Chương XI - Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vụ cất tiếng gọi.

"Gì?" Hắn quay đầu lại.

"Cái này có phải là của Trâm không?" Tay tạp vụ giơ cao chiếc điện thoại màu đen, treo lủng lẳng đủ thứ hột gỗ, lông chim như thể bùa cầu may của thổ dân.

"Chắc là thế rồi." Hắn lững thững lại gần rồi dùng bàn tay trơn bóng dầu của mình tóm lấy vật kì dị kia. "Chỉ có bả mới dám dùng mấy thứ bá cháy thế này."

"Hiểu nhau quá nhỉ." Có tiếng rinh rích cười trêu chọc.

Song, phớt lờ lời đùa giỡn của mấy tay kia, hắn hỏi tiếp.

"Để tôi đem trả cho. Biết Trâm đang ở đâu không?"

"Con bé đang thay đồ ở bên đó kìa." Gã chỉ ngón tay cái cong vòng của mình vào căn phòng nhỏ vừa mới được trưng dụng làm phòng thay đồ ở kế bên.

"Rồi. Cảm ơn."

Nói xong, hắn lập tức bỏ đi. Mang trả điện thoại cho cô là một phần, còn lại thì hắn cũng muốn gặp cô sẵn. Hắn đang có chuyện muốn nhờ cô tư vấn. Song, chính vì vội vàng quá mà hắn hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của mấy tay tạp vụ phía sau mình.

"Chả phải mình bảo con bé đang thay đồ sao? Thế mà nó cứ xông vào à?"

"Ờ. Quan hệ của chúng nó đã tiến xa đến mức nào rồi chứ?"

Và còn nhiều những bình phẩm tương tự thế. Chẳng ai tính đến cái trường hợp hắn thực chất chỉ là động vật đơn bào. Hắn chỉ nghĩ rằng Bảo Trâm đang ở đấy và làm cái hành động được gọi là "thay đồ", chứ cũng chẳng thèm quan tâm ý nghĩa của hai từ đó. Vì thế, hắn chẳng đắn đo mà chạy một mạch sang phòng kế bên. Không báo trước gì cả, hắn mở cửa lao vào.

"Trâm!! Bà để quên..."

Chưa kịp nói hết câu thì miệng hắn đã cứng đơ lại bởi những gì mình nhìn thấy. Trước mắt hắn là tấm lưng trần trắng nõn của Bảo Trâm, cùng cái đường cong hoàn hảo như một chiếc bình sứ tráng men. Phải mất mấy giây cô gái mới nhận ra tình trạng hớ hênh của mình. Cô quay lại nhìn hắn chết chân. Khi trông thấy cái đầu vẹt xanh đỏ của hắn, cô không nói không rằng chui tọt vào trong rèm cửa sổ. Cả cơ thể cô bị phủ kín bởi tấm vải thô màu vàng ánh kim, chỉ duy có hai bàn chân nhỏ nhắn là thò ra ngoài. Phía sau lớp rào chắn, cô lẩm bẩm.

"Ông đi lẹ lẹ đi."

"Ờ..." Hắn cũng lắp bắp đáp lại rồi chạy biến mất. Hắn vội vàng đóng sập cửa lại, rồi đứng tựa vào tường, tim đập thùm thụp. Sao mà hắn có thể quên mất rằng Bảo Trâm cũng là con gái chứ. Trước giờ cãi nhau quen hắn cứ nghĩ cô cũng chỉ như mấy thằng tạp vụ kia. Thành thử hắn mới hành động vậy. Mà sao mấy thằng kia không ngăn hắn lại chứ. Xấu hổ chết lên được.

Hơn chục phút sau thì Bảo Trâm cũng thò đầu ra. Khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh. Nhưng không phải là sự bình tĩnh phởn phơ quen thuộc. Vừa thấy cô, hắn giật bắn mình. Hắn lật đật bước lại như thể hai chân bị nẹp cứng, giọng hắn líu díu.

"Tôi... ờ... vô tình thôi. Không có... chả có gì đâu."

Song, Bảo Trâm bỏ ngoài tai lời của hắn mà đi thẳng về phía đoàn quay phim. Đoán là cô giận, hắn vội đuổi theo.

"Tôi xin lỗi mà. Bà đừng có giận."

"Tôi chả hiểu ông nói gì cả." Cô nàng không quay đầu lại "Cũng chả nhớ gì sất."

Mang tiếng là hắn đi xin lỗi nhưng thái độ ngúng nguẩy của cô nàng làm hắn cũng hơi bực. Đúng là hắn sai thật. Cơ mà mới nhìn được đằng sau. Đâu nhất thiết phải làm ghê gớm thế. Hắn nhăn mặt rồi đưa tay ra trước kéo cô lại.

"Bà dừng lại một chút xem nào."

Bảo Trâm vốn thấp bé nhẹ cân nên cú giật tay bất ngờ của hắn làm người cô quay phắt lại. Do bất ngờ, cô loạng choạng mấy bước rồi dừng lại ngay đối diện với hắn. Mắt cô nhìn vào mắt hắn. Giây phút ấy hắn thực sự ngạc nhiên. Không thể tin được. Cái này rõ ràng lừa đảo mà. Làm gì có chuyện Bảo Trâm lại đỏ mặt chứ.

"Bỏ tay ra." Cô giựt tay lại. Giọng điệu đanh đá hằng ngày bỗng yếu ớt hẳn.

Hắn vẫn nhìn cô không chớp, rồi cũng lúng túng đưa tay ra sau, giấu tiệt đi. Tự dưng hắn thấy bàn tay của mình vô duyên không tả nổi.

"Bộ bà..." Hắn liếc cô dò xét "Bà cũng biết xấu hổ đó hả?"

Hắn vốn không giỏi ăn nói, song câu nói này hắn đúng là vừa thừa thãi vừa dở hơi. Nên chỉ mới nghe, Bảo Trâm không kiềm được nữa mà phải hét lên.

"Dĩ nhiên rồi. Có thú mới không biết xấu hổ."

"Bà làm gì mà ghê thế." Hắn rụt người lại trước cơn giận nghi ngút của cô nàng tóc đỏ. Chả hiểu hắn có hối lỗi tí nào không mà vẫn há miệng nói tiếp "Mà bà yên tâm đi. Với tôi bà chỉ là con khỉ chưa tiến hóa hết thôi. Lại còn là khỉ đực nữa."

"Cảm ơn nhé." Cô nhếch mép cười đầy khó chịu rồi bỏ đi. Hắn chỉ biết mím môi dõi theo cái thân hình ba mét bẻ đôi khuất dần trong bóng tối của hành lang. Hắn thở phào. Đành rằng cô giận, nhưng ít ra thì vẫn hơn là cứ im ỉm rồi nổi điên bất đắc kì tử. Như vậy thì hắn sẽ chẳng biết đằng nào mà ứng phó.

Bảo Trâm là người rất có trách nhiệm với công việc. Vì vậy cô đã quyết định gác lại thù oán cá nhân để hợp tác với hắn. Lần này có kinh nghiệm hơn nên cả hai vào vai rất ngọt. Hoặc cũng có thể là do đang bực nên cô cũng chẳng cười đùa như trước nữa. Song tóm lại thì mọi việc cũng diễn ra suôn sẻ. Đôi bên nhận được rất nhiều lời khen từ đạo diễn và đoàn quay phim.

Đến gần lúc ra về thì hắn chợt nhớ ra mục đích ban đầu mình tìm gặp cô. Vì thế, hắn lập tức chạy ra cổng sau chặn trước để phòng cô bỏ về. Mới nhác thấy cô lù lù tiền lại với cái túi đeo chéo khổng lồ, hắn liền nhảy ra.

"Trâm. Đợi chút."

Nghe tiếng hắn, cô dừng lại. Tay chống hông, cô nghếch khuôn mặt mộc đầy tàn nhang lên hỏi hắn.

"Chuyện gì nào?"

"Tôi cũng bị mất trí nhớ rồi nên coi như xí xóa nhé." Hắn tỉnh bơ đáp.

"Thế thì chúng ta cùng là hai đứa mất trí dở hơi hả?" Bảo Trâm trợn tròn mắt lên đầy biểu cảm. Song, hắn thoáng thấy trên khuôn mặt cô một cái cười mỉm. Thực ra cô nàng cũng không giận dai lắm. "Sao, ông tính bảo gì tôi nữa?"

"Cái này nè." Hắn đưa cho cô chiếc điện thoại nãy giờ nhét trong túi. Sau đó cả hai vui vẻ sóng vai trên phố. "Bà này, một thằng con trai mười chín tuổi sẽ thích được nhận quà gì vào sinh nhật vậy?"

"Sao ông hỏi tôi? Ông phải rõ hơn tôi chứ."

"Mệt quá." Hắn càu nhàu "Bà với thằng đó giống giống nhau mà. Chắc sở thích cũng vậy thôi."

Bảo Trâm bỗng liếc hắn cười đầy ẩn ý. Cô nàng tóc đỏ này lúc nào cũng thích chơi trò đọc vị người khác.

"Biết rồi nhé. Mua quà cho cậu người yêu bé nhỏ chứ gì?"

"Bậy nào!" Hắn lập tức cãi lại. "Tôi với Lâm chả có gì với nhau hết."

"Ô kìa. Thế tôi có nhắc đến Hoài Lâm của ông hả?"

"Ơ..." Hắn đưa tay bịt miệng. Cái miệng hắn lúc nào cũng nhanh nhảu hết phần của bộ não. Rõ ràng cô ả đã giăng bẫy trước mà hắn vẫn cứ nhảy ầm ầm vào. Bất đắc dĩ, hắn đành phải gật đầu. Hai má hắn cứ đỏ bừng lên như trái đào "Uh. Thì tôi mua quà cho thằng Lâm đó. Nhưng mà tôi chả yêu đương gì sất nha."

"Biết rồi. Mới trong giai đoạn tìm hiểu chứ gì?"

Cô bĩu môi một cái rồi nhảy xuống đường, vừa men theo vạch phấn trắng vừa đưa hai tay đung đưa như thể đang chơi trò thăng bằng trên dây. Trong chiếc áo màu nâu xám, cô nhỏ xíu như một chiếc lá khô lay động trên mặt đất. Nhìn cô, hắn thấy tiếc cho cái đường cong nữ tính đã bị chủ nhân của nó chôn dưới đống trang phục khô cứng, luộm thuộm. Nếu cô ấy chịu thay đổi một chút thì có thể sẽ nhiều người phải ngả nghiêng vì nàng.

"Bà trả lời tôi coi. Tôi không biết tặng gì cho nó nữa."

"Ừ thì..." Cô ậm ừ "Cái gì đó luôn mang bên mình được là tốt nhất."

"Bà nói rõ hơn chút được không?"

"Chắc là..." Cô dừng lại nửa chừng để đưa tay lên. Dưới ánh sáng đèn đường, kẽ tay cô bừng lên. Đôi mắt của Bảo Trâm dường như đang xoáy vào một chiều sâu nào khác nằm giữa những ngón tay mình. "Nhẫn chẳng hạn. Lúc nào cũng có thể đeo. Lại giống như tuyên bố chủ quyền vậy."

"Bà chắc chứ?" Hắn hỏi lại. "Tặng nhẫn có giống đi cầu hôn quá không?"

"Chắc. Ông ý kiến thì gói luôn bản thân ông đi tặng đi. Đảm bảo là nó thích mê luôn đó."

"Thế thì khỏi phải tốn tiền."

"Ờ. Nhưng sáng hôm sau ông cũng khỏi dậy nổi luôn đó."

"Cái con bé này!! Nói gì nghe kinh vậy??" Hắn đỏ mặt gào lên rồi bay xuống đường đạp cho cô một cú. Sau nhiều ngày kìm chế, rốt cuộc hắn cũng phải giở trò bạo lực với cô. Bảo Trâm vẫn cười khằng khặc. Né cú đá thứ hai của hắn, cô chỉ tay vào tai hắn.

"Mới nói vậy đã ngượng rồi. Tôi tưởng M-TP từng trải lắm cơ mà?"

"Từng trải cái đầu bà ấy." Hắn rít qua kẽ răng rồi hầm hập tiến về phía trước. Vừa đi hắn vừa giữ hai tai để mong chúng mau hạ hỏa "Muộn thế này không biết có hàng trang sức nào mở không nữa."

"Ông tính đi mua luôn đấy à? Sao vội thế?" Bảo Trâm lẽo đẽo chạy theo.

"Ngày nào cũng làm đến giờ này. Không tranh thủ sao được." Hắn đáp.

"Ra vậy..." Bảo Trâm gục gặc đầu. Giọng cô bất chợt trầm lại, hòa quyện với làn gió nhẹ hiu hiu của đêm Hà Nội "Bọn ông hạnh phúc thật. Đến mức người khác phải ghen tị..."

"Ờ..." Không buồn phủ nhận, hắn mỉm cười. Bởi lẽ hắn đang mong mau chóng kiếm được chỗ mua quà cho cậu. Thực lòng thì hắn cũng rất thích nhẫn. Cụ thể thì hắn đang đeo sáu chiếc trên tay cả thảy. Mặc dù cũng toàn mấy hình kị dị theo kiểu punk rock. Ngón tay cậu dài thế đeo nhẫn chắc đẹp lắm. Nghĩ đến đó, hắn lại thấy lòng mình rộn ràng. Mường tượng ra nụ cười của cậu khi nhận quà, hắn thấy ấm áp lạ lùng. Bỗng dưng hắn nhớ cậu muốn khùng lên được.

Thế nhưng, hắn đâu có biết món quà mà hắn mất công chọn lựa sẽ còn rất rất lâu mới được tay cậu. Và khi cậu nhận được nó thì cả hai cũng đã nếm mùi vị của nỗi buồn...........

.............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net