15. Đôi chân trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tác giả: 弥川

*Dịch: Quạt.

------

Nếu phải kể ưu điểm của thầy Trương, thầy Cung thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm cũng được.

Nhưng nếu phải kể thói xấu của thầy Trương, thầy Cung đành cười bất lực liệt kê ra một danh sách dài thòng.

Chuyện thầy Cung oán trách nhiều nhất là việc thầy Trương không chịu mang dép trong nhà. Tuy thầy Trương hay có một ít thói quen của người già cả nhưng chỉ mỗi thói quen "làm phản" này lại chưa từng thay đổi, thường thường thầy Cung đang quét dọn còn phải cầm dép đuổi theo thầy Trương.

"Để chân trần thoải mái biết bao nhiêu... Với cả sàn nhà sạch mà..."

Một lần nọ bị thầy Cung tóm được không mang dép, thầy Trương vừa lý sự vừa muốn trốn nhưng bị thầy Cung tay dài chân dài túm lại kéo vào lòng, bàn chân anh giẫm lên dép cậu, bị xách đến tủ giày để lấy dép mang vào.

"Không được, sàn đất lạnh, lỡ có nước trơn trượt ngã rồi sao..."

Thầy Cung càm ràm, hai tay cậu ôm anh rồi đưa cả người anh cùng đi về phía trước. Thầy Trương không tránh được đành phải ôm chặt cánh tay, treo trên người thầy Cung, nhưng anh lại không muốn thỏa hiệp dễ dàng như vậy nên vòng một tay lên cổ thầy Cung, che tầm mắt của cậu, cản không cho cậu dẫn mình đi mang dép.

"Trẻ con không hả thầy Trương?"

Thầy Cung cười, hết cách với anh, lông mi chớp chớp, cọ vào bàn tay của thầy Trương khiến lòng anh cũng ngứa ngáy theo, cuối cùng anh không nhịn được cạp một phát lên đôi môi căng mọng của thầy Cung. Thầy Cung vỗ nhẹ vào mông anh cảnh cáo, thầy Trương bĩu môi rồi mới bỏ tay ra, ngoan ngoãn được thầy Cung đặt lên sofa, lúc lắc chân đợi thầy Cung mang dép đến cho anh.

Sau khi thầy Cung mang dép qua, anh lại không chịu ngồi yên, khi thầy Cung cúi xuống, anh bỗng chồm lên lưng cậu, hai chân anh quặp lên giữ vững người. Thầy Cung hết cách với anh, nhưng thầy Trương nổi tính trẻ con bên cạnh cậu đây, cậu rất thích.

"Ầy, anh à, cẩn thận nào!"

"Chẳng phải có em rồi sao!"

Sau đó thầy Cung quyết định lót thảm trong nhà, nhùng nhằng mãi cậu vẫn không để thầy Trương mua mẫu hoa văn màu đỏ thẫm in chữ. Hôm thảm được gửi đến, thầy Trương hào hứng hơn cả khi anh được ra ngoài đánh golf nữa, tích cực thu xếp, muốn trải thảm cùng thầy Cung.

Thầy Cung tất nhiên không cho anh gập chân làm mấy chuyện này, cậu bèn đuổi anh sang sofa làm giám sát. Thầy Trương ngồi không yên, đá bay đôi dép, giẫm xuống nền nhà đã được trải thảm xong, anh nom như một chú mèo hiếu kỳ. Mỗi khi khúc nào được trải xong, thầy Trương lại nằm xuống lăn vài vòng, lăn đến trước mặt thầy Cung thì nâng mặt chó con lên hôn một cái.

"Í dà, sao Tuấn Tuấn nhà chúng ta lại tốt đến thế, cực khổ em quá mà!"

Trải xong miếng thảm cuối cùng, thầy Cung cuối cùng cũng không nhịn được phủ lên thầy Trương trên nền thảm mềm mại, bắt lấy mắt cá chân nhỏ nhắn, lấp kín đôi môi đỏ mọng.

"A... Mới trải xong... Không được làm dơ...!"

"Chậc."

Thầy Cung không ngờ đến ở nơi cậu quản không tới, thầy Trương đã mang thói quen xấu kia đi ghi hình chương trình.

Thầy Trương ghét mang giày chơi trò chơi, không tiện chút nào, đôi chân trần giẫm lên cầu thủy tinh trong suốt nóng bỏng, chơi hăng một hồi liền quên luôn căn dặn của thầy Cung. Đợi đến khi gặp thầy Cung, anh mới nhớ ra chuyện này, anh vẫn chưa kịp biện hộ đã bị đè trên thảm, mặc cho anh xin xỏ thế nào cũng bị kéo mắt cá chân trở lại.

Thảm sàn bị ướt một mảng, đôi mắt cá trắng noãn hằn hai dấu răng, thầy Trương đỏ hoe mắt, anh bèn đá vào kẻ thủ ác kia nhưng bị bàn tay to lớn của thầy Cung bắt lại, nâng lên, hôn vào mu bàn chân.

"Sau này phảinghe lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net