Chương 38: Ông chủ có việc rời đi mấy hôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến đây, đột nhiên Gulf cảm nhận có điểm gì đó bất thường, người trước mặt sao lại cứ nhìn cậu chằm chằm thế này? Gulf thấy không thoải mái nên nhún vai rồi lùi lại một bước.
Ken thấy hành động đó liền biết bản thân lại làm cho người khác hiểu lầm rồi nên ngay lập tức giải thích.

“Cậu nhóc đừng hiểu lầm. Tôi nhìn như vậy chẳng qua là vì thấy cậu trông quen mặt lắm, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.”

Vừa nói, anh vừa đăm chiêu nghĩ ngợi.

Kiểu làm quen này quá xưa cũ rồi. Nếu là đối với những kẻ hay tán tỉnh người khác thì chiêu này đúng là quá “non”. Tuy nhiên với Ken, anh ta đang nói thật lòng. Anh vẫn đang cố lục lọi trong ký ức để chứng minh cho người trước mặt biết những gì bản thân nói là thật. Và cũng để cậu không nghĩ anh cố ý tiếp cận với mục đích xấu xa.

Để tránh khó xử thì Gulf cũng cố nhớ xem có phải hai người đã gặp nhau trước đó rồi không, nhưng cuối cùng chẳng có chút ấn tượng nào.

“À, MG Angel, là MG Angel, cậu là nhân viên ở đó, đúng chứ?” Mất thêm mấy giây sau, đột nhiên Ken tươi cười rồi liên tục nhắc đến tên tiệm bánh nơi cậu đang làm việc.

Cậu gật đầu: “Vâng. Tôi làm ở đó cũng mấy tháng rồi.”

Trước đó anh thường ghé mua bánh vào những dịp sinh nhật các bạn trong lớp hay sự kiện của khoa nên đã từng gặp Gulf. Tuy nhiên, dạo gần đây anh đang tham gia nghiên cứu và chuẩn bị nhận học bổng đi trao đổi giữa các du học sinh bên nước ngoài nên khá bận rộn, công việc đó đã nhường lại cho một bạn khác.

Ra thế! Mỗi ngày cậu đi làm tiếp xúc với biết bao nhiêu khách hàng nên chắc chắn không nhớ nỗi. Tuy nhiên, không muốn làm người đối diện mất mặt nên cũng cười cười rồi ậm ừ cho qua chuyện.

“Lại thêm một sợi dây liên kết rồi, bánh ở tiệm rất ngon, hôm nào rảnh rỗi tôi lại ghé ủng hộ. À phải, chẳng phải cậu học khoa kinh tế sao? Sang đây có chuyện gì vậy?”

Cứ mãi trò chuyện rồi quên béng đi mất. Được nhắc nhở, lúc này Gulf mới sực nhớ ra mục đích chính của mình hôm nay.

“Nhắc mới nhớ, tôi đến đây tìm giáo sư, do sơ suất không có hẹn trước, người trực văn phòng bên khoa bảo ông sang đây gặp bạn.  Nghe nói ông đang ở khu nghiên cứu của sinh viên. Còn đang trong giờ học nên tôi chẳng có ai để hỏi thăm cả, sảnh nhỏ bên dưới cũng không có người…”

Ken nghe đến đây lập tức hiểu ra vấn đề: “Vậy nên cậu định sẽ tự mình đi hết toàn bộ khoa để tìm sao?”

Cậu bất đắc dĩ đành gật đầu. Anh chàng này như đi guốc trong bụng cậu, thấu hiểu mọi thứ khiến Gulf rất ngạc nhiên. Dù biết đây không phải cách hay tuy nhiên nó là cách thực tế nhất trong hoàn cảnh này.

Nhưng sao phải khổ như vậy? Chẳng phải hiện tại cậu đã gặp được người hỏi thăm rồi sao? Người của khoa đương nhiên sẽ hiểu rõ từng ngóc ngách. Nghĩ đến đây, Gulf chợt hào hứng: “A, may thật, gặp được tiền bối ở đây. Anh có thể chỉ đường cho tôi đến đó không?”

“Khách sáo quá, đương nhiên là được rồi. Nhưng mà khu nghiên cứu của sinh viên có rất nhiều gian phòng, không biết cậu muốn đi nơi nào?”

Gulf không rành, đâu ngờ nó lại chia ra nhiều gian thế kia. Bên khoa cậu cũng không có rắc rối như vậy.

“Nhiều gian?” Gulf hỏi lại.

Ken từ tốn giải thích: “Phải đó, khu có rất nhiều phòng bao gồm: phòng chiến lực khoa học, phòng phát triển công nghệ - ứng dụng, phòng kỹ thuật trong giảng dạy, học tập…còn có phòng nghiệm thu đề tài và hoàn thành hồ sơ nghiệm thu báo cáo…”

Cậu nghe Ken nói xong lại thấy đau đầu, không hổ danh là một trong những khoa “xịn” nhất của trường, tất cả đều theo nề nếp, lề lối, chẳng giống khoa cậu, mọi thứ đều chỉ tập hợp ở một gian phòng duy nhất. Vậy rốt cuộc giáo sư của mình đang ở đâu đây?

Cậu nhăn nhó: “Thật ngại quá, tôi không biết nó chia ra nhiều như vậy. À, vậy tiền bối có biết giáo sư Thahan không? Tôi đang cần tìm thầy ấy.”

Thật ra cậu chỉ định hỏi cho có thôi, sinh viên khoa công nghệ làm sao biết giảng viên khoa kinh tế chứ. Có chăng thì hỏi những thầy cô khác thì may ra. Thế nhưng, người trước mặt cậu lại lập tức gật đầu.

“Sao không nói sớm. Tôi biết ông ấy, giáo sư Thahan của cậu nói chuyện với mấy thầy trò của tôi từ lúc trưa đến giờ. Xem ra ông ấy rất tâm đắc về dự án nghiên cứu sắp tới của khoa công nghệ. Tuy nhiên sau đó các thầy bàn về vấn đề to lớn vĩ mô quá tôi mới xin ra sớm, nên giờ mới gặp cậu đây.”

“Tốt quá, vậy anh chỉ đường giúp tôi với.”

“Để tôi đưa cậu đi.” Ken đề nghị.

“Ngại quá, tôi nghĩ không cần phiền phức vậy đâu.”

“Không phiền chút nào. Dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, về phòng cũng chỉ đọc sách thôi, để tôi đưa cậu đến tận nơi luôn. Nó nằm ở lầu số 3, phòng 308.”

Gulf thấy không nên từ chối tấm lòng người ta nữa, dù gì cũng quá nhiệt tình rồi nên mới gật đầu đồng ý. Ken đưa cậu đến gian phòng có giáo sư Thanhan rồi sau đó anh mới ra về. Mối quan hệ giữa hai người xa lạ sau một cuộc nói chuyện luyên thuyên đã được bắt đầu từ đấy.

Gulf gặp giáo sư xong thì về ký túc xá thay quần áo, sau đó đến tiệm bánh để làm việc.

Mỗi ngày cậu đến đây, theo thói quen điều nhìn thấy sự xuất hiện của Mew, tuy nhiên hôm nay lại vắng đi một bóng hình khiến bản thân có chút hụt hẫng. Mặc dù cậu cũng phần nào đoán được bởi cuộc gọi lúc sáng của mẹ hắn, nhưng vẫn muốn tự xác minh thêm một chút.

Gulf lau dọn bàn ghế xong thì đi đến quầy thanh toán rồi hỏi Miso.

“Chị, hôm nay ông chủ bận sao?”

Miso hơi ngạc nhiên, bình thường thấy Gulf thân thiết với Mew như vậy nên cô nghĩ cậu phải biết chuyện này rõ hơn ai hết mới đúng.

“À, ông chủ có việc nên đi khỏi Bangkok mấy hôm. Nghe đâu đến Chiang Mai thì phải. Em không biết chuyện này sao?”

Cậu biết nhà hắn có việc, nhưng cũng chỉ đến đó, ngoài ra không nghe thêm bất kỳ thông tin nào. Nhờ Miso mà Gulf mới biết Mew rời khỏi Bangkok.
Đột nhiên, trong lòng thấy có chút mất mát bởi vì hắn không nói với mình câu nào. Nhưng tại sao phải nói với cậu? Hai người cũng chỉ đang trong mối quan hệ mập mờ thôi mà, đâu nhất thiết phải báo cáo từng nhất cử nhất động của nhau.

Thấy Gulf thở dài, Miso liền hiểu ngay vấn đề nhưng cô không muốn cậu nhóc này khó xử nên tìm cách nói sang vấn đề khác.

“Chắc không có gì đâu em đừng lo lắng. Có lẽ chi nhánh trên đó gặp vấn đề nên ông chủ mới đến xử lý. Cả ngày hôm nay P’Mild cũng không đến tiệm nên chị nghĩ chỉ có trường hợp này thôi.”

Gulf nghe cũng thấy có lý: “Vâng, em hiểu rồi. Em không sao chị đừng lo.”

Miso nhìn đồng hồ, sau đó nhắc nhở: “Này, 10 giờ rồi em nên trở về đi, không phải sắp thi sao? Nếu bận rộn quá chị có thể sắp xếp lịch làm việc lại, qua mấy ngày này rồi em làm bù cũng được.”

Miso có ý tốt, cô thấy Gulf có vẻ mệt mỏi nên muốn cậu đỡ áp lực. Cô thấy tính cách cậu nhóc này lúc nào cũng siêng năng, chăm chỉ nên rất yêu mến, xem như em út trong nhà từ lâu rồi.
Thế nhưng, Gulf từ chối: “Không cần đâu chị. Em đã ôn xong bài vở cả rồi, chỉ chờ thi thôi. Với lại mấy ngày này P’Mild và ông chủ đều không có ở đây, nếu em nghỉ nữa thì chị và P’Andy sẽ vất vả lắm.”

Miso liền cảm động: “Ôi, Gulf là tốt nhất, không có em thì bọn chị sẽ vất vả thật đấy. Nhưng mà hôm nay đến đây thôi, em về nhà đi để sáng mai còn đến lớp. Về sớm một chút không bị la đâu, chén đĩa để lát nữa chị với Andy rửa, hôm nay không nhiều lắm.”

“Vậy được ạ.”

Nói xong Gulf trở vào tháo tạp dề, sau đó lấy ba lô rồi trở ra ngoài: “Tạm biệt chị, em về đây” rồi quay sang Andy lúc này đang thu xếp bàn ghế vào một góc, tiệm vắng khách nên bọn họ sẽ dọn sớm một bữa.

“P’Andy, em về trước đây ạ, mai gặp lại.”

Andy quay sang: “Tạm biệt cậu nhóc, về cẩn thận.”

“Vâng!”

---
Sắp drama rồi kkk😅


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net