Chương X - Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thế?"

"KHÔNG ĐỜI NÀO." Cả hai đồng thanh và lắc đầu nguầy nguậy. Đây là ý tưởng táo bạo và đáng sợ nhất mà họ từng nghe thấy.

"Thật à? Em cứ nghĩ tuýp người như vậy sẽ rất hợp với anh."

"Đời nào anh lại thích thứ con gái chưa tiến hóa hết đó chứ?" Hắn gào lên. Tức thì, Bảo Trâm cũng gõ tay xuống bàn thể hiện sự không hài lòng.

"Ông làm như tôi thích mấy gã nữ tính như ông ấy."

M­­­­­ột cuộc đọ mắt nảy lửa diễn ra, và được kết thúc bằng việc cả hai cáu kỉnh quay lưng về phía đối phương. Chả ai thích nghe bêu xấu về mình cả. Nhất là với những kẻ nóng nảy như bọn họ.

Khoảng đầu giờ chiều thì bữa tiệc mặn kết thúc. Đó là thời điểm mà đám thanh niên gác lại vẻ đạo mạo tiêu chuẩn của khách mời để tham gia vào những trò quậy phá hết mình của mình của tuổi trẻ. Sau khi ních đầy một bụng sơn hào hải vị, chả còn ai muốn ăn thêm gì nữa nên chiếc bánh cưới cắt ra xong chủ yếu được chưng dụng cho trò tung ném, bôi chét. Cả hắn và Bảo Trâm đều dính đạn lạc. Ban đầu thì khá bực nhưng sau đó bọn hắn cũng hùa theo đám đông hiếu động. Chỉ một chốc, cả hai thậm chí còn quên biến mất rằng họ vừa mới giận dỗi như thể cả đời sẽ không thèm nhìn đối phương nữa.

Cuối cùng cũng đến lúc hắn phải lên hát. Mặc dù hắn không thích Bảo Trâm cứ nhai lại chuyện hoàng tử của các ca khúc chia tay, nhưng nhờ thế mà hắn đã có ý thức chuẩn bị bài trước. Đắn đo suy nghĩ mấy hồi, hắn quyết định chọn ca khúc Ngày chung đôi của Văn Mai Hương để đảm bảo tinh thần đám cưới. Hắn có xem cô trình diễn trực tiếp bài đó vài lần nên hát cũng không đến nỗi nào. Chỉ có điều hắn thấy lo ngại khi một số người có vẻ đã nhận ra hắn. Cũng đúng thôi. Mái tóc lòe loẹt và giọng hát đặc trưng của hắn thì lẫn vào đâu được. Chính vì thế mà hát xong hắn cũng xin phép chủ tiệc để về sớm. Cô bạn hắn đã cố gắng nài nỉ hắn ở lại nhưng hắn vẫn cương quyết về bởi hắn không muốn mang lại rắc rối cho đám cưới của cô chỉ vì sự hiện diện của mình. Là một người thông minh và hiểu chuyện nên dù rất tiếc nhưng cô cũng đành để hắn đi. Nhìn bóng hắn khuất dần trong hoàng hôn đỏ thẫm, cô nhíu mày cười nhẹ. Từ hôm nay cánh cửa quá khứ sẽ được khép lại. Họ sẽ chỉ là một điểm dừng trong hồi ức mà chuyến tàu cuộc đời hiếm có dịp đi qua. Nuốt những bâng khuâng cuối cùng vào trong bụng, cô gọi hắn.

"Đợi đã."

Giữa sự ồn ào của buổi tiệc, tiếng gọi của cô vẫn vượt lên tất cả, thôi thúc hắn quay đầu lại. Nhận được tín hiệu, hắn lập tức ngoái ra sau.

"Có chuyện gì..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì bó hoa cưới trên tay cô đã bay lên bầu trời xanh mượt và hạ cánh an toàn trong vòng tay hắn. Đứng cách hắn vài mét, cô nắm chặt hai bàn tay nhìn hắn tha thiết.

"Người ta vẫn nói ai nhận được hoa cưới của cô dâu sẽ là người tiếp theo kết hôn. Em hi vọng anh cũng sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình."

Hắn ngẩn người trước ánh mắt chân thành xen lẫn rụt rè của cô. Suốt hai năm nay, cô và hắn đều cho rằng mình là người làm tổn thương đối phương. Chính vì thế mà họ cầu mong hạnh phúc cho người kia hơn cả chính mình. Ngay cả khi họ sẽ không gặp nhau nữa. Nâng bó hoa lên cao, hắn ghé mặt lại gần ngắm nghía. Mùi hoa hồng nồng nàn hòa quyện hoàn hảo với hương thơm tươi mới của lá non. Bất giác, hắn cũng nhếch môi. Nụ cười của hắn dịu dàng đến nỗi hắn không tin nó thuộc về mình.

"Cảm ơn em." Hắn nói, nhưng âm thanh đó không đủ lớn để đến được chỗ cô. Song thông qua nét mặt hắn, cô vẫn dễ dàng đọc được thông điệp ấy. Vẫy bó hoa trên cao, hắn tạm biệt cô. Rồi cứ như vậy, hắn lặng lẽ rời đi.

Ra khỏi nhà hàng, việc đầu tiên hắn làm là kiếm một quán nước để ghé vào. Sau đó hắn gọi điện cho cậu để thông báo việc hắn quyết định về sớm. Dĩ nhiên, đây là tin vui với cậu vì cậu luôn mong muốn được ở bên hắn nhiều hơn, dù chỉ một giây. Nghe xong, cậu liền lấy xe phóng đi luôn. Chưa đầy ba mươi phút, hắn đã thấy cậu xuất hiện ở bên ngoài quán cà phê. Khuôn mặt hớn hở và sung sướng. Thấy thế, hắn cũng nhanh chóng trả tiền và ra ngoài.

"Cậu dùng siêu năng lực hay sao mà đi nhanh vậy?" Hắn vừa bước xuống bậc thềm vừa nói.

"Xe của em chạy bằng năng lượng tình yêu mà. Dĩ nhiên là phải nhanh rồi." Cậu đáp.

"Kinh nhở?" ­Hắn bước thêm ba bước đến gần cậu. Đoạn, hắn đưa cho cậu bó hoa "Cho cậu này."

Cậu không khỏi kinh ngạc. Mắt cậu chớp không ngừng trước hành động lãng mạn đến quái dị của hắn. Tặng bông cho người yêu thì không lạ. Nhưng hắn cứ luôn miệng khẳng định cậu là nô bộc thì việc làm này có phần phi logic. Tuy nhiên, chẳng thể phủ nhận được rằng bó hoa làm cậu vui muốn chết. Cậu ôm chặt nó vào lòng bằng tất cả sự hạnh phúc rồi hỏi hắn.

"Đi đám cưới có bị ai bỏ thuốc không mà anh tự dưng lại mua hoa cho em thế?"

"Tôi không dư tiền mà mua cho cậu đâu." Hắn nhăn mặt giựt chiếc mũ bảo hiểm móc bên tay lái, đội lên đầu "Hoa cưới đấy."

"Ơ. Vậy là đồ lụm được à?"

"Tôi được cho đàng hoàng. Không thích thì trả đây." Hắn gắt gỏng. Song cậu cũng vội vàng lấy tay chắn bó hoa lại và nghiêng người sang một bên để tránh hắn.

"Lấy chứ. Dù gì cũng coi là quà của anh mà."

"Ờ" Hắn bĩu môi. Cậu chỉ giỏi dẻo miệng. Lúc nào cũng có cách lắt léo được. Song biết thế mà lần nào hắn cũng bị cậu dùng lời mà làm cho mụ cả người. Không đôi co với cậu thêm, hắn trèo lên sau xe. Dù không muốn nhưng cậu vẫn phải đưa lại bó hoa cho hắn, bởi cậu còn phải lái xe. Cảnh tượng hai gã con trai trên một chiếc xe, ôm bó bông to hơn mặt quả thực hết sức kì quái. Nhưng có lẽ vì tiếp xúc lâu với cậu, hắn phần nào cũng bị lây tính trơ nên cũng chẳng quan tâm. Cho dù đôi khi ánh mắt của người trên đường làm hắn thấy mình chẳng khác gì sinh vật lạ.

"Anh. Mình đi đâu bây giờ?" Cậu hỏi vọng ra phía sau.

"Tùy cậu. Tôi đâu có rành chỗ này." Hắn trả lời.

Khẽ gục gặc đầu, cậu nói tiếp.

"Ờ. Em biết một nhà hàng trên tầng thượng rất đẹp. Ở đó anh sẽ tha hồ mà ngắm cảnh đêm. Có điều hơi xa chút thôi."

"Trời. Cậu mà cũng mó đến mấy chỗ sang trọng đó sao?" Hắn thốt lên ngạc nhiên. Với hắn, cậu chỉ là một thằng nhóc nhà quê và hết sức bình dân.

"Em cũng không hay vô mấy chỗ vậy đâu. Nhưng hôm nay thì đặc biệt. Em không muốn tềnh toàng."

Hắn nheo mắt nhìn vào lưng áo cậu. Giờ hắn mới để ý hôm nay cậu ăn bận bảnh hơn hẳn. Hắn đã ngó qua tủ đồ của cậu một lần và thừa biết rằng cậu chẳng có gì nên hồn. Không rõ cậu kiếm đâu ra được bộ đồ tử tế thế này. Dù không thấy được khuôn mặt cậu, song hắn đoán cậu đang bồn chồn và hồi hộp nhiều lắm. Dường như cậu đã đặt hết tâm huyết vào tối nay. Nhưng hắn không muốn cậu phải gồng mình để làm hắn vui. Cậu hợp với những điều đơn giản và thuần túy hơn.

"Thôi. Kiếm chỗ nào cậu hay tới ấy." Hắn cất tiếng.

"Sao thế?"

"Mấy chỗ sang ngoài đẹp ra cũng đâu có được gì. Mà tôi ăn bằng miệng chứ có phải bằng mắt đâu."

"Nhưng mà..." Cậu lưỡng lự.

"Vả lại tôi cũng muốn xem sở thích của cậu thế nào. Cứ làm như tôi bảo đi." Hắn ra lệnh.

Tất nhiên cậu rất muốn đưa hắn đến nơi mình đã định. Trong trí tưởng tượng của cậu, đó sẽ là một bữa tối lãng mạn với rượu vang và nến. Song, câu nói của hắn lại khiến cậu bùi tai hơn cả viễn cảnh kia. Cứ như thể cậu thực sự là gì đó với hắn vậy. Lén lút cười, cậu vâng dạ rồi đưa hắn tới quán quen của mình. Đó là một quán nướng nhỏ, nằm ở góc phố. Do quen thân với chủ tiệm nên cậu dễ dàng kiếm được phòng riêng cho hai người dù không đặt trước. Trong khi cậu nói chuyện với nhân viên, hắn chỉ biết đứng đực mặt ôm bó bông – thứ lẽ ra phải thuộc về cậu. Hai gã con trai lén lút dùng bữa tối trong một căn phòng riêng đã đủ lạ lùng rồi, lại thêm thứ trên tay mình khiến hắn phân vân. Có gì đó chẳng bình thường chút nào. Cứ như thế hắn là một đứa con gái mới lớn bỡ ngỡ trong cuộc hẹn đầu tiên vậy. Liên tưởng đó làm hắn khó chịu. Thế nên, vừa lên được đến nơi, hắn lập tức ném trả bó hoa cho cậu.

Đồ ăn miền Nam cũng không khác miền Bắc nhiều lắm. Cơ bản là chỉ ngọt hơn, nên cũng dễ ăn. Qua lần này, hắn cũng biết thêm nhiều thói quen của cậu. Chẳng hạn như việc cậu rất giỏi ăn cay. Thậm chí ăn nguyên cả quả ớt cũng không nhíu mày. Khi ăn cậu hay trề miệng, trông rất khó coi. Được cái cậu không kén ăn. Đã ăn là ăn bằng hết. Với cậu thì lãng phí đồ ăn là một tội ác. Cậu còn ăn cả đồ thừa của hắn nữa. Trong khi đó hắn lại quen thói kén ăn từ nhỏ. Đã không thích gì thì thà để bụng đói còn hơn phải động đũa vào.

Bữa tối không lãng mạn. Không có rượu vang, cũng không có cảnh thành phố về đêm làm nền. Nhưng nó thật sống động và chân thực. Và nhất là họ có một cái bụng no căng mãn nguyện. Ăn uống xong xuôi, cả hai đi xuống bãi lấy xe. Trong lúc họ ăn thì Sài Gòn cũng vừa trải qua một cơn mưa ngắn ngủi. Giờ đây, mặt đường ướt sũng, bóng loáng như gương. Toàn bộ ánh đèn đường đều được giữ lại trên mặt đất, tạo nên những con sóng màu cam lấp lánh. Không khí vừa trong lành, vừa mát dịu như một chớm thu Hà Nội. Sài Gòn ồn ào và bận rộn bỗng trở nên thơ mộng, yên bình. Đã lỡ trông thấy khung cảnh này thì ai cũng muốn đi thật chậm để cái mơ màng ấy thấm dần vào trong mình. Hai chàng nghệ sĩ lại càng không thể cưỡng được mê lực của nó. Vì thế, chàng trai nhỏ nhắn hơn buộc lòng phải đề nghị.

"Sao chúng ta không đi bộ nhỉ?"

"Như thế thì xe máy cậu tính sao?" Hắn nói, đôi mắt vẫn ngẩn ngơ.

"Em quen chủ quán mà. Cứ để đây. Mai đến lấy cũng được. Mình cứ đi bộ, bao giờ mỏi thì bắt taxi về." Cậu trả lời.

"Vậy cũng được."

Ý kiến đã được thông qua. Hắn và cậu vứt lại mũ bảo hiểm rồi chạy xuống đường. Chân họ đạp xuống nước bì bõm. Trái tim cả hai hân hoan như những đứa trẻ. Dẫu cho, bùn lầy làm gấu quần của bọn hắn lấm lem. Thật nhẹ nhàng và ấm áp. Đó là cái cảm giác tuyệt diệu mà sự sa hoa hào nhoáng không bao giờ có thể thay thế. Đây là hẹn hò hay là một buổi tụ tập bạn bè cũng chẳng quan trọng nữa. Bởi hắn đã không thể hài lòng hơn.

Tuy nhiên, giữa chừng thì cuộc dạo chơi đã bị gián đoạn. Thật xấu hổ, do uống nhiều nước quá nên hắn có nhu cầu cho ra rất cao. Vì thế hắn phải gấp gáp kiếm nhà vệ sinh công cộng. Hắn bắt cậu chờ ở ngoài còn mình thì chạy tót vào trong. Hắn ngượng muốn chết bởi lần đầu tiên mà hắn lại làm đôi bên tán loạn chỉ vì một cái nhà vệ sinh. Song, sự kiện đó cũng chẳng tệ bằng điều hắn chứng kiến khi bước ra khỏi chỗ ấy.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là cậu đang bị bao vây bởi mấy đứa con gái. Một con bé đeo kính nhau nhảu hỏi.

"Trời ơi. Là Hoài Lâm thiệt nè. Anh chụp với em một tấm được không?"

Nó chưa nói hết câu thì đám còn lại cũng nhao nhao lên phụ họa. Chúng áp sát lấy cậu như thể bầy kiến bu vào viên kẹo sữa rơi trên nền đất. Cậu bối rối thấy rõ. Nhưng dĩ nhiên cậu không thể từ chối người hâm mộ của mình được. Cậu gượng gạo tạo dáng. Song, bọn còn gái lại càng được thể gào rú. Tiếng ồn ào của bọn họ đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Chẳng mấy chốc mà đám đông ùn ùn kéo sang đường. Phần vì họ thực sự yêu thích cậu, phần vì cái tính hiếu kì đã ăn sâu vào trong máu của người Việt.

Tình hình này thì hắn không thể ra mặt nếu không muốn mọi thứ còn tồi tệ hơn. Chính vi thế, hắn chỉ đứng yên ở vị trí an toàn và hét lên một tiếng trước khi quá muộn.

"LÂM!!"

Cậu vừa ngoái đầu lại là hắn lập tức ra dấu bảo cậu chạy đi. Hiểu ý, cậu nhanh nhẹn nói với mấy con bé lúc nãy.

"Xin lỗi nhé. Anh có chút việc."

Dứt lời, cậu chạy một mạch về phía hắn. Chỉ chờ cậu tới được nơi là hắn cũng co giò chạy theo. Vẫn chưa bỏ cuộc, đám con gái tiếp tục bám theo cả hai. Nhưng vốn dĩ sức lực của nam và nữ có sự cách biệt rõ rệt nên chỉ một lúc khoảng cách đã rất xa. Dù thế, cậu và hắn vẫn chạy thêm một đoạn dài để đảm bảo an toàn. Họ lách qua những con hẻm nhỏ không ánh đèn. Họ nhảy qua rào chắn đường sắt. Họ lao đi với tiếng gió vun vút bên tai. Mãi cho đến khi cả hai cùng dừng lại trên một con đường vắng lặng. Cậu đưa mắt nhìn hắn. Tuy thở không ra hơi nhưng bọn hắn không hẹn mà cùng bật cười. Hắn vuốt cái trán lấm tấm mồ hôi và hỏi.

"Chúng ta đang ở đâu thế này?"

"Em chịu." Cậu nhún vai. Nãy giờ cứ cắm đầu chạy nên cậu cũng chẳng biết mình lạc đến đâu nữa. Dẫu vậy, lòng cậu chẳng vẩn chút lo ngại, mà thậm chí còn vui vẻ lạ. Cậu vươn vai, hít lấy đầy phổi thứ không khí lạc quan. Sau cơn mưa, trăng không quá sáng nhưng vẫn tròn đầy. Trên con đường không có lấy một ánh đèn, đó là thứ ánh sáng duy nhất chiếu rọi bước chân của họ. "Này. Anh nghĩ mặt trăng trông giống gì?"

"Hả?" Hắn ngẩng đầu lên trời "Ờ. Giống... cái bóng đèn."

Tức thì, cậu cười sặc sụa. Mắt cậu nheo tít lại.

"Liên tưởng nhanh ghê nhỉ. Em thì nghĩ trông nó giống cái bánh gạo vậy. Mới thấy đã muốn ăn rồi."

"Cậu quái đản thiệt." Hắn nhe răng phán. Khi mơ màng, hắn nom hiền khô. Ai mà ngờ được con người này có thể dễ dàng nổi nóng và dùng vũ lực bất cứ lúc nào. Sau màn chạy trốn, má hắn cứ hồng lên như vỏ táo. Tóc tai thì bù xù như lông mèo. Lại thêm cái vóc dáng mảnh khảnh, khiến cậu chỉ muốn bất chấp tất cả để tiến thêm một bước trong mối quan hệ của hai người. Cậu giẫm lên bóng hắn để đưa tay về phía trước. Chỉ còn vài centimetre là cậu có thể nắm lấy vạt áo hắn. Nhưng cậu vẫn còn chút ngập ngừng. Cậu biết hắn có tình cảm với cậu. Tuy nhiên hắn lại là tuýp người thiếu thẳng thắn, cứng đầu, chậm hiểu, cục tính đủ cả. Nếu cứ ép hắn quá có khi lại gây tai họa. Thế nhưng, lòng cậu cứ cồn cào. Cậu đã chờ quá lâu rồi. Khi yêu ai có thể bình tĩnh và kiên trì mãi được. Cậu tiếp tục đắn đo. Và rồi, cậu thu tay lại. Nhìn theo tấm lưng nhàn tả của hắn, cậu thở hắt ra kèm theo một cái nhoẻn miệng.

"Anh này."

"Gì?" Hắn đáp, không quay đầu lại.

"Anh vẫn chưa trả lời em."

Hắn bất thần đứng sững lại. Cơ thể hắn tự động thu vào như một dấu chấm giữa bảng. Hắn lắp bắp đầy lúng túng.

"Trả lời cái gì chứ?"

"Anh nghĩ gì về em?" Cậu nhắc nhở.

Miệng hắn vẫn cứ khóa chặt. Ở bên cậu thực sự rất thoải mái nên hắn đã quên biến mất chuyện này. Thế nên hắn vừa hoảng hốt, vừa bối rối. Nhất là khi cậu cứ nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa. Hắn biết sớm hay muộn mình cũng phải đối diện với điều này, song hắn vẫn chưa đủ sẵn sàng. Hắn còn chưa định nghĩa được cái "thích" của bản thân. Cậu làm hắn thấy dễ chịu, ấm áp. Mà điều đó thì khác xa sự cuồng nhiệt, say đắm của tình yêu thực sự. Có chăng đó chỉ là một chút rung động, xao xuyến lướt qua như cơn mưa bóng mây.

"Tôi..." Hắn ấp úng, chẳng biết nói gì.

"Em rất thích anh." Cậu thổ lộ "Vì thế đừng né tránh em nữa. Anh có tình cảm với em không? Chỉ cần trả lời có hay không là đủ rồi. Một từ thôi."

Có hay không? Hai từ ấy cứ xoay vòng trong đầu hắn. Dĩ nhiên là hắn có tình cảm, chỉ là ở mức độ nào thôi. Mà mức độ đó lại có khả năng phân loại mối quan hệ của bọn họ. Không trốn tránh, hắn nhìn cậu mặc dù cổ họng hắn cứ nghẹn lại.

"T..tôi..."

Các con chữ chẳng thể nào đi qua được đôi môi hắn. Hắn thở gấp đầy căng thẳng. Có lẽ hắn nên tìm cách khác để truyền đạt ý nghĩ của mình. Hắn nhắm mắt lại, hít lấy hơi để tăng thêm dũng cảm. Chắc là hơi điên, song hắn chẳng còn lựa chọn nào khác nữa. Hắn mạnh dạn bước đến gần cậu. Rồi rất nhanh, hắn kéo tay cậu lên. Trên lòng bàn tay cậu, hắn đưa ngón tay vẽ một vòng cung. Đầu ngón tay của hắn làm cậu nhồn nhột. Hành động hắn làm khiến cậu hết sức bất ngờ. Cậu cứ há hốc miệng, chẳng phản ứng gì. Hắn đã viết xong câu trả lời của mình và đứng chôn chân một chỗ. Nhưng gần như tức thì, hắn thấy xấu hổ muốn chết vì điều mình mới thực hiện. Vì thế, hắn vội vàng chạy biến đi. Lúc này cậu mới sực tỉnh. Cảm xúc trên bàn tay cậu vẫn còn nhưng chẳng đủ để cậu đọc được thông điệp của hắn.

"Khoan đã. Anh viết lại đi. Em chưa kịp hiểu." Cậu gọi với theo hắn.

"Còn lâu." Hắn gắt. Mặt hắn nóng bừng bừng như thể mới uống hết một chai rượu thuốc. Đời nào hắn chịu lặp lại thứ sến rệt kia chứ.

"Thôi mà. Làm lại đi. Lần này nhất định em sẽ đọc được." Cậu vòng lên phía trước chặn hắn lại.

Bực mình, hắn tóm lấy tay cậu. Nhưng thay vì viết lên đó, hắn mở lòng bàn tay cậu ra rồi cắn phập một cái. Đoạn, hắn nghếch mặt ra chỗ khác nói.

"Tôi nuốt mất rồi. Coi như không có gì cả nữa nhé."

Nói xong hắn lại bỏ chạy. Càng lúc hắn càng thấy thân nhiệt mình tăng dần. Cứ đà này chắc hắn sẽ phát điên trước khi về đến nhà mất. Về phần mình, cậu tiếp tục diễn lại màn ngơ ngẩn. Dù không biết câu trả lời của hắn, nhưng hành động của gã cứng đầu này thực quá sức chịu đựng. Thế này thì làm sao có thể không thích hắn chứ. Đúng là đồ con nít nhiều tuổi. Vả lại, môi hắn mới mềm và ấm biết bao.

Thích thú, cậu đuổi theo hắn. Hắn vừa chạy vừa liếc cậu nên cũng chẳng nhanh mấy và nhờ thế cậu dễ dàng bắt kịp được đối phương. Cậu đi sau hắn mấy bước để phòng hắn nổi cơn bất đắc kì tử. Sự ngượng ngùng của hắn luôn luôn tỉ lệ thuận với tính nóng nảy. Từ phía sau, cậu có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn. Một lần nữa, cậu không thể kiềm chế thêm.

"Đợi chút." Cậu đập vào vai hắn.

"Cái gì?"

Hắn nhăn nhó ngoảnh người lại. Chỉ chờ có thế, cậu tóm nốt vai còn lại của hắn và nhoài người lên. Phập! Cậu cắn vào tai hắn. Cái tai nóng rực đúng như cậu nghĩ. Hơn nữa cũng rất mịn màng, nhỏ nhắn.

"Trả thù nhé." Cậu láu cá liếc hắn.

Thế là quá đủ để hắn bùng nổ. Theo thói quen, hắn giơ chân đạp cậu bay vèo xuống đất. Sau đó, hắn bưng tai gân cổ gào lên.

"Có tin tôi giết cậu không hả? Cái đồ không biết xấu hổ."

"Cảm ơn. Anh quá khen." Cậu cúi đầu tỏ vẻ hãnh diện nhằm chọc tức hắn thêm.

Hắn nghiến răng ken két. Đôi co với cậu lúc này đúng là trò vô bổ và tốn năng lượng nhất. Hắn thừa biết khả năng của hắn không thể so bì với con người trơ trẽn của cậu. Vì vậy, hắn quyết định lựa chọn biện pháp khả dĩ nhất là phớt lờ rồi quay ngoắt đi. Lồm cồm bò dậy, cậu hớt hải nhặt bó hoa dưới đất rồi lượn về phía hắn. Vừa đi, cậu vừa huýt sáo, ra điều khoái chí lắm; trong khi hắn thì tức điên người. Tuy nhiên, hắn bỗng sực nhớ.

"Mà này. Có phải lúc này có cái gì đó chớp lên đúng không?"

"Dạ?" Cậu cất tiếng "Em đâu có thấy gì đâu."

"Ờ. Chắc mắt tôi lóa quá." Hắn gục gặc rồi lại tăng tốc phóng vèo đi. Cũng chẳng vừa, cậu lấy hết sức để đeo sát hắn. Trong bóng tối mượt mà và hoàn hảo, tiếng gót giày của hai người là âm thanh duy nhất vang lên, thanh chắc, rộn ràng.

Còn những ánh mắt ấy thì lấp lánh thay cả sao trời......................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC