Chương mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin không biết Pond đã ngủ chưa, cũng không biết tại sao mình lại thắc mắc về vấn đề này. Nhưng mà cậu cứ nhìn điện thoại dù là khi mới về nhà, hay khi tắm, hay khi đã lau tóc xong vẫn tiếp tục nhìn. Nếu có Gemini ở đây, chắc chắn cậu sẽ bị nói là chờ tin nhắn. Phuwin không thừa nhận bản thân đang chờ, và cậu cũng đang muốn nhắn gì đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành nghe nhạc, trong Spotify chỉ ngẫu nhiên mở lên một bài, lại chọn đúng bài Your Smile của Scrub, bài Pond đã đàn cho cậu khi ở bãi biển Hua Hin. Phuwin nghe một lúc thì chia sẻ lên tin IG.

Chỉ mới đăng được ba mươi giây, Pond đã vào xem, xác nhận anh vẫn còn thức. Không lâu sau thì một vòng xanh lá bắt đầu hiện lên, Phuwin liền dùng chiến thuật cũ, nhắn tin cho Joong Archen. Nhưng khi Joong Archen bảo không thấy Pond đăng story nào cả, cậu mới nhận ra story lần này chỉ có một mình cậu. Chần chừ một lúc rồi mới ấn vào vòng story ấy, xem rồi trầm tư một lúc.

Lần ở bãi biển, Phuwin đã viết lên cát một từ "Ethereal" hôm nay Pond đã tìm ý nghĩa của nó rồi. Nhưng vấn đề khiến cậu suy nghĩ không phải vì Pond đã biết, mà vì Pond đã tìm. Anh luôn ghi nhớ mọi thứ dù lớn hay nhỏ, và anh luôn tìm cách để hiểu cậu nhiều hơn. Một người như thế, biết đi tìm đâu được một người hết lòng hết dạ với mình như thế.

Bỗng điện thoại reo chuông khiến suy nghĩ trong cậu bị đứt mạch, thấy tên người gọi là Pond, cậu liền nghe máy. Sự gấp gáp này từ đâu mà có? Sao từ trước đến nay đều chưa từng?

"Em chưa ngủ sao."

"Nghĩ em ngủ rồi thì anh có gọi không."

Đều không phải câu hỏi, chỉ là không biết nên mở lời thế nào nên mới chọn những lời ngớ ngẩn như thế.

"Anh gọi chỉ để hỏi em ngủ chưa"

"Vậy à. Vậy bây giờ hỏi xong rồi, tắt
máy nha?"

"Còn em vì sao lại nghe điện thoại của anh?"

"Có người gọi thì đương nhiên phải nghe rồi."

"Vậy sao? Em chắc chắn sao?"

Phuwin biết cậu không thể chối bỏ cảm xúc chân thật của mình, và càng biết rõ Pond đang trở nên gấp rút hơn. Bốn năm qua anh đã cố gắng như cuộc thi chạy marathon, bây giờ khi đã thấp thoáng thấy bóng dáng của vạch đích, bản thân bất tri bất giác hào hứng và phấn khích lao về phía trước.

"Em nghe điện thoại vì muốn nghe giọng của anh."

Nghe tiếng Pond khẽ cười, cậu tự hỏi bây giờ anh có nét mặt thế nào, sẽ tràn đầy hạnh phúc như lần cậu nhìn thấy anh đi cùng Prim chứ, hay sẽ vui vẻ như khi đi cùng Film. Dù sao thì chắc chắn sẽ không phải vẻ mặt cậu đã từng nhìn thấy. Không thể trách anh chỉ cười nói với người khác, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách cậu chỉ gieo cho anh nỗi buồn chứ chẳng phải niềm vui.

"Buồn ngủ rồi, tắt đây."

Phuwin nói xong liền ngắt cuộc gọi. Mọi chuyện là do cậu bắt đầu, từ chối cũng là cậu, dây dưa cũng là cậu, cấm Pond thích, cho phép Pond thích, đều là cậu. Và bây giờ nghĩ nhiều cũng là cậu trong khi chẳng là gì của nhau.

Thật sự mệt mỏi bởi trước đây chưa từng phải nghĩ đến chuyện gì nhiều đến mức này. Đau đầu hơn cả một chương trình lập trình lỗi, bởi vì đã nhìn ra vấn đề và tìm được lời giải, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Tuy hiện tại đã gần đến giờ đi ngủ, nhưng Phuwin biết mình không ngủ được nên chẳng cố gắng trằn trọc để làm gì, gọi cho vài người bạn để tâm sự sẽ tốt hơn. Người hiện tại cậu có thể tâm sự, cũng chỉ có một thanh mai trúc mã, và một người đàn anh có nhiều kinh nghiệm. Prim và p'Jay. Nhưng buổi tối mà hẹn Prim thì không tốt lắm. Cho nên chỉ có thể gọi facetime, Jay không dùng iPhone nên cả nhóm phải gọi bằng Meet.

Dù đã đọc qua tin nhắn trong nhóm chat, nhưng Prim không dám tin Phuwin đã biết yêu rồi, lại còn rơi vào tình cảnh éo le nhất. Skincare xong định đi ngủ thì nửa đêm nửa hôm bị trúc mã gọi dậy để tâm sự tuổi hồng, biết yêu trễ hơn người khác, nỗi lòng cũng nặng nề hơn. Prim vẫn chỉ im lặng nghe Phuwin và Jay trò chuyện, từ đầu đến cuối không lên tiếng, cho đến khi Jay nhắc đến có một lần Phuwin kể về chuyện nhìn thấy Pond đi làm công đức cùng Prim.

"P'Jay nói Phu nhìn thấy Prim hả? Thấy Prim hồi nào?"

"Khoảng ba, bốn tháng trước."

"À lúc đó là tháng sinh nhật của Phuwin nên em với Pond đi làm công đức cùng nhau mỗi tuần luôn mà."

"Liên quan gì đến tháng sinh nhật Phu hả Prim?"

"P'Pond luôn làm công đức vào tháng sinh nhật Phu mà, mấy năm nay đều như vậy. Nhưng mà năm nay Prim mới gặp p'Pond, nên cũng đi cùng Pond."

"Pond nói vậy à?"

"Sư thầy nói, Pond không phải kiểu người kể công, Phu cũng biết mà."

Đúng là cậu biết, nên vừa rồi mới hy vọng bản thân đoán sai. Mâu thuẫn đã ngày càng nhiều.

"Nhưng mà vì Prim nhắc đến Phu nên Pond mới cười như vậy, có gì đâu mà ghen."

"Ghen? Làm gì có!"

Jay và Prim đồng thời lạnh mặt. Phuwin cái gì cũng biết, chỉ là không biết nói dối. Vừa giẫy nảy xong lại trầm mặc, chần chừ hỏi

"Cái đó gọi là ghen à?"

Chưa bao giờ rung động với bất kỳ ai, đừng nói là ghen, dù là cảm giác rung động, Phuwin cũng không hề nhận dạng được.

"Ừm, thông thường thì có thể thông qua mức độ ghen tuông để đo được sự chiếm hữu em dành cho người đó. Giống như lúc trước em đi gắp thú bông đã gắp được một con gấu bông hình bánh mì sandwich có nhớ không? Em thích nó đến mức không để ai chạm vào, cùng ăn cơm, cùng ngủ."

"Pond và gấu bông khác nhau mà p'Jay"

"Đúng là khác nhau. Nhưng tình cảm vẫn xuất phát từ em, em có thể thông qua chuyện anh vừa nói để giải đáp vài câu hỏi trong lòng em."

Phuwin gật đầu không đáp, đêm cũng khuya nên chẳng nói thêm bao nhiêu thì phải tắt. Cậu không ngủ thì hai người kia cũng phải ngủ. Hơn nữa, tâm sự ở trong lòng ai thì dày vò người đó.

Những chuyện mọi người nói, Phuwin đều biết, biết rất rõ, nhưng lại không muốn nhìn nhận vấn đề vì không thể giải quyết được. Mọi thứ như dần mắc kẹt lại tại đây. Không tiến được, không nỡ lùi. Từ khi nào đã không đành lòng buông tay dẫu chưa từng nắm giữ điều gì. Có lẽ là vì lá thư tình ấy còn ở trên bàn, hay vì bức ảnh hoành hôn nọ? Hay mọi chuyện đã bắt đầu kể từ ngày gặp nhau?

-Pond, nếu bây giờ em lại nói mình đừng gặp nhau nữa, anh sẽ làm sao?

Tin nhắn vừa gửi đi, Pond đã đọc. Cậu không biết anh đang chờ đợi hay chỉ là vô tình trùng hợp. Bong bóng chat hiện lên rồi mất đi, tô rõ nét sự chần chừ của anh. Nhưng vì là tin nhắn của Phuwin, anh không thể không trả lời

Pond
Anh sẽ không xuất hiện nữa.

Phuwin
Đừng như vậy có được không?

Pond

Đừng thích em nữa, hay đừng xuất hiện nữa?

Phuwin
Em cũng không biết.

Pond
Anh gọi cho em nhé?

Dù học cùng nhau nhưng Phuwin vẫn là một đứa trẻ mà thôi, một đứa trẻ chưa từng rung động và bối rối trước cái gọi là "tình yêu", nhưng cũng kẹt ở cái gọi là "gia đình".

Cuộc gọi đến, Phuwin áp lên tai rồi giữ im lặng, Pond cũng không hối thúc mà chầm chậm mở chuyện như những ngày thường, như những người bạn khác. Anh vẫn cứ như vậy dù là tiến đến cậu hay trái tim cậu, chầm chậm và âm thầm, đến khi cậu nhận ra thì anh đã ở đó tự bao giờ.

Hôm nay Phuwin đã chìm vào nhiều suy nghĩ, nhưng may thay cậu không chìm vào đó một mình. Dù không thể kéo cậu ra khỏi những suy tư bồng bông rối rắm, nhưng ít nhất Pond đã ở đây.

"Phuwin, em có thể xuống nhà một chút không?"

"Hả?"

"Anh lái xe đi loanh quanh thì đến trước nhà em rồi, em có muốn gặp anh một chút không?"

Cậu phân vân một lúc rồi bảo, "Đừng chờ ở cửa nhà, anh đợi ở đầu ngõ đi."

Vì không muốn bất kỳ ai nhìn thấy cậu ở bên anh, điều này Pond đã sớm lường trước, và anh cũng chẳng buồn vì anh nghĩ ít nhất Phuwin chịu xuống nhà gặp anh.

Bởi vì hạnh phúc quá đỗi mỏng manh nên phải tranh thủ góp nhặt từng chút một.

Phuwin xuất hiện trước mặt anh trong trang phục bình thường ở nhà, khác hẳn với lúc đến bar đón Gemini, bây giờ trông cậu chỉ là đứa nhóc 19-20 tuổi với gương mặt non nớt.

"Sao anh đến tận đây?"

"Vì anh đi loanh quanh thôi."

"Chắc em tin."

Pond khẽ cười. Đúng là anh không phải đi dạo rồi mới đến đây, mà vì đến đây rồi mới lấy cớ đi dạo. Anh không yên tâm khi nghe giọng Phuwin qua điện thoại, và mong muốn được gặp cậu cũng ngày một lớn khi đã nghe thấy giọng cậu rồi.

"Những tâm sự em kể, anh có thể tóm tắt đó, Phu tin không?"

"Tóm thế nào? Nhiều lê thê mà."

"Phu thích anh, nhưng lại sợ bản thân thích anh."

".............."

"Phu sợ bản thân thích anh, nhưng đã thích anh rồi."

Cái lưng chừng đó cứ níu chân Phuwin. Cậu có lẽ không thể biết được rằng vẻ mặt hiện tại của Pond là vẻ mặt hạnh phúc vượt lên trên tất cả, với nụ cười tươi tắn như đoá hoa nở rộ, cùng đôi mắt híp lại vì vui sướng. Là vẻ mặt anh chỉ dành cho một mình cậu.

"Phu cứ như thế này mãi chỉ khổ Phu thôi. Có muốn khổ cùng anh không? Anh luôn sẵn lòng khóc cùng em."

Tất thảy hy vọng của anh đều đặt vào lần này, là lần được tiến xa nhất trong đoạn tình cảm gian nan này. Như đôi bàn tay đã đưa về phía cậu, nhưng là kéo cậu khỏi vực, hay kéo cậu cùng rơi xuống đáy, thì là chuyện không một ai có thể nói trước.

"Sao lại thích em? thích em có gì tốt đẹp đâu. Sao anh cứ phải đâm đầu vào em"

"Không biết nữa. Chắc là vì anh thích bị ngược, có máu M chăng?"

"Nghiêm túc mà, em đang hỏi nghiêm túc đó."

Pond nắm lấy tay cậu áp lên gương mặt mình, và anh cũng nâng gương mặt cậu để hai đôi mắt có thể nhìn thẳng vào nhau, soi rọi đến tận góc tối tăm trong tâm hồn.

"Anh thích Phu chỉ vì thích Phu thôi. Có thể anh thích vì Phu khiến anh luỵ Phu, cũng có thể thích vì Phu từ chối tình cảm của anh, cũng có thể thích vì Phu là chính Phu. Trong trăm vạn khả năng có thể xảy ra, đều chỉ quy về một điều thôi. Anh thích Phu, rất thích, cực kỳ thích, vô cùng thích!"

Anh thích Phuwin không chỉ là con tim mà từ những mảnh ghép trong linh hồn. Thích, như một tên ngốc bị từ chối bao nhiêu lần vẫn không từ bỏ. Thích, đến mức sở thích của em biến thành của mình. Thích, từ hy vọng tràn trề đến tuyệt vọng gục ngã. Thích, từ sụp đổ nơi đáy vực đến kỳ vọng được bay tới nơi thiên đàng.

Nếu một người có lý do để thích một người khác, thì đã không thể thích nhiều đến như thế.

Phuwin cũng không biết phải làm gì với tình cảm ở trong lòng khi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt anh, không thể né tránh cũng chẳng tìm được nơi nào để trốn. Khi đối diện với cảm xúc trong lòng, cậu đã thấy tim mình đập thật vội vàng và dữ dội, loại cảm nhận này chưa từng có, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có.

Không nói một lời, vào lúc này đã là câu chuyện của đôi mắt, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa và dư thừa. Gương mặt Pond tiến đến gần rồi mi mắt anh cũng chầm chậm khép lại, hơn hết, anh mong Phuwin né tránh hoặc đẩy anh ra, nhưng cậu đã đón nhận nụ hôn ấy. Rõ ràng, và cẩn thận nhất.

Đôi mắt Phuwin vẫn mở to vì muốn bản thân tự nhìn rõ người trước mặt là Pond, là một người con trai nhưng cũng là người con trai duy nhất cậu không muốn từ chối. Mọi cảm giác đều cẩn thận ghi chép vào trong lòng, hình ảnh đều được khắc tạc vào tâm khảm.

"Pond, em thật sự sợ anh...."

Sợ sự kiên trì của anh, sợ những hy vọng vô tận của anh, và sợ cả tình cảm luôn đong đầy của anh. Để rồi không thể chiến thắng được những nỗi sợ ấy, bị nó đẩy ngã vào vòng tay anh, con tim anh.

"Còn anh thì thật sự rất thích em"

Dù không phải tỏ tình lần đầu tiên nhưng cảm xúc vẫn bồi hồi như vậy, và anh vẫn sẽ tỏ tình thêm trăm vạn lần nữa, chỉ cần một ngày còn thích, thì mỗi lời nói ra đều là lời tỏ tình chân thành nhất.

"Nếu đã như vậy thì cũng nhau xuống địa ngục đi."

______
Giải thích:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net