Ep 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại cậu phát hiện mình hiện đang ở một nơi thật xa lạ
Nơi đây một phòng màu trắng nhạt rèm cửa màu kem đồ vật xung quanh cũng đơn điệu cho thấy sự đơn giản và yên tĩnh như chủ nhân của nó
chậm rãi nâng tầm mắt nhìn về phía cửa một cô gái mặt bộ quần áo trắng đi vào trên môi nhẹ mỉm cầm theo một xấp giấy tiến đến cậu ân cần

'' Anh tỉnh rồi, cảm thấy thế nào rồi có cần tôi gọi...''

'' không cần .. ''

tôi chậm rãi cắt ngang lời cô ta

'' tôi ổn rồi ''

Gọi người đó tới thì đã sao.. Dù sao tôi cũng biết chắc bản thân mình như thế nào rồi , thân thể này dù có lành lặng trái tim đã tổn thương.. Người đó có thể chữa được sao

Không cần suy đoán diễn tả nãy giờ thật ra cậu hiện tại đang ở bệnh viện.
Mà bệnh của cậu Bác Sĩ thần y cũng không chữa được cho cậu không phải vết thương quá nặng hay nói đúng ra thì cũng không có gì quan trọng cả chỉ là....
Đàn ông mà bị một đám con gái đánh ghen.. Phải nói là chuyện tổn thương vô cùng
Cho nên theo lời y tá nói cậu cũng phất tay bảo không cần gọi bác sĩ vào làm gì
Y tá lắc đầu bỏ đi ra ngoài mang theo suy nghĩ '' thật đáng thương , chắc bị đánh đến ngốc rồi ''

Ngồi miên man trong phòng cậu lại tự suy nghĩ
Bản thân cũng khá có tiền đồ , dù trai đã gần 30 cũng chưa có mối tình vắt vai nhưng tập trung mấy năm trời du học để về làm luật sư , tiền đồ sáng lạng gái theo ầm ầm.. Nói tới đây nghe cũng tự tin quá đáng nhưng mà thật nó vậy

Chuyện hôm nay xảy ra cũng bắt đầu từ mười mấy năm trước khi cậu còn đi học cấp ba , vào một ngày đẹp trời cậu cãi nhau với mấy anh chị sinh viên năm hai , do từ nhỏ miệng lưỡi khéo léo , người ta nói không lại tức giận kéo bạn tới đánh cậu  rồi cậu được một anh hùng ra tay tương trợ anh ta vừa xuất hiện cả đám im thinh không dám động , đến khi họ động là họ xông vào đánh bất chấp mãi khi bảo vệ can ngăn mới thôi
Đưa chàng trai anh dũng lên phòng y tế cấp cứu cậu mới biết anh lớn hơn mình một tuổi tên Trần Đại Nhân sắp thi vào nghành kiến trúc cậu mỉm cười nói với anh

'' thật trùng hợp em cũng thích kiến trúc sư lắm năm tới em học bên Luật sau này ra trường làm Luật sư rồi anh đi thầu công trình nào có gì không ổn kiện ra tòa cứ liên hệ em ''

Câu nói ''có duyên '' đó đã khiến Nhân ấn tượng nhớ mãi cậu nhóc đó tới bây giờ
Gần ba năm thanh xuân gắn bó trong lòng cả hai từ bao giờ đã có hình bóng đối phương , nhưng điều lặng im che giấu mãi khi cậu đi du học hai người chỉ dành cho nhau cái ôm cuối cùng thôi .. Rồi hoàn toàn mất liên lạc.

Đến ngày cậu về là lúc anh cùng đám bạn cùng trường ngày ấy hợp mặt cậu cũng đi để rồi đến nơi lại cảm thấy mất mát , anh hôm nay phát thiệp cưới của chính mình và vợ

.
.
Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ cậu hoàn hồn nhìn lại rồi mỉm cười

'' không ngờ anh lại đến ''

Đáp lại câu nói hờ hững của cậu anh lạnh lùng trả lời

'' Em biết mình rảnh lắm không Thanh Duy ? Đừng diễn nét nam chính muộn phiền giùm anh cái , khi không em đi gởi ảnh anh với em ngủ chung cho vợ anh vào ngày sinh nhật cô ấy làm gì , chọc vào máu sư tử hà đông đó lên mắng anh một trận trước mặt bao người còn gọi điện cho chị em bạn dì tới đánh em , tưởng sao em không phản khán lại thì ra em đặt camera quay lại tung lên mạng , em thiếu đòn hả ? ''

Thanh Duy ủy khuất kéo góc chăn che nữa khuôn mặt mình

'' ai bảo hôm trước ăn cơm anh khen cô ấy nấu ăn ngon ''

'' ít ra nếu món trứng em rán không bị cháy khét anh cũng ráng khen em ''

'' anh còn bảo cô ấy diệu dàng ''

'' nhưng sau đó em đã trói anh lại bỏ đói một ngày ''

'' anh còn khen cô ta đẹp gái ''

Nhân đưa tay day day thái dương thở dài

'' Và anh cũng bảo em đẹp trai nhất thế gian rồi còn gì.. Chẳng lẽ khen em đẹp gái nữa em mới chiệu .. ''

Duy chớp chớp mắt nhìn Nhân đầy vô tội

'' không biết.... Nói chung tại anh hết ''

Nhân lại trừng mắt lại nhìn cậu
Duy vội vàng cười cười xua nịnh

'' anh tới trễ quá ở bệnh viện sáng giờ mệt muốn chết , em đói mình đi ăn đi ''

Nhân biết chắc bao cơn giận về hậu quả mà người này gây ra mình không có cách nào trả lại , đành thở dài mang cơn giận ném đi mất

'' có bị thương chỗ nào không , em nên ở lại bệnh viện kiểm tra lại ''

'' không sao không sao , em không bị gì hết chỉ là đói rồi.. ''

'' Được rồi vậy thì xuất viện , đi ăn rồi chúng ta về nhà ''

.

.
ASa - tớ đúng ngày như vậy hài lòng không Hihi , vì đây là truyện hài nên các cậu đừng chê nó ''xàm'' nhé , về sau ngược te tua cho coi .. ^^ sao đi sao đi * hắc hắc * ;))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net