hắn không lừa ta chuyện gì khác. Vậy mà ngay tại nơi cất giữa Lưu ly trản, với cái chết của rất nhiều người, hắn đã tung cánh mà khẳng định mình là ma sát tinh chuyển thế. Bây giờ lại còn sẵn sàng đối đầu với ta. Thực sự hắn đã giết tất cả những người đó sao? Mọi việc như được sắp đặt sẵn một cách hoàn hảo, chỉ sợ rằng bây giờ ta không muốn tin cũng không được nữa rồi

- Vũ Tư Phượng! Huynh đã bao giờ nói thật chưa vậy?...Ta muốn hỏi huynh hai chuyện?"

Giọng ta càng lúc càng nghẹn ngào. Thực sự ta không thể tin được rằng người đang đứng trước mặt ta là người trước đây ta từng có cảm xúc đó. Nó dâng trào lên một cách như muốn bùng nổ. Nhìn sâu vào mắt hắn, trong tim ta hiện giờ đau nhức nhối vô cùng. Ta cố nuốt tất cả cay đắng chôn vùi vào trong lòng, rồi cố thốt ra một lời

- Huynh thật sự là ma sát tinh? Huynh thực sự đã làm những chuyện tàn ác như vậy?

Sắc mặt Vũ Tư Phượng không hề biến đổi. Tưởng chừng như việc nói dối với hắn là một chuyện hết sức bình thường. Nếu đã vậy, dùng có đau thấu đến tận tâm can, ta cũng sẽ không thể buông tha cho hắn được

- Chử Toàn Cơ...Dù sao thì muội cũng không còn tin ta nữa. Chúng ta hiện giờ vẫn đang là kẻ địch. Hà tất phải dây dưa quá nhiều, chi bằng ta để muội đánh một trận thoải mái là được?

- Yêu ma...đừng hòng! Ta nói ngươi biết...Chiến thần tướng quân và Hạo Thần trưởng môn sớm đã là nhân duyên trời định, ngày thành thân cũng đã định sẵn rồi. Chỉ chờ việc lấy mạng ngươi thôi!

Hắn đã thách thức như vậy, ta cũng xin chiều lòng. Cha ta e ngại nhìn ta. Ta nháy mắt với ông ấy

- Muốn giết giặc phải bắt vua trước! Cha, để con đi bắt hắn! Toàn bộ những người khác hãy đứng yên đây đợi ta!

Tất cả đệ tử đều tuân lệnh. Ta vội vã vận khí bay lên, trên tay cầm theo Đình Khôn có thể giết kẻ thù bất kì lúc nào.

- Tất cả người của Li Trạch cung nghe đây, không có lệnh của ta, không ai được phép nhập trận!

Vũ Tư Phượng hô lên môt tiếng, rồi ngay lập tức hắn phất tay mở kết giới bay ra ngoài. Kết giới cũng được đóng lại ngay sau đó. Chúng ta hiện giờ đang đối diện ngay với nhau. Trên tay mỗi người một kiếm. Nếu tiếp theo đó, dù là ai chết dưới tay đối phương cũng chẳng còn một lời oán trách nào cả. Chúng ta kết thúc thật rồi, từ giây phút chĩa kiếm vào đối phương tất cả đã kết thúc thật rồi, sau này sẽ chẳng còn gì hết cả, chẳng còn gì...

Nhanh như cắt, hắn lao kiếm vung tay chém vào ta. Ta kịp tránh, kiếm nhắm thẳng lại, nhưng cũng hụt. Hắn biến ra rất nhiều tia lửa, cùng một lúc chĩa thẳng về phía ta. Ta dùng yếm khí xanh chặn lấy. Được một lúc, hắn vội xoay người, đồng thời tránh được rất nhiều đường kiếm của ta. Hắn trụ chân lại bên con sư tử đá, dùng kiếm bắn ra một trưởng. Ta ngửa người, dơ kiếm lên trước mắt, nhảy qua nhát chém của hắn

Trận chiến giữa hai người ngày càng khốc liệt, dường như ai cũng trúng đòn của đối phương, vết thương ít nhiều cũng đã hiện ra nhưng không ai chịu lùi bước. Những người ở dưới ai cũng hướng mắt lên phía tay. Chỉ mong rằng Đình Khôn kiếm có thể đâm một nhát qua người hắn. Ta rất nhiều lần vung kiếm hụt. Mà chẳng hiểu là vô tình hay cố ý nữa. Hắn cũng đánh trả ta ngày càng nhẹ đi. Sấm nổ lên đùng đùng, cả màn trời như bị xét toạc trở nên đen nhịt. Cuối cùng, ta và hắn cùng bay lên cao hơn. Rồi cùng cầm kiếm mà xông vào nhau, chặn đứng một hồi. Giờ cứ như chỉ còn hai chúng ta vậy. Cũng chẳng ngờ ánh mắt lại gần nhau đến thế. Pháp thuật cũng Vũ Tư Phượng tăng lên không ít, ta đã bị hắn đánh đến mức một bên ngực bị trúng phép cũng bắt đầu rỉ máu. Hắn cũng chẳng hơn gì, khí phép từ Định Khôn cũng làm hắn chịu đựng rất khó khắn. Nhưng hình như cả hai ta đều vẫn đang nương tay, nếu không có khi đến tận lúc này sớm đã hồn xiêu phách lạc rồi.

Đến khi ta và hắn chân đặt xuống đất, vẫn chưa phân thắng bại. Ta bị nội thương, có hơi rát, mà cũng chẳng biết mình định đắm đuối trong đống mộng tưởng đó đến khi nào nữa. Hình như giọng nói của Vũ Tư Phượng đã thay đổi, nó nghe quen thuộc vô cùng. Nhưng khi hai ta từng hẹn ước trong đêm lễ thất tịch vậy.

- Hôn ước của nàng và sư huynh là thật?

Ta hơi bất ngờ. Câu nói đó của Đông Phương bá bá nói từng trước đó mà bây giờ hắn mới để tâm. Nếu là trước đây, nếu hắn thật sự có hỏi như vậy, ta sẽ rối rít vội vàng mà thanh minh giải thích chuyện đó không phải thật. Nhưng chỉ là bây giờ, hiện tại chiến trường khốc liệt, ta chỉ nhẹ giọng mà buông xuống một câu

- Là thật hay giả...chàng còn quan tâm sao?

- Thì ra chiến thần vẫn muốn phủi sạch quan hệ. Nhưng trận chiến hôm nay... Ta sẽ không thua!

Vũ Tư Phượng, điều gì đã khiến chàng trở nên độc ác như bây giờ. Chàng không những đối đầu với ta, mà còn đối đầu với cả ba phái tiên môn. Chàng giết người của tiên môn, một lòng muốn đoạt lấy thiên hạ. Vậy có li do gì để ta tin tình cảm chàng dành cho ta là thật? Tư Phượng, ta sẽ không lấy Hạo Thần sư huynh. Bây giờ không và sau này càng không. Chỉ cần khi nào trong lòng ta còn có chàng, ta nhất quyết không lấy người khác. Nhưng ta không chỉ là Chử Toàn Cơ, ta còn có sứ mệnh của mình, ta buộc phải bảo vệ những người xung quanh ta. Nếu như một ngày, chàng đe dọa đến tính mạng của những người ta yêu thương, đe dọa đến an nguy của thiên hạ, thì việc chính tay giết chàng, cũng là một trong những sứ mệnh của ta. Nếu ngày đó thật sự sảy ra, với Chử Toàn Cơ ta sẽ không bao giờ biết được giữa trách nghiệm, ràng buộc và chàng, bên nào mới là quan trọng hơn.

Bỗng dưng, chẳng biết là cao nhân nào ra tay mà kết giới kiên cố của Li Trạch Cung ngay lập tức thất thủ, rồi dần biến mất hẳn. Vũ Tư Phượng nhìn vậy mà hoảng hốt. Từng trong đó, một người đã xuất hiện. Ta tròn mắt ngạc nhiên

- Hạo Thần sư huynh...Là huynh phá kết giới của bọn họ?

Huynh ấy không trả lời ta. Vũ Tư Phượng đã nhận ra được điều bất thường. Hắn càng ngày càng nghĩ tiên môn không tiếc thủ đoạn hèn hạ, thật đáng khinh bỉ. Hạo Thần vào đó bằng cách nào, tại sao lại vào được đó, tất cả ta đều không biết gì hết.

- Thì ra chiến thần là muốn dụ ta ra đánh trận để cho người khác thừa cơ ta không có mặt phá kết giới! Xem ra nàng đã biết chuyện này từ trước rồi! Chuyện hôm nay, thực sự khiến ta mở mang tầm mắt đấy!"

Tư Phượng nói vậy, ta vẫn không hiểu gì hết.

- Không phải...ta...

Ta quay sang nhìn sư huynh, rồi đến cả cha, các trưởng môn hầu hết đều không thấy kế hoạch này sắp đặt có vấn đề gì hết.

- Chiến thần tướng quân! Với yêu ma chúng ta không cần phải quan tâm đến việc quang minh chính đại. Giờ kết giới để bị phá hủy rồi, chúng ta nên xông vào giết tất cả bọn chúng!

Ánh mắt khinh thường vừa rồi của Tư Phượng khiến ta ám ảnh vô cùng. Những lời nói xung quanh ta lúc này rất chói tay. Ta không muốn lừa chàng, không hề. Hiện tại, Tư Phượng chẳng còn gì ngoài sự tức giận và hận thù. Hắn có thể bất chấp tất cả sau khi biết được tiên môn lại có thể giở mánh khóe này.

- Chiến thần tướng quân! Người còn không mau hạ lệnh?

- Toàn Cơ...con đã thề sẽ giết tất cả lũ yêu ma, không trừ một ai cơ mà?

Cả cha và những người khác đều gây áp lực lên ta. Ta không biết mình lên làm thế nào mới phải nữa. Ta không thể phụ lòng toàn bộ những người ở đây. Càng không muốn làm tổn thương Tư Phượng. Đột nhiên, giữa muôn vàn suy nghĩ của ta bỗng hiện ra hình ảnh đó. Cùng một lúc, Tư Phượng tung ra đôi cánh vàng rực rỡ sau lưng. Phải rồi...chàng là Kim Xích điểu 12 cánh cơ mà? Đã vậy còn lại đại ma đầu ma sát tinh nữa.

Lúc ta không để ý, Tư Phượng đã dùng hết sức mình. Chẳng biết hắn dùng thủ phép gì, mà tất cả những đệ tự xung quanh ta đều bị phong ấn không thể cử động, kể cả Hạo Thần sư huynh. Ta quay mặt lại hoảng hôt, không kịp thốt lên lời nào.

- Những người này dần dần sẽ bị hút hết linh lực mà chết. Nếu danh môn chính phái đã không tiếc sử dụng những chiêu trò này với ta, ta cũng không muốn niệm tình các ngươi nữa. Danh môn chính phái tự cho mình là hùng mạnh, nhưng các người thử nhìn lại sự thật xem? Hiên Viên phái sớm đã bị huyết tẩy. Phù Ngọc Đảo chìm trong biển lửa. Điềm Tinh Cốc máu chảy thành sông. Vậy Thiếu Dương Sơn còn trụ được bao lâu?

Tất cả những gì hắn nói, đều là sự thật. Ta lặng lẽ nhìn qua bao nhiêu ngươi lại khổ cực trống trọi với phong ấn của hắn, lòng không khỏi xót xa.

- Vũ Tư Phượng...tên yêu nghiệp này. Người rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì? Hôm nay ta phải lấy mạng nhà người!"

Hạo thần sư huynh cũng đang rất giận dữ. Tính tình huynh ấy vốn nóng nảy, chỉ cần bị kích động nhỏ thôi là huynh ấy có thể phát điên lên. Bất kể đến việc huynh ấy đang hận Vũ Tư Phượng đến thấu xương. Ta vốn dĩ đã không hiểu, tại sao huynh ấy luôn muốn có ý đối đầu với Tư Phượng như vậy. Chỉ đơn giản là một bên chính, một bên tà, không thể vừa lòng nhau. Hay...còn lí do gì khác. Ta nhìn xung quanh thêm một lần nữa, chỉ còn duy nhất ta, cha, cùng Dung cốc đảo chủ không trúng niệm chú của Tư Phượng. Các đệ tử còn lại, kể cả Đông Phương bá bá hay Hạo Thần sư huynh, đều đang mắc kẹt trong đó

- Chiến thần tướng quân...nhân cơ hội này hay là chúng ta cùng xông vào liều chết một phe với bọn yêu ma này

Dung cốc chủ nói với một giọng hết sức kiên quyết, làm ta không thể nào không do dự một hồi. Rồi khi ta nhìn lên ánh mắt của Tư Phượng, hình như hắn cũng đang rất sẵn sàng đón nhận ta, bất kể là như thế nào. Nhưng nếu chỉ vì muốn giết trừ lũ yêu ma này, mà phải hi sinh hàng trăm tính mạng của những huynh đệ đang bị nhốt trong yêu trận, tính mạng của họ lúc này đang ngàn cân treo sợi tóc. Họ có thể thiệt mạng bất kì lúc nào. Lần này, cha ta lại suy nghĩ giống như ta

- Dung cốc chủ! Chúng ta cả đời này muốn dốc lòng diệt sạch yêu ma, trừ họa cho nhân gian. Nhưng cái giá phải trả thật sự quá đắt!

Cha ta đã nói vậy rồi, ta càng muốn giữ vững lập trường của mình hơn. Ta lập tức quay đầu ra, nhìn thẳng vào Tư Phượng, nói giọng khàn đặc

- Vũ Tư Phượng! Ta hứa với chàng, chỉ cần chàng chịu thả tất cả những người bọn họ ra. Ta lập tức sẽ rút lui khỏi Li Trạch cung!

Ai nấy đều hết sức hoảng hốt, duy có ta vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Đối diện với Tư Phượng lúc này là một chuyện hết sức khó khăn đối với ta. Dung cốc chủ tỏ ý không hài lòng rõ rệt. Hạo Thần sư huynh dù bị phong ấn, nhưng vẫn dùng hết sức hét lên

- Toàn Cơ! Tuyệt đối không được!

- Đúng đó chiến thần tướng quân. Chúng ta đã mất rất nhiều công sức để tới được đây rồi, không thể từ bỏ như vậy được!

- Dung cốc chủ! Từng người ở đây đều được tính là một mạng. Chẳng phải tiên môn chúng ta sau trận chiến ngày trước hi sinh từng đó mạng người chưa đủ hay sao? Ngài nhìn xem, ở đó có cả đệ tử của Điềm Tinh Cốc! Chúng ta không thể cứ tiến lên phía trước mà bỏ mặc họ như vậy được!

- Toàn Cơ...Không được rút lui. Ta mới là chưởng môn...chuyện này do ta quyết định!

Hạo Thần sư huynh vẫn nhất quyết không chịu nghe theo ta. Ta chẳng biết làm gì khác được.

- Sư huynh! Huynh từng nói muốn bảo vệ muôn dân mà! Vậy nếu cứ tiếp tục cố chấp như vậy, nếu hôm nay tất cả những người bọn họ có thể chết tại đây...Thì sự bảo vệ ở đây mà huynh nói là gì chứ!

Không để huynh ấy đáp lời, ta lập tức khẳng định lại một lần nữa

- Vũ Tư Phượng! Ta tuyệt đối không nói hai lời!

- Được! Ta vẫn khuyên chiến thần không nên có ý định gì khác! Chúng ta cùng nhau hành động trao đổi đi!

Hắn nói khi cất đủ tứ thần khí vào Li Trạch cung, lập tức sẽ thả quân của ta ra.

- Hi vọng rằng...lần này chàng sẽ không lừa ta nữa!

Khi biết chàng là yêu kim xích điểu, ta vẫn tin chàng. Khi chàng đột nhập vào bí cảnh, niềm tin đó vẫn không thay đổi. Nhưng bây giờ, chàng lại chính là Ma sát tinh, chàng nói rằng tình cảm của chàng với ta lúc trước chỉ toàn là lợi dụng. Chàng làm cho ta yêu chàng, đến nỗi ta không thể buông bỏ được nữa. Từ trước đến giờ, là chàng vẫn luôn lừa ta...

Ta đứng ngoài Li Trạch cung hơn một canh giờ, vậy mà Vũ Tư Phượng vẫn chưa thấy mặt. Trong lòng ta lúc này vừa lo sợ, vừa hồi hộp.

- Đã đi lâu như vậy rồi...Có chắc là hắn sẽ giữ lời không?

Nhiều người bắt đầu sinh nghi ngờ. Ruột gan của ta hiện giờ nóng rực như lửa thiêu đốt. Tư Phượng, chàng nhất định phải lừa ta lần này nữa sao?

Đợi thêm một hồi, hầu như chẳng ai còn kiên nhẫn, hắn mới xuất hiện. Nhưng biểu hiện lúc này của hắn trông càng hầm hậm giận dữ còn hơn cả lúc trước. Hắn xiết chặt hai bàn tay, như vừa tiếp nhận một điều gì đó đáng hận lắm.

- Vũ Tư Phượng! Chàng rốt cuộc có định giữ lời?

Đột nhiên một luồng ánh sáng hiện ra trên tay hắn, như một loại thần khí không thể nào tầm thường

- Chắc các người cũng đã quen thuộc rồi...không cần ta phải giới thiệu nữa

Nói rồi, hắn phất tay bắn luồng khí ấy trúng vào yêu trận của Hạo Thần sư huynh. Ngăn tức khắc, phong ấn được mở. Nhưng...tại sao hắn chỉ mở của mỗi huynh ấy

- Vũ Tư Phượng. Ngươi còn không mau mở những yêu trận khác?

Hình như hắn không có ý định đó. Tức mình, Lục sư huynh cũng bị nhốt trong yêu trận bèn lên tiếng

- Vũ Tư Phượng...Ngươi lại lật lọng?

- Lật lọng? Là lúc trước ngươi biết mật thất của Li Trạch cung ta, đã dẫn Hạo Thần vào đó. Trơ mắt nhìn hắn giết bao nhiêu đệ tử nhỏ tuổi không hề có sức phản kháng lại các ngươi. Hành động như vậy, vẫn luôn là phong cách của tiên môn sao, thật quá bỉ ổi!"

Ta rất ngạc nhiên, quay sang nhìn lục sư huynh

- Lục sư huynh...Có phải là huynh và Hạo Thần sư huynh đã lẻn vào trong đó giết người của bọn họ không?

Lời này không thể tin được. Nếu muốn giết, có thể quang minh chính đại mà giết bọn chúng trên chiến trường. Chứ không phải là thừa cơ nước đục thả câu như vậy. Ta không hiểu, tại sao tiên môn chúng ta từ lúc nào đã bất chấp vậy rồi. Thực sự bây giờ ta vốn không còn có thể biết đâu là đúng, đâu là sai nữa.

Thế rồi, Tư Phượng bỗng nhiên vận khí, sức mạnh sinh ra không thể nào tầm thường. Hắn vuốt tay, hiện ra một thanh dao, sáng rực lửa.

- Đây là trấn ngục thần đao! Con đao này có thể giết yêu ma ở địa ngục, cũng có thể giết được kẻ ác ở nhân gian. Hạo Thần, hôm nay ta phải chính tay giết chết ngươi để báo thù cho những người vô tội đã thiệt mạng!

Ngay lập tức, hắn bay lên nhanh như cắt, nhầm thẳng vào Hạo Thần sư huynh.

- Toàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC