Chương X - Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực sự là 2 chap vừa rồi làm mình rất ức chế do mình quá tùy tiện trong cách hành văn. Chính vì thế mà chap này mình quyết bỏ thời gian để kiểm điểm bản thân. Đó là lý do tại sao mình đăng nó vào cái giờ dở hơi này. Tuy nhiên vì đăng muộn nên chương này cũng dài hơn hẳn nha :)

Một lần nữa, xin các bạn đấy. Đọc xong nhớ comment cho mình nha. Động lực duy nhất khiến mình muốn viết fic là comment của các bạn. Một phút của các bạn có thể thay đổi hoàn toàn quyết định của mình đấy.

......................................................................

Chương 10:

 

Đã sáu tiếng kể từ khi hắn đặt chân xuống Sài Gòn. Cũng có nghĩa là sáu tiếng hắn không gặp cậu. Bởi lẽ vừa cất được đồ hắn đã vội đi ngay cho kịp bữa tiệc độc thân của cô bạn gái sắp sửa lên xe hoa. Còn cậu thì cũng bận đi diễn. Từ ngày đăng quang, lịch làm việc của cậu không còn dễ thở nữa, nếu không nói là nó đã vượt qua sức chịu đựng của con người. Chính vì thế mà đêm khuya là khoảng thời gian duy nhất bọn họ gặp nhau.

Lần này hắn không thuê khách sạn mà ở nhờ nhà cậu. Tiền thuê phòng với hắn cũng chẳng đáng bao nhiêu, chỉ là cậu cứ nài nỉ hắn đến chỗ mình mãi. Hơn nữa hắn cũng nghĩ như thế này thì họ sẽ có nhiều thời gian gặp mặt hơn. Nhà cậu nằm ở ngoại ô, khoảng một chục cây số từ trung tâm thành phố. Ngôi nhà nhỏ hai tầng khá khiêm nhường với kiến trúc giản đơn, nhưng vừa vặn với một chàng trai độc thân. Cậu dẫn hắn lên lầu hai, nơi phòng ngủ của cậu đang nằm im trong sự tĩnh lặng của đêm tối. Tiếng chân hai người đạp xuống bậc thang đều đặn và chắc chắn như trống mộc. Bình thường cậu vốn hay cười hay nói, nhưng lúc này cậu lại chẳng hoạt bát hơn ngôi nhà của mình là mấy. Điều đó khiến hắn hơi lúng túng, nhất là khi cậu bỏ hắn lại một mình để đi tắm. Hắn ngơ ngác nhìn quanh. Phòng ngủ của cậu rất gọn gàng và cơ bản với một chiếc giường rộng rãi cùng một tủ đựng đồ. Trái ngược hoàn toàn với cái ổ xứng tầm chuồng thú địa phương của hắn. Hắn chẳng mấy ngạc nhiên vì cậu vốn là người nguyên tắc. Song, chính bởi thế mà chỉ đảo mắt một vòng hắn đã nhận thấy chẳng có gì cho mình làm cả. Buồn chán, cộng thêm mỏi mệt, thay đồ xong là hắn cũng trèo luôn lên giường nằm. Chiếc đệm êm ái làm tấm lưng căng cứng của hắn được thư giãn một cách hoàn hảo. Có mùi cháy nắng và mằn mặn đâu đó. Nhưng không phải ở trong không khí, mà là từ chính chiếc chăn hắn đang đắp trên người. Bất chợt, hắn nhớ ra đây chính là nơi cậu vẫn ngủ, là những vật dụng cậu vẫn dùng. Dấu ấn của cậu, mùi hương của cậu đã in sâu vào từng ngóc ngách. Bỗng, hắn rùng mình. Dường như có một dòng điện nhẹ chạy qua cơ thể hắn. Hắn tưởng chừng như mình đang bị cậu bao vây từ mọi phía. Chân hắn, tay hắn, vai hắn. Cơ thể hắn vô thức khép lại để chống đối với vòng tay vô hình ấy.

Có lẽ là sau một tháng xa cách, cảm xúc của hắn đã trở nên đói khát đến nỗi biến thành sự ám ảnh.

Thật may mắn, trước khi hắn cảm thấy tim mình bị quá tải, cậu đã quay trở về phòng. Tóc cậu hơi ướt. Người cậu có mùi xà bông thoang thoảng.

"Anh ngủ rồi đấy à?" Cậu hỏi.

"Chưa..."

Lấy lại bình tĩnh, hắn ngồi dậy trả lời. Dựa lưng vào thành giường, hắn nheo mắt nhìn cậu đứng trước gương. Cậu cởi trần, khoe làn da bánh mật lấm chấm những giọt nước lấp lánh. Khác với một tháng trước, cậu gầy hơn nhiều, cổ giơ cao, xương lưng nhô hẳn lên. Chỉ còn duy nhất cái dáng đứng gù gù gợi nhắc cho hắn nhớ về đêm trăng mà họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Hắn đã quên tại sao hôm ấy hắn lại hôn cậu. Nhưng chắc lúc ấy hắn cũng có cảm giác như bây giờ. Cậu thôi thúc những bản năng sẵn có bấy lâu nay bị hắn phong kín dưới lớp băng đá của sự đề phòng.

Hắn muốn lại gần cậu nhưng cứ ngại vẩn vơ. Trước đây hắn đâu có thế. Hắn đã từng là một gã bốc đồng, một con thiêu thân, hắn làm mọi thứ mà không quan tâm đến hậu quả. Vậy mà trước cậu, hắn lại tiết chế hành động của mình. Như thể hắn sợ hạnh phúc chỉ là cái bóng phản chiếu trên mặt nước, một sơ suất nhỏ cũng sẽ làm nó tan biến. Vì thế, hắn vẫn cứ ngồi một chỗ, dùng ánh mắt mình để truyền đạt mong muốn. Chẳng biết nhận ra ẩn ý của hắn hay do buồn ngủ mà cậu cũng trèo lên giường luôn. Cậu áp vai mình vào vai hắn.

"Vừa mới xuống sân bay đã đi luôn vậy chắc anh mệt lắm nhỉ."

"Ờ... Chưa bằng cậu đâu." Hắn lẩm bẩm. Đoạn, hắn nheo mày vì đôi mắt thiếu ngủ trũng sâu của cậu.

"Mình làm gì nhỉ?" Cậu nói "Phải kỉ niệm ngày tái ngộ chứ."

"Theo tôi thì cậu nên ngủ đi. Nhìn cậu thiếu sức sống quá."

"Không. Nếu bây giờ em ngủ thì tức là mấy tiếng tới chúng ta chẳng làm được gì cả." Cậu cãi, mặc dù mí mắt cậu đang trĩu xuống. Có thể đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo nhưng cơ thể cậu lại kiệt quệ. Cũng đúng thôi. Diễn liền tù tì ba nơi một đêm thì chỉ có thánh mới chịu nổi. Biết cậu bướng, hắn bèn lựa lời.

"Tôi có biến mất luôn đâu mà cậu lo. Ngủ đi. Ngày mai còn có sức đưa tôi đi đây đó chứ."

Nghe hắn nói vậy, cậu lập tức quay đầu sang.

"Ý anh là sao? Có phải là chúng ta sẽ hẹn hò không?"

Tức thì, theo thói quen, hắn đánh vào đầu cậu.

"Hẹn hò cái con khỉ. Tôi chỉ bảo tôi với cậu ra ngoài làm một bữa cho vui thôi."

"Ờ..." Cậu xoa đầu, buông khẽ một tiếng. Cậu biết thừa hắn là kẻ thiếu thành thật với bản thân. Chỉ có điều miệng hắn cứ chối quanh co, còn khuôn mặt thì lúc nào cũng tự tố giác mình. Song đó cũng là một trong những điểm khiến cậu thích hắn. Cậu thích cái gò má hồng hồng như trái đào. Thích cả cái vành tai đỏ ửng cậu có thể dễ dàng nhìn từ phía sau. Hay đơn giản hơn, cậu thích tất cả những gì về hắn.

Bất giác, cậu mỉm cười. Một cách đủ kì quặc và lạ lùng khiến hắn chỉ biết trố mắt ra ngó. Hắn tự hỏi bộ não rắc rối của cậu lại đang tính gì đây? Phải chăng lại là một màn lừa đảo hay chơi khăm nào đó? Để đánh phủ đầu cậu, hắn quyết định chạy đi tắt điện. Xong xuôi, hắn mò mẫm theo thành giường để tìm đường về. Nhưng vừa định trèo lên thì hắn bất thình lình bị kéo tay chui tọt vào trong chăn. Trước khi hắn kịp định hình lại thì tiếng cười của cậu đã giòn giã vang lên. Âm thanh ấy khiến cho hắn biết rằng cậu đang ở ngay sát mình. Gần đến nỗi hắn có thể đếm được nhịp tim của cậu. Dù không thể nhìn thấy, nhưng thông qua chiếc chăn mùa hè hắn vẫn cảm nhận được từng cử động của cậu. Ngón tay cậu chạm vào ngón tay hắn. Mân mê. Đùa giỡn. Rồi thật khẽ khàng, cậu lồng tay vào tay hắn, siết thật chặt.

"Tay anh sao nóng vậy?" Cậu thì thầm.

"Đâu có. Là tay cậu nóng đó chứ." Hắn đáp, môi hắn khẽ nhếch lên. Không phản ứng gay gắt như thường lệ, hắn chỉ nằm im. Toàn bộ con người hắn bị chi phối bởi một cảm xúc chậm chạp. Ngơ ngẩn như thể một bản ballad êm đềm, trầm ấm.

"Như thế em có thể hiểu là tay em làm tay anh nóng lên đúng không?" Cậu đùa giỡn.

"Đừng có được nước làm tới nhé. Tôi đánh đấy."

"Ờ..."

Cậu gục gặc đầu. Đã hơn chục phúc trôi qua nên mắt cả hai đã quen dần với bóng tối. Giờ thì hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu ẩn hiện ở phía đối diện. Khuôn mặt mơ màng, nửa tập trung, nửa lại ngái ngủ. Chỉ những lúc như thế này hắn mới thấy cậu thực sự sống đúng với lứa tuổi mười chín; thay vì phải gồng mình để đóng vai một người trưởng thành.

"Này." Hắn cất tiếng "Buồn ngủ thì ngủ đi."

"Em ngủ anh lại bỏ trốn thì sao?" Cậu đáp cùng một tiếng ngáp dài.

"Cậu không ngủ thì tôi ngủ trước đây."

"Em nói giỡn mà. Vậy đã cáu rồi à."

Cố chống cho mắt mở vừa đủ, cậu nói tiếp trong khi vẫn quấn chặt tay hắn không dời. Thân nhiệt của hắn càng làm tăng cơn buồn ngủ của cậu, bởi nó vừa mơn man, vừa lôi kéo. Sau một hồi chật vật duy trì sự tỉnh táo, cậu đành phải bỏ cuộc. Cậu mặc kệ cho mí mắt rơi xuống, che khuất những hình ảnh ít ỏi trước mắt để thay bằng các sắc màu chòng chành, ảo diệu của giấc mơ.

"Anh ngủ ngon." Cậu lẩm bẩm. Giọng cậu tắt dần theo sự minh mẫn.

"Ngủ ngon."

Nói rồi, hắn cũng nhắm mắt lại. Cơ thể hắn uể oải và mỏi nhừ. Ngày hôm nay như vậy là đủ rồi...

***

Sáng hôm sau được bắt đầu bằng một trận cãi vã. Thực ra nó cũng không đến mức bị gọi như vậy, chỉ là cậu ấy lại làm hắn muốn điên lên. Nguyên nhân của sự việc là do sự nhõng nhẽo không đúng lúc của cậu con trai vốn nổi tiếng chín chắn kia. Biết hắn đến Sài Gòn, cậu đã sắp xếp lịch để nghỉ cả ngày hôm nay, nên cậu mới nằng nặc đòi hắn phải dắt mình đến đám cưới.

"Đi mà. Cho em theo. Không lẽ em ở nhà một mình cho lên meo luôn." Cậu dài giọng năn nỉ.

"Vô duyên." Hắn nạt "Cậu làm như cậu quen người ta không bằng."

Vừa nói, hắn vừa đi thẳng ra cửa. Ngay lập tức, cậu chạy đến chặn hắn lại.

"Gì mà vô duyên. Đi đám cưới mang người yêu theo là bình thường thôi mà."

"Cậu nói đúng." Hắn dừng lại "Nhưng mà có khùng thì mới mang nô bộc của mình theo."

"Anh nói vậy là sao?"

Hắn bật cười. Miệng hắn cứ ngoác ra khi thấy khuôn mặt tẽn tò của cậu. Chẳng mấy khi mà hắn có thể dồn cậu vào thế yếu như vậy nên hắn càng được thể nói tiếp.

"Tôi chả bảo từ ba đời cậu là chân sai vặt, là nô bộc của tôi mà."

"Nhưng mà..." Cậu lắp bắp, tay cậu khua khoắng như thể một nhạc trưởng đứng trên sân khấu "Chả phải anh đến đây vì anh đồng ý làm..."

"Nói nhiều." Hắn cắt ngang "Nếu cậu không ở nhà thì tối nay chẳng chơi bời gì hết nhá."

Nghe hắn nói vậy, cậu im lặng. Môi cậu mím chặt. Chẳng cần mất thời gian suy nghĩ cậu cũng biết là giữa cuộc hẹn và đám cưới cái gì quan trọng hơn. Mà thực ra nếu muốn cậu cũng có thể kiếm cớ đeo bám hắn cả ngày được. Chỉ là lâu lắm mới gặp nhau, chẳng lẽ cậu lại không thể nhượng bộ hắn một chút. Muốn giữ được người thương thì phải biết nắm chặt và nới lỏng khi cần thiết, nhất là với những kẻ ẩm ương như hắn. Thỉnh thoảng cũng phải để hắn tự mãn một chút thì mới dễ tìm sơ hở của hàng phòng ngự.

Chẳng hề hay biết những suy tính trong đầu cậu, hắn vẫn cứ nghĩ mình thắng thế. Cả hai thống nhất là cậu sẽ đưa hắn đến đám cưới và quay lại đón hắn vào lúc bảy giờ tối. Gần đây cậu mới tậu được xe máy nên đi đi lại lại cũng không phiền mấy. Hắn đến được nơi thì khách khứa cũng tương đối đông đủ. Tất cả thành viên bên nhà gái đều tất bật, bận rộn. Vì thế sau khi được mẹ cô dâu dẫn đến chỗ ngồi thì tuyệt nhiên cũng không ai thèm đoái hoài đến hắn. Mà nói vậy cũng không đúng. Hắn nhận thấy có vài người nhìn hắn xì xào. Nhưng vì chẳng ai dám tin Sơn Tùng M-TP lại có mặt ở đám cưới bình thường này nên cũng chỉ dừng ở mức ngờ ngợ. Họ đều chắc mẩm chắc chỉ là người giống người chứ cậu ca sỹ kia đời nào rảnh rỗi đến thế. Vô tình, thái độ của họ khiến hắn bị cô lập hoàn toàn. Hắn cứ rúc vào một xó, vừa im thin thít, vừa chịu đựng những ánh mắt hiếu kì. Hắn cứ ngồi thế được một lúc thì điện thoại của hắn bỗng reo lên. Với hắn, điều đó thật đáng mừng bởi nó giúp hắn thoát khỏi cảnh vô công rồi nghề, dù chỉ là vài phút.

"Bà gọi gì thế Trâm?" Giọng hắn vui thấy rõ.

"Ông nhìn sang phải đi." Bảo Trâm – chủ nhân của cuộc điện thoại lên tiếng, chẳng thèm đoái hoài đến câu hỏi hắn mới đặt ra.

"Là sao?" Hắn đần mặt.

"Thì ông cứ nhìn sang phải đi đã." Cô giục.

Dù chẳng hiểu ý định của cô, nhưng hắn vẫn ngơ ngác làm theo yêu cầu. Và rồi, hắn há hốc miệng khi thấy Bảo Trâm đang đứng vẫy tay với hắn trong tà áo dài đỏ chót như bao lì xì ngày tết. Không để hắn đợi lâu, cô nhanh nhẹn tiến lại.

"Có duyên ghê nhỉ." Cô nhe răng cười. Bữa nay nhìn cô chỉn chu đến khó tin. Áo dài thướt tha, tóc vấn thùy mị cùng cách trang điểm vô cùng nền nã.

"Với bà thì là ác duyên đó." Hắn đáp, nhếch một bên chân mày. Có gì đó vừa trút khỏi cơ thể khiến hắn nhẹ nhõm bội phần.

"Ờ. Làm ác nữ cũng vui đấy chứ." Cô vẫn tỉnh bơ. Dù bề ngoài dịu dàng như bên trong Bảo Trâm vẫn là cái con người kì quặc cố hữu.

"Mà sao bà không đi thẳng ra chỗ tôi. Còn bày đặt gọi điện thoại làm gì?"

"Vui mà. Ông cũng khoái bỏ xừ còn gì."

Dứt lời, cô lại mỉm cười. Dẫu Bảo Trâm có nhiều nét tính cách giống cậu, song nụ cười của họ lại khác biệt. Nếu cậu có nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ như ánh nắng; thì cô lại mang đến hơi thở của một thiếu nữ Digan tự do, hoang dã.

"Bà cũng quen cô dâu cơ à?" Hắn hỏi tiếp, lén lút đung đưa cẳng chân dưới gầm bàn "Với lại bà tính làm gì mà chơi nguyên bộ đồ đỏ ké vậy?"

Ngồi xuống cạnh hắn, cô vén tóc mai và nói.

"Tôi thì không quen cô dâu. Nhưng chị tôi thì là bạn học của chú rể nên tôi được nhờ đợ lễ nè. Ông nhìn không biết sao?"

"Ờ. Thế mà tôi tưởng bà định múa lân đấy chứ. Đỏ đỏ, vàng vàng. Hoa cả mắt."

Nói xong, hắn buông một cái nhếch mép. Tuy nhiên, hắn chưa kịp hả hê vì lời châm chọc của mình thì cô đã không ngần ngại bật trả.

"Chưa bằng cái con vẹt trên đầu ông đâu."

Trước giờ hắn đã sẵn hiềm khích với mái tóc của mình. Bởi vì nó mà đi đâu hắn cũng thu hút được sự chú ý và cả sự ác cảm từ những người lớn tuổi. Nếu không phải vì stylist khăng khăng bắt hắn giữ hình tượng này thì hắn cũng xử lý từ lâu rồi. Chính vì thế mà khi cô vừa nhắc đến, hắn liền á khẩu. Ngọn lửa bực tức lại được thắp lên bằng thứ nhiên liệu nóng nảy có sẵn trong dòng máu của hắn. Nhưng hắn đành phải tự nhủ, cô ta là con gái đấy. Hắn không thể nào dùng nắm đấm như đối với cậu được.

Để hạ hỏa, hắn liền vơ lon nước bên cạnh mình, tu ừng ực. Ga nước làm hắn suýt sặc, nên hắn lại càng quê độ. Cũng may là Bảo Trâm cũng không lấy điều đó ra để chọc ghẹo hắn. Thành thực mà nói cô cũng không phải là kẻ quá trớn. Cô kiệm lời, ít biểu cảm, và thích thể hiện bằng hành động hơn. Bởi vậy mà ngồi cạnh nhau cũng khá lâu nhưng họ chẳng nói chuyện mấy. Bảo Trâm cứ liên tục gõ tay xuống mặt bàn theo tiếng nhạc, cũng như hắn đang hí hoáy ngón chân cái ẩn trong đôi ủng da. Với những kẻ mang tâm hồn nghệ sĩ, mọi giác quan của họ đều có cái phản ứng vô điều kiện với nghệ thuật, bất kể không gian và thời gian. Vì cùng theo đuổi dòng nhạc trẻ sôi động nên gu nhạc của hắn và Bảo Trâm khá giống nhau. Màn trao đổi ít ỏi của họ chủ yếu xoay quanh các danh ca, ban nhạc họ thích. Thỉnh thoảng có xen chút chuyện linh tinh. Như bộ vest màu xanh lá của gã đối diện, hay làm sao để giặt sạch khăn trải bàn trắng sau bữa tiệc. Cứ thế, Bảo Trâm cà kê với hắn cho đến khi đoàn đợ lễ gọi cô đi. Bảy cô gái xếp hàng ngay cổng rạp. Vì thấp bé nhất nên Bảo Trâm được ưu tiên đứng đầu. Tạm giấu vẻ lập dị, cô nở một nụ cười tươi tắn thân thiện đúng chất nhà có đám cưới.

So với giới showbiz, đây không phải là lễ kết hôn dềnh dang. Nhưng với mặt bằng chung của xã hội, thì đám cưới này cũng được liệt vào dạng hoàng tráng. Nhà trai có màn xuất hiện ấn tượng trong tiếng nhạc hòa tấu tưng bừng dưới bầu trời ngập tràn pháo giấy. Các chàng trai mặc đồ trắng bê những mâm cháp sang trọng dẫn đầu đoàn, theo sau sát là chú rể - một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay. Anh ta không bảnh lắm, nhưng sáng sủa, chững chạc và đặc biệt là nhìn đáng tin hơn hắn gấp một trăm lần. Hẳn rồi, nếu không phải là một người đàn ông tốt thì anh ta đã chẳng thể lay động được trái tim của cô gái quý giá kia.

Sau khi đôi bên hoàn tất các thủ tục dạo đầu thì chú rể được quyền lên đón cô dâu. Đó là thời khắc mà hắn mong chờ nhất. Suốt từ sáng đến giờ do kiêng kị mà hắn vẫn chưa được gặp người bạn cũ của mình. Và chẳng phụ công hắn, cô cuối cùng cũng ló mặt. Thật ngỡ ngàng. Hắn không biết phải dùng từ gì để miêu tả cô nữa, bởi dù có lục tung vốn từ vựng của mình hắn cũng không thể tìm thứ gì tương xứng với vẻ đẹp ấy. Cô đẹp một cách hoàn hảo. Từ khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng như sương mai; mái tóc xõa lệch đen huyền; đến cái bụng bầu bốn tháng tròn xinh hằn dưới tà áo dài màu hồng phấn. Sự hạnh phúc và viên mãn của cô được lột tả đầy đủ qua những giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mi. Ngắm nhìn cô, sống mũi hắn hơi cay. Hắn đã từng mơ về cô như vậy, mơ về một sự gắn kết vĩnh hằng. Giờ đây, cô giống hệt với những gì hắn đã tưởng tượng. Chỉ khác là cô chẳng còn nắm tay hắn nữa. Hắn đã vuột mất một điều vô giá. Nhưng dù thế hắn cũng thấy mừng vì sự kém may mắn của mình đã giúp cho một cô gái tốt có được bến đỗ ngọt ngào.

Khi các nghi thức truyền thống kết thúc cũng là lúc tất cả mọi người kéo sang nhà hàng bên cạnh để hòa mình vào bữa tiệc ngoài trời. Cô dâu cùng đoàn đợ lễ cũng nhanh chóng đi thay trang phục. Một lúc sau, cô trở lại cùng bộ đầm cưới cổ điển kín đáo, thanh lịch. Bảo Trâm cũng làm hắn bất ngờ khi thay sang chiếc váy màu thiên thanh. Vừa thấy cô hắn như vớ được vàng. Hắn vội vàng chạy đến trước khi cô có ý định bỏ rơi hắn để nhập hội với những người khác.

"Bà cũng có những lúc thế này hả Trâm?" Hắn dòm cô đăm đăm.

"Tui cũng biết lựa hoàn cảnh chứ bộ" Cô nhún vai.

Đứng cạnh cô, hắn ngó quanh rồi hỏi.

"Ngồi đâu bây giờ? Hay là đợi chủ nhà đến xếp chỗ?"

"Thôi. Ngồi đại đi. Không ai bảo gì mình đâu."

Nói rồi, cô kéo hắn đến một chiếc bàn nhỏ đã có sẵn vài người. Tiệc cưới chung của hai gia đình sử dụng gam trắng làm chủ đạo, nổi bật trên nền xanh tươi mát của khu vườn. Trên mỗi chiếc bàn đều có một lọ hoa hồng bạch được cắm theo phong cách tối giản và một tấm thiệp ghi lời cảm ơn của cô dâu chú rể tới các vị khách. Mỗi khách mời có riêng cho mình một bộ bát đĩa, kèm một chai vang mini, và một món quà dắt túi mang về. Phần ẩm thực cũng được đầu tư mạnh tay với đầy đủ các món Bắc, Nam, Âu, Á. Hắn thích nhất là món súp hoa hồng sò điệp thanh nhẹ và lạ miệng. Còn Bảo Trâm thì chẳng kén món nào. Mà hắn đoán là cô cũng chẳng quan tâm mình bỏ gì vào miệng nữa. Giữa buổi tiệc thì cô dâu ghé vào bàn hắn. Khách khứa đông quá nên tận lúc này cô mới có thời gian đến gặp hắn.

"Mọi người cứ tự nhiên nhé. Coi thực đơn có thiếu gì thì bảo em." Cô nhỏ nhẹ cất tiếng "À, mà mới đây anh đã quen Bảo Trâm rồi à?"

"Tụi này quen từ trước rồi mà." Bảo Trâm phẩy tay trong khi miệng vẫn nhai chóp chép "Tùng nhỉ?"

"Ừ." Hắn gật đầu mỉm cười "Bọn anh có hợp tác với nhau một lần."

"Đúng là nhiều chuyện trùng hợp thật." Cô dâu nói. Đoạn, cô rót rượu mời khách, còn bản thân cô thì uống nước trắng để bảo vệ công chúa bé bỏng trong bụng mình. Vang khá nhẹ nên mọi người đều dễ dàng uống cạn bằng một hơi. Chỉ duy Bảo Trâm là ôm cổ, lè lưỡi như thể mới nuốt phải thứ gì kinh khủng nhất trên đời. Cô nàng đã không biết uống lại còn ráng chơi nổi. Nhận đủ những lời chúc tụng từ những vị khách cùng bàn, người bạn của hắn liền dời sang bàn kế. Trước khi đi, cô không quên bảo hắn.

"Chút nữa anh phải lên biểu diễn nhé. Anh hứa với em rồi."

Dĩ nhiên là hắn nhớ. Song, hắn chưa kịp mở miệng thì cô nàng đầu đỏ bên cạnh đã bô bô.

"Ông hát thiệt hả? Hát bài gì thế hả hoàng tử của các ca khúc chia tay?"

"Bà không nói được câu nào khác hay hơn à?" Hắn quay ngoắt sang lườm. Đang đám cưới mà cứ chia tay này chia tay nọ. Đến cả một gã tùy tiện như hắn còn chẳng lọt tai được.

Tuy nhiên, chẳng rõ sự nhạy cảm vốn dĩ của cô bay đi đâu mất mà trước lời cằn nhằn của hắn, cô vẫn tỉnh bơ.

"Thế tôi nói sai chắc? Nắng ấm xa dần, Cơn mưa ngang qua, Em của ngày hôm qua, có bài nào vui vẻ không? Ông không định lôi các hit của mình ra phá đám người ta đấy chứ."

"Bà thật là." Hắn cáu tiết. Ngón tay hắn ngọ ngoạy liên hồi vì ngứa ngáy. Nếu cô là con trai thì chắc chắn hắn sẽ chẳng ngại mà táng cho cô một cú "Tôi cũng có những bài vui vẻ đó chứ."

"Bài nào thế?" Cô nheo mắt nghi ngờ.

"Thì..." Hắn khựng lại rồi cố gắng rà soát bộ nhớ của mình. Nhưng, bài hát tích cực duy nhất hắn tìm được là Sống như những đóa hoa mà hắn chỉ góp giọng khoảng hai câu. Biết là mình bị hố, hắn bèn im luôn. Không khí giữa cô và hắn trở nên căng thẳng một cách quái đản. Cũng may là nhân vật chính của bữa tiệc cưới nhanh chóng lên tiếng giải vây.

"Anh hát gì em cũng thích mà. Đừng lo."

Hắn không đáp, mặt hắn nhăn nhó như ăn phải đồ quá hạn. Thấy vậy, cô liền chuyển hướng sang chủ đề khác.

"Mà. Có phải anh và Trâm đang hẹn hò không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC