Phần 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cậu chủ] - Âm thanh của vệ sĩ ở đầu dây bên kia phát ra

"Cậu ấy hôm nay thế nào? Có chuyện gì xảy ra không?" Guanlin tay cầm chiếc nhẫn, lăn lăn trong lòng bàn tay

[Vẫn ổn thưa cậu chủ, hôm nay đã có tiếp xúc với một người khác không phải Park Woojin , giáo viên, hay ba mẹ]

Anh nghe cậu đã có thể nói chuyện được với người khác sau cả năm chỉ nhận được tin của vệ sĩ rằng Jihoon luôn bài xích việc lại gần người lạ, vừa thấy lo lắng vừa vui vẻ "Là nam hay nữ? Cậu ấy có phản ứng gì lạ không?"

[Là nữ, nhìn rất trẻ....Còn về Park Jihoon..." Nói đến đây, người vệ sĩ bỗng ngập ngừng không dám nói tiếp.

"Như thế nào cứ nói"

[Trông cậu ấy rất vui vẻ, còn rất thân mật ôm lấy người con gái đó, tôi còn nghe thấy họ bảo nhớ nhau rất nhiều.... Cậu chủ, cậu đừng lo lắng tôi sẽ điều tra kĩ rồi mới báo cho cậu !!] anh vệ sĩ vừa báo cáo vừa lau mồ hôi trên trán, không phải Lai Guanlin sẽ nổi điên vì những hành động đó của Park Jihoon chứ.

"Không cần, bảo vệ cậu ấy cho tốt, hai ngày sau tôi được về nước rồi"

[Vâng ! Cậu chủ].

Anh tắt điện thoại, vẻ mặt âm trầm nhìn chiếc nhẫn trong tay, trong lòng bỗng nhiên trở nên hơi sợ hãi... Jihoon, không phải chỉ 2 năm không gặp liền vứt bỏ anh ngay đấy chứ. Không được, anh nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhắm mắt ngửa ra thành ghế lẩm bẩm "Không thể nào, không bao giờ có chuyện ấy".

Bỗng nhiên có người gõ cửa, sau đó không đợi anh lên tiếng liền bước vào, không ai khác chính là chủ tịch Lai đến thăm con trai. Hai năm nay, quan hệ của anh với ông hòa hoãn đi không ít, đã có thể nói chuyện lâu hơn trước.

"Cuối cùng cũng xong rồi, sau này chi nhánh lớn của công ty có thể giao hết cho con. Ta cũng có thể đỡ vất vả mà dưỡng già rồi"

Anh ngồi dậy, bấm chuông nhờ thư ký mang trà "Hai ngày nữa tôi liền về nước"

"Đương nhiên, sau khi về nước đừng quên đưa thằng nhóc đó đến nhà "

Thư ký vừa mang trà lên, Guanlin gật đầu rồi đẩy tách trà sang trước mặt ông

"Chuyện đó thì để sau đi. Chỉ cần ông không ngăn cản là được rồi"

"Đương nhiên ta không ngăn cản"

Anh cúi đầu, nhìn đến chiếc nhẫn trong tay khẽ cười hài lòng, bỗng nhiên lại có thêm chút nóng lòng ùa đến.

Ông biết Lai Guanlin đang nghĩ gì, bởi vì người vệ sĩ đó là do chính ông thuê, thông tin đương nhiên ông cũng nắm "Nếu con có chuyện gấp thì ngay bây giờ có thể về, không cần thiết phải hai ngày nữa" nói rồi đẩy tờ vé máy bay ra trước mặt anh, sau đó quay người ra về.

Guanlin nắm tờ vé trong tay, nhìn đến bóng lưng đang ra khỏi phòng khẽ nói cảm ơn chỉ đủ cho mỗi mình nghe thấy. Sau đó không đợi gì nữa, lập tức về lấy hộ chiếu rồi đi thẳng đến sân bay.

Máy bay vừa hạ cánh, ở đây đang là nửa đêm. Guanlin lái chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn đến khu nhà cậu. Trong lòng kích động không thể tưởng. Cũng không nghĩ bây giờ đã là nửa đêm, cầm điện thoại, gọi cho dãy số ở đầu danh sách mà trong suốt 2 năm qua anh đến nhìn cũng không dám.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới được nhấc máy. Lòng anh khẽ run lên khi nghe âm thanh mềm mại quen thuộc

Jihoon giật mình tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại, thở gấp liên tục, cả người đều là mồ hôi, không kịp nhìn tên đã vội nhấn nghe "Alo...là ai vậy ạ?"

Giọng Guanlin khàn khàn do quá xúc động cất lên [Jihoon]

Âm thanh cả hai năm nay tưởng chừng chỉ có trong đoạn ghi âm nho nhỏ được phát đi phát lại, bây giờ lại một lần nữa vang lên trong điện thoại. Jihoon không tự chủ được mà ngồi dậy, nhìn kĩ màn hình đang hiện tên [Anh]. Bỗng nhiên tim cậu như ngừng đập, áp điện thoại vào tai một lần nữa

[Anh về rồi] Bên kia vẫn là âm thanh trầm khàn đầy ấm áp cất lên, Jihoon bây giờ mới định hình được, mấp máy môi

"Guanlin...là anh đúng không?"

[Ừ...anh đây, anh đang ở dưới nhà]

Jihoon mừng đến phát khóc, chỉ là mơ, tất cả chỉ là mơ thôi. Không có cuộc gặp nào cả, cũng không có người con gái lai Tây nào. Cậu lao xuống giường điên cuồng mở cửa nhà, vừa chạy đến sân liền phát hiện một thân ảnh quen thuộc đang đứng tựa vào cổng, cảm giác của 2 năm trước ùa về, giống y hệt Guanlin đang mang đồng phục đợi cậu đến trường. Jihoon không đi nổi nữa, khụy chân xuống mà khóc, cậu nâng hai tay lên che đi khuôn mặt dàn dụa nước mắt, tiếng khóc nức nở cùng ủy khuất vang lên.

Guanlin nghe tiếng bước chân kích động quay lại, liền nhìn thấy bảo bối mình đêm ngày thương nhớ khụy gối mà khóc, không dám chậm một chút nhảy qua hàng rào thấp chỉ ngang chân mình. Đến bế thốc cậu lên ôm vào lòng, vuốt lưng nhẹ nhàng "Bảo bối...anh về với em rồi" .

Jihoon vẫn không thể nói gì, cậu chỉ biết khóc thật to, vừa khóc vừa đánh vào lưng anh liên tục, tiếng khóc như muốn tuôn hết bao nhiêu khó khăn cùng ủy khuất 2 năm nay đã chịu đựng, khóc muốn mệt lả đi "Lai Guanlin, sao anh không đi luôn đi... Sao bây giờ anh mới chịu về" cậu ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt thi nhau rơi không ngừng, cổ họng khô khốc đến không thể phát ra tiếng nữa

"Là anh có lỗi" Anh mang cậu vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa rồi ôm cậu lên phòng, căn nhà nhỏ vẫn chẳng khác gì mấy từ lúc anh đi, chỉ có điều bây giờ hình như chỉ có mỗi Jihoon ở nhà "Jihoon ngoan, anh xin lỗi" Đặt cậu ngồi xuống giường, định ngồi thẳng ra để nhìn rõ bảo bối của mình hơn, nhưng Jihoon vẫn gắt gao ôm chặt cổ anh không buông "Để anh nhìn xem, bảo bối của anh thay đổi thế nào rồi"

Jihoon mếu máo, dụi mặt vào cổ anh "Em sợ anh lại bỏ đi, em không buông anh ra đâu"

Guanlin nghe người yêu trong lòng vừa tủi thân vừa sợ hãi giữ chặt anh, khóe mắt bỗng đọng nước "Bảo bối...xin lỗi, anh sẽ không đi nữa, từ bây giờ sẽ luôn ở cạnh em"

"Đừng bỏ em lại, không có anh em một mình rất tủi thân, rất mệt mỏi" Cậu nhớ lại những lần ngồi trong công viên cũ, biết bao nhiêu cặp đôi qua lại, chiếc ghế cậu và anh thường ngồi giờ chỉ có một người ngồi. Uất ức kể với anh "Em luôn nhìn thấy người ta hạnh phúc đi với nhau, em thì chỉ biết chờ anh trong mơ hồ, chẳng biết khi nào anh mới về. Em mệt lắm... có nhiều khi em nhớ anh phát điên lên được...sao anh không bao giờ gọi cho em, em nghĩ anh đã quên em luôn rồi"

Âm thanh phát ra bị tiếng khóc làm méo mó như hàng ngàn mũi tim liên tục đâm vào lòng anh. Không để cậu nói nữa, anh cúi người kéo khuôn mặt đó ra dịu dàng hôn lên, nụ hôn kéo dài thật lâu, sau đó anh lại hôn lên mũi, lên má, lên hai mi mắt đã sưng phù vì khóc.

Jihoon khóc đến mệt người, bao nhiêu đau lòng, tủi thân cùng uất ức cũng đã được nói ra, được hơi ấm quen thuộc nhẹ nhàng vỗ về khiến cậu yên tâm hơn nhiều, dựa vào ngực anh thở nhè nhẹ.

Guanlin nâng bàn tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên, sau đó lại vỗ nhè nhẹ đều đều

"Anh về rồi. Anh không đi nữa"

Cậu ủy khuất nằm trong lòng anh thì thầm "Em ghét anh quá, Guanlin không thương em gì hết, đi lâu như vậy cũng không hề gọi cho em lấy một cuộc"

"Anh sai rồi" Nói rồi lại hôn lên bàn tay một cái

"Woojin với Hyungseob quen nhau rồi, bọn họ toàn cho em ăn một bụng tức giận"

"Sau này anh giúp em trả lại" Rồi lại hôn lên tay người ta một cái

"Người ta có người yêu chăm sóc, cuối tuần sẽ đi ăn, cả ngày rảnh một chút sẽ nhắn tin gọi điện. Em cũng có người yêu, nhưng mà em chỉ biết nghe đi nghe lại giọng anh ấy qua điện thoại, em tủi thân lắm"

"Anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho em gấp một trăm lần" Anh sửa người giúp cậu nằm xuống, kéo cậu vào lòng, dùng chăn bọc lấy con người nhỏ bé này

Jihoon vì mệt mỏi mà cảm thấy hơi buồn ngủ, sắp ngủ say liền giật mình dậy, lắc đầu mở to mắt cho tỉnh táo

"Sao vậy em? Ngủ đi"

Jihoon dụi hai tay lên mắt, ngước lên nhìn thấy anh vẫn đang ôm mình liền an tâm hơn "Em không ngủ được, nhỡ đâu anh lại đi mất"

Guanlin nghe người yêu đang nằm trong lòng buồn ngủ đến nói lung tung, mà câu nói lung tung đó lại như muốn trách anh vậy, đau lòng vuốt tóc sau gáy cho cậu thoải mái "Anh không đi nữa, anh nói thật. Sau này sẽ từ từ bù đắp cho em"

Jihoon mỉm cười gật đầu, nhích người lại sát vào anh hơn nữa, an ổn ngủ say, thỉnh thoảng lại giật mình, cứ giật mình lại được anh hôn nhẹ lên trán, được hôn một cái liền ngủ say lại.













Thời gian làm mẹ ghẻ đã hết, quay về làm mẹ đẻ lại thôi 😂😂 sau này cứ nhẹ nhàng hứng đường nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC