Chương 2: Nhất kiến như cố (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bùi Văn Đức bước nhanh vào Hoa Tiêu Các gặp sư phụ, sư phụ của hắn là truyền nhân đời thứ chín của Hoa Tiêu phái nhận vị trí trưởng môn ở tuổi đời khá trẻ - 30 tuổi, tên là Tịnh Phong. Vừa nghe thanh âm đẩy cửa, ngài đã biết ngay là hắn về, người trẻ tràn đầy sinh lực, làm việc gì cũng thật vội vã.
- Văn Đức đến đấy à?
Tịnh Phong ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim vàng bóng, phía trước khắc ấn kí Hoa Tiêu phái, phía sau được đỡ bằng bệ sơn son, trông giản dị mà tinh tế. Ngài khoác trên người một bộ lam y, tay đang đề mực lên giấy lụa mềm mại vì sự hiện diện của Bùi Văn Đức mà hạ xuống, đem bút đặt cạnh nghiêng mực.
- Thứ cho đồ nhi thất lễ làm phiền sư phụ.

Bùi Văn Đức cúi đầu ôm quyền hành lễ, đến khi Tịnh Phong đi xuống đỡ lấy đôi tay đang ôm quyền đấy lên, hắn mới thả lỏng biểu tình trên gương mặt. Ngài mỉm cười dịu dàng bảo hắn ngồi vào chiếc ghế cạnh bức tranh thủy mặc, hắn cung kính đợi sư phụ ngồi trước rồi mình mới an tọa. Hắn chầm chậm lấy tờ cáo thị trong áo ra đưa cho Tịnh Phong, ngài cầm lấy rồi đọc qua một lần, biểu tình có chút biến sắc nhưng thoáng qua liền trở về bình thường, ngài nhìn Bùi Văn Đức thật dịu dàng.
- Ta nghĩ lần này ngươi đi là thích hợp nhất.
Bùi Văn Đức hơi ngạc nhiên ngước nhìn Tịnh Phong, hắn bắt gặp ánh mắt ôn nhu như nước của ngài, ý nghĩ từ chối trong tâm phút chốc biến mất. Hắn cúi đầu trầm mặc một lúc rồi như đã quyết định, hắn khẩn trương đứng dậy, đến trước mặt Tịnh Phong chắp tay khấu đầu.
- Tuân lệnh!
Thanh âm quyết đoán, ánh mắt kiên định của hắn làm Tịnh Phong rất hài lòng, ngài bước đến đặt tay lên vai hắn như là đang an ủi, vỗ về người thiếu niên đơn độc mà tự tay ngài nuôi dưỡng. Ngài thương hắn không khác gì cốt nhục, hắn từ nhỏ đã mồ côi, phụ mẫu hắn đều bị yêu quái sát hại. Năm đó Tịnh Phong vì sợ hắn bị người đời ức hiếp, sợ hắn bị ủy khuất mà bỏ qua cả thanh xuân tuổi trẻ để nhậm chức trưởng môn. Đối với hắn mà nói, công ơn dưỡng dục này suốt một đời cũng khó lòng báo đáp cho hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net