Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua trưa hôm sau, xe khởi hành sớm, đưa học sinh quay về. Jihoon sáng nay có tỉnh lại một chút, người cũng đỡ sốt, chỉ có điều không đủ sức nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ thì thào vài từ khi được hỏi.

"Jihoonie, còn mệt không?" Woojin ngồi ghế sau, lo lắng nhướng người đến hỏi thăm cậu

"..." Jihoon không trả lời, chỉ hơi ngửa đầu nhìn Woojin rồi mỉm cười, rất nhanh liền mệt mỏi gục đầu xuống vai anh nhắm mắt

"Uống nước?" Guanlin lấy ra chai nước, mở nắp rồi cắm ống hút vào đưa đến trước mặt cậu

Jihoon ngậm lấy ống hút, chịu khó uống một chút rồi nhăn mặt lắc đầu, hơi thở cũng vẫn còn nóng nóng , hai bàn tay vẫn bất an túm lấy áo anh

"Cảm thấy thế nào?"Anh để chai nước sang bên, sửa sửa người cho cậu dựa vào

"Muốn...muốn ngủ..." Jihoon nghiêng đầu dựa vào vai anh, nắm áo anh chặt thêm một chút rồi nhắm mắt. Anh cũng ngã người về phía sau, một tay kéo tấm chăn lên cao giúp cậu, một tay sờ trán cậu rồi mới miễn cưỡng nhắm mắt một chút, tối qua anh không hề ngủ

----

Chuyện cậu ốm cậu vẫn không dám nói với mẹ, chỉ sợ sẽ làm mẹ lo lắng, cậu nhờ Woojin gọi điện về nhắn rằng cắm trại xong cậu ở lại nhà Woojin tổ chức tiệc, ngày mai sẽ về, bản thân cùng Woojin và anh đến bệnh viện.

Anh dìu cậu xuống khỏi xe, Jihoon bắt gặp nơi đông người mà còn toàn người lạ, sợ sệt nắm chặt áo anh trốn người ra phía sau Woojin

"Không sao đâu mà, Jihoonie, mình dìu cậu vào" Woojin xoay người trấn an cậu, nhanh chóng đưa cậu vào phòng khám

Bác sĩ đến gần khám cho cậu, Jihoon giật mình lo sợ giật mạnh cánh tay anh lại gần mình, ánh mắt đề phòng nhìn ông

"Cậu ấy sao vậy?" Bác sĩ ngạc nhiên nhìn Woojin hỏi

"Cậu ấy bị sợ tiếp xúc người lạ" "Jihoonie, đây là bác sĩ, không sao, có bọn mình ở đây mà"

"..." Cậu đề phòng nhìn ông, nhận thấy ông là bác sĩ, từ từ ngồi thẳng lại cho ông khám nhưng bàn tay vẫn chưa chịu buông cánh tay anh ra, run run bám chắt lấy

Bác sĩ kê thuốc cho cậu rồi bắt cậu đi chuyền nước, Jihoon vì lo sợ mà lại thêm mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã khó khăn chợp mắt, cánh tay đã chuyển sang cầm chắc bàn tay Woojin, Guanlin đi mua cháo giúp cậu

"Ưm..." Jihoon nằm được một lúc thì khó chịu nhăn nhó, mồ hôi túa ra liên tục, thân thể lại run lên lạnh ngắt, Woojin luống cuống không biết làm thế nào
Guanlin vừa quay về đã thấy cảnh này, hoảng sợ chạy lại gọi cậu dậy, bàn tay vỗ lên mặt cho cậu tỉnh lại. Tay Jihoon vươn lên bắt được cánh tay anh, dùng cả hai bàn tay cầm lấy kéo vào lòng, thân thể run rẩy co ro lại, sau đó giảm bớt sự hoảng sợ, từ từ giãn cơ mặt rồi lại ngủ tiếp, miệng vẫn còn phát ra tiếng rên hừ hừ

"Có lẽ đã quen hơi ấm, cậu mau ăn trước đi, lát nữa tôi ăn" Guanlin kéo ghế ngồi xuống bên giường, bàn tay còn lại lo lắng sờ lên trán Jihoon, cũng đã đỡ nóng, chắc lúc nãy gặp ác mộng

Woojin cũng hoảng sợ đến đờ người, ngồi phịch xuống ghế, điện thoại vang lên, Woojin nhanh chóng chạy đi nghe điện thoại, lát sau quay vào

"Mẹ tôi nói tối nay về nhà, tôi không dám bảo ở lại nhà Jihoon, nhỡ đâu mẹ cậu ấy gọi đến" Woojin lắc đầu, rắc rối suy nghĩ

"Vậy cậu mau về đi, tôi trông chừng cậu ấy"

"Như vậy không được, anh đã trông chừng cậu ấy suốt hai ngày liền rồi"

"Vậy lỡ chuyện Jihoon bị nhập viện lộ ra thì sao, Jihoon sẽ sợ mẹ cậu ấy lo lắng lắm"

"Nhưng mà.." Woojin vẫn do dự, nó thật chẳng muốn quay về chút nào

"Không sao, về trông chừng điện thoại của mẹ cậu" Anh gật đầu rồi phẩy phẩy tay bảo Woojin về, cái tên đó, nói là không làm gì chứ cũng vẫn thức trắng 2 đêm...

..

"Jihoon, Jihoon!!" Anh vổ vổ má cậu "Cậu mau ăn chút cháo, sau đó lại ngủ tiếp" Guanlin ôn nhu đỡ cậu ngồi dậy dựa vào tường, tỉ mỉ bón cho cậu từng muỗng cháo.

Jihoon miệng nhạt, cảm giác không muốn ăn, anh phải dỗ dành mãi mới chịu ăn được một nửa, mệt mỏi kéo góc chăn nằm xuống lại

"Uống thuốc nữa" Anh bóc mấy viên thuốc ra, bỏ ra giúp cậu rồi để ly nước sang bên

"Lát nữa được không, tôi mệt quá" Cậu chui tọt người vào chăn, ló cái đầu ra để hít thở, hít sâu một hơi rồi trả lời anh, giọng mũi bị nghẹt nghẹt

"Được rồi, tôi nhắc cậu" Anh gật đầu, để cậu nằm xuống, cất mấy viên thuốc đủ màu vào hộp, bản thân đi rót thêm một ly nước nữa đến để bên giường cho cậu

"Sao vậy?" Thấy Jihoon nhắm mắt một chút lại mở mắt ra, Guanlin sợ cậu khó chịu, lo lắng hỏi

"Hơi khó chịu, tôi không dám đi ngủ" Ánh mắt cậu nhìn vô định, lắc đầu chớp chớp vài cái

"Sao vậy, chỗ nào, nhức đầu sao, có cần tôi gọi bác sĩ không" Anh gấp rút đứng dậy thì bị Jihoon ghì cánh tay xuống

"Không sao"

"Uống thuốc thôi" Anh đỡ cậu dậy, đưa mấy viên thuốc đến trước mặt cậu

Jihoon chịu khó uống thuốc, sau đó lại mệt mỏi nằm xuống, miệng ho sặc sụa, cả người co quắp lại

"Đã bảo cậu ở yên đấy, sao lại ngốc đến nổi vào rừng làm gì?" Nhìn Jihoon thảm thương như vậy, anh vừa lo lắng vừa bực bội, cánh tay liên tục vỗ lưng cho cậu, miệng lầm bầm mấy câu trách mắng

"Vào giúp anh" Jihoon ho xong, lại nằm yên, cả người nghiêng về phía anh, nhắm mắt trả lời

"Cậu có bị ngốc không, một mình chạy vào đấy, suýt chút nữa, nếu như tôi không kịp tìm thấy cậu thì phải thế nào?" Guanlin càng bực bội hơn nữa, nghiêm mày trách cậu

Jihoon nằm yên, bỗng nhiên nhớ đến chuyện vì sao lại bị rơi xuống cái hố đó, nhớ đến những lời nhục mạ của Park Hyung Sik, cảm giác tuyệt vọng không còn lối thoát lại ùa về. Cậu càng co người hơn nữa, sợ hãi bám chặt thật chặt cánh tay anh, càng kéo sâu vào lồng ngực, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cả người run lên. Bộ dạng đáng thương đến đau lòng

Guanlin mắng xong, không thấy cậu trả lời, lát sau lại thấy cả thân thể nhỏ bé đấy co ro lại, ôm lấy cánh tay anh khóc, cả người còn run lên. Guanlin không nghĩ cậu sẽ khóc, chỉ sợ mình mắng quá nặng lời làm cậu bị tổn thương, luống cuống cả lên

"Sao..sao vậy, đừng khóc đừng khóc, tôi xin lỗi, không nên mắng cậu, mau nín đi.."

"Này, nín đi chứ, đừng khóc sẽ mệt người, cậu sợ gì sao, sao cả người lại run lên thế này"

"Park Jihoon, tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải dẫn cậu theo, là lỗi của tôi, mau nín đi"

"Này, sẽ mệt đấy, mau nín đi"

Anh luôn miệng dỗ dành, tay hết lau nước mắt cho cậu lại vỗ lưng cho cậu

"Tôi xin lỗi, vì tôi ngu ngốc đã vào rừng" Jihoon vừa nấc vừa khóc to hơn

"Không sao không sao, ổn rồi, mau nín đi"

"Tôi vô dụng, tôi ghê tởm, tôi buồn nôn, tôi gớm ghiếc" Cậu càng khóc to hơn, từng lời hắn ta nhục mạ đều đã ghim sâu vào đầu cậu, khiến cậu tự ghê tởm bản thân

"Này nói gì vậy, tại sao cậu lại ghê tởm chứ" Guanlin sững người, rút cánh tay đang bị cậu ôm chặt ra, hai tay vịn vào vai cậu nhìn thẳng vào mắt cậu

"Vì tôi bị đồng tính" Jihoon lấy cánh tay che ngang mắt, lồng ngực nấc lên liên tục

"PARK JIHOON!!!!" Anh hét lên, tay túm lấy vai cậu dựng người cậu dậy, ép cậu nhìn thẳng vào mặt anh

"Ai đã nói điều đó, ai dám nói cậu đồng tính là ghê tởm" Anh nói như hét lên khiến Jihoon hoảng sợ im bặt

"Park Hyung Sik ?" Anh nghĩ một lúc, nhận ra ở nơi này, ngoại trừ tên đó thì không ai kì thị đồng tính đến như vậy cả

Jihoon không nói gì, chỉ gật đầu lau nước mắt, nước mắt lau xong lại tuôn ra

"Vậy cho nên cậu thấy mình ghê tởm?" Guanlin giận đến điên người nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, không dám hỏi thêm, trước tiên phải giúp cậu bình tĩnh lại đã

"Và tôi cũng ghê tởm?"

"Park Jihoon, mắng cậu ngốc cũng không sai, đồ ngốc"

"Mau nín đi, cậu không ghê tởm chút nào cả, Lai Guanlin tôi trước giờ chưa từng nói chuyện với bất cứ con người ghê tởm nào, huống hồ tôi còn đang chăm sóc cho cậu ở đây"

"Mau, nín đi" Giờ phút này không có gì là tốt hơn một cái ôm cả, anh dang tay ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cho cậu bình tĩnh lại

Trái tim bỗng nhiên bị hẫng một nhịp, cảm giác bao bọc cho con người bé nhỏ trước mắt càng mạnh mẽ hơn, anh đưa bàn tay lên vuốt đầu cậu, ôn nhu nói

"Đồ ngốc, cậu là đồ ngốc, tại sao đồ ngốc nhà cậu lại làm tôi bận tâm đến như vậy chứ"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC