CHAP 18: TÂM SỰ CÙNG NGƯỜI BẠN MỚI (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe đến đây, không khí im lặng hẳn lại, không gian lạnh lẽo dường như chỉ còn mỗi 2 cô gái. Một cô thì mỏng manh, yếu đuối. Một cô thì cứng rắn, mạnh mẽ. Gương mặt 2 người giờ đây khác nhau hoàn toàn.

Sakura đứng đó, cúi mặt, không nói năng gì, chỉ cảm nhận được 2 dòng nước khẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô. Còn Tomoyo, cô cũng rất cứng rắn, kiên quyết với lời nói vừa nãy của mình. Bề ngoài là như vậy nhưng bên trong thì trái ngược hoàn toàn. Để nói ra những lời nói đó, Tomoyo đã phải suy nghĩ rất nhiều. Dù chưa quen Sakura được bao lâu nhưng cô cảm nhận được Sakura không phải là người xấu mà rất hiền lành, tốt bụng. Cô muốn Sakura không phải lâm vào hoàn cảnh giống như cô.

-"Tomoyo, tớ xin lỗi! Tớ sẽ ghi nhớ lời nói của cậu."

Lúc này, Sakura bỗng lên tiếng nhưng gương mặt cô vẫn không hề có biến chuyển. Cô vẫn quay mặt về phía trước và cúi xuống. Và 2 dòng lệ vẫn cứ lặng lẽ tuôn rơi.

-"Sakura,..."

-"Tớ đi trước đây, tạm biệt Tomoyo!"

Nói rồi, cô bật gót chạy thật nhanh, để mặc Tomoyo đứng đó với tâm trạng khó xử. Lúc này, cô đã quá mệt mỏi rồi.

-"Sakura, không biết tớ nói như vậy có làm cho cậu thấy khó xử hay không. Nhưng tớ muốn cậu hãy nên thật lòng với chính mình và giúp Syaoran vượt qua cái khó khăn của cậu ấy. Bởi tớ đang linh cảm rằng không biết Syaoran có làm điều gì đó tồi tệ hay không nữa... để tìm được cô bé đó..."

Nói rồi, Tomoyo cười nhẹ rồi quay gót trở về. Trong lòng cô giờ đây vẫn cảm thấy rất bất an. Nhưng dù cho có bị Syaoran từ chối tình cảm cô vẫn luôn muốn bên cạnh và giúp đỡ cho cậu.
=======
Giờ tan học đã đến. Sakura thở dài một hơi để tuôn hết những nỗi lòng trong người nhưng dù có thở mấy trăm lần đi nữa thì cái câu nói của Tomoyo vẫn in hằn trong đầu cô.

-"Cậu... thích Syaoran... đúng không?"

Chợt nghĩ đến, Sakura bỗng đỏ bừng mặt. Sao chứ? Sao cô có thể thích một tên đáng ghét đó quá dễ dàng như vậy? Một tên luôn đẩy cô ra khỏi cuộc sống của hắn, một tên không bao giờ để cô được gần thì làm sao có thể rung động được chứ?

Sakura vội lắc đầu lia lịa. Cô bỗng thở nhẹ một hơi, rồi lẳng lặng bước ra khỏi phía cửa lớp. Trong đầu thì không lúc nào nguôi nhớ về câu nói của Tomoyo..., và rồi cái câu nói này lại ùa về :" Đó là trách nhiệm của tôi. Tôi không muốn cậu bị thương."

"Ối mẹ ơi! Con đang bị cái gì vậy nè? Sao lúc nào cái câu nói này cũng ở trong đầu con không quên được vậy?" Lúc này có vẻ như khuôn mặt cô đã đỏ ửng lên mất rồi! Sakura liền chạy thục mạng, vừa chạy vừa lắc đầu để vứt mấy cái từ đó ra khỏi đầu cô nhưng dường như chỉ vô tác dụng mà thôi!

Đến ngã ba đường rồi, cũng là lúc sắp trở về cái căn biệt thự đó. Mà tự nhiên đôi chân cô cứ như cứng lại không thể di chuyển. Về nhà bây giờ là phải đối diện với tên đó, cô không biết còn mặt mũi nào nữa. Đến lúc đó chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi!

Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt có tiếng của một con bé nào đó gần đây.

-"Con kia! Mày đừng có chảnh chọe! Đừng cậy là "họa sĩ" của lớp thì như vậy nhé!"

-"Đúng đó! Cái bản mặt khó ưa như mày thì cút khỏi lớp... à không, cút khỏi cái xã hội này đi cho rồi! Nhìn là ngứa cả mắt."

Sau đó lại thêm mấy tiếng "lụp thụp" rất mạnh. Sakura bỗng cảm thấy bất an. Nhỡ có ai đó bị đánh thì sao?

Không chần chừ, Sakura liền chạy vội đến chỗ đó. Đến nơi, quả nhiên là như dự đoán. Có một cô gái có mái tóc màu bạch kim được chia thành 2 lọn tóc xoăn lớn để ra phía đằng trước cùng với đôi mắt to, tròn màu xanh biển nhạt trông rất dễ thương. Nhưng ẩn trong đôi mắt ấy lại có một nỗi sợ hãi kì lạ.

"Không ngờ đến bây giờ ngoài mình ra vẫn còn một cô bé bị bắt nạt kiểu như thế này ư? Đúng là đáng chết mà!" Sakura thầm nghĩ, rồi cô quả quyết bước về phía đó, nơi cô gái đang bị ăn hiếp.

-"Bọn dơ bẩn nhà các người, bữa nay lại muốn bắt nạt ai nữa đây?"

Nghe thấy tiếng người, bọn chúng liền dừng tay lại, giương mắt nhìn xung quanh.

Sakura đứng đó, vẻ mặt cô bây giờ rất tức giận. Có vẻ cô đã quen với chuyện này rồi nên hiểu cho hoàn cảnh của cô bạn kia.

-"Mày là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của tụi tao?"_Một đứa lên tiếng với vẻ mặt đáng sợ

-"Chị Đại, hình như là con nhỏ lớp 9A2 bữa trước đi cùng với Syaoran đó!"_Một đứa khác ghé tai vào đứa vừa nãy thì thầm

Sakura dường như đã nghe thấy lời nói đó, nhưng cô cũng chẳng quan tâm làm gì. Đi cùng xe thôi chứ có làm gì cậu ta đâu mà cái tin này loan hết từ người này đến người nọ vậy?

-"Hình như tao nhớ không lầm thì tên mày là Sakura có phải không?"_Chị Đại đó nhìn thẳng vào mắt Sakura lên tiếng

Sakura im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn chúng với ánh mắt đáng sợ, chốc chốc lại liếc sang chỗ cô gái đó xem có bị thương gì không.

Bị Sakura làm lơ như vậy, bọn chúng quả rất tức giận. Một đứa chạy đến nắm tóc Sakura rồi đẩy cô ngã khuỵu xuống.

-"Mày dám lơ câu hỏi của chị Đại ư? Mày thèm đòn rồi có phải không?"

Sakura vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Ánh mắt như nói lên hết tất cả :"Các người thử làm gì tôi xem, tôi sẽ cho các người biết tay!"

Dường như tức giận cực độ, chị Đại liền tiến tới, đứng sừng sững trước mặt Sakura.

-"Mày gan lắm, Sakura! Hôm nay tao sẽ cho mày cùng con nhỏ này biết thế nào là sợ khi động phải chị Đại Yukami này!"

Nói rồi, Yukami giơ tay định tát Sakura 1 cái bạt tay nhưng bất chợt một cuộc gọi đến.

-"Hừ! Đang lúc này tại sao lại có người gọi chứ!"_Yukami bực mình rút điện thoại ra từ túi áo_"Alo? Ai vậy? Có chuyện gì vậy? Nói gì đi chứ? Sao im lặng vậy hả?"

Đầu dây bên kia bỗng phát ra một điệu cười lạnh lẽo.

-"Hờ hờ... Cậu là Yukami phải không?"

-"Đúng! Là ai vậy hả?"

-"..."

Người ở đầu dây bên kia bỗng nói một câu gì đó khiến sắc mặt Yukami tái mét hẳn lại, như không còn một giọt máu. Cô lặng lẽ tắt điện thoại rồi đút vào túi áo, không nói năng gì khiến mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-"Chị Đại! Có chuyện gì vậy? Ai gọi thế?"_Một đứa đàn em hỏi

Yukami im lặng một lúc rồi nói.

-"...Chúng ta nên đi thôi!"

-"Hả? Tại sao vậy?"

-"Tao nói chúng mày dừng tay lại và nên đi thôi! Không cái mạng của chúng ta sợ không còn nữa đâu!"_Yukami giận dữ quát lớn nhưng vẻ mặt vẫn run run sợ hãi.

Cả bọn còn lại nhìn nhau, lắc đầu rồi tặc lưỡi đi theo sau chân Yukami chạy đi.

_____ Hết part 1_____

-----------------------------------------------------------
Bữa nay ra chap sớm hơn vì chap này dài quá, đăng tạm phần 1 trước. Phần 2 sẽ có trong vài tiếng nữa nhé (khoảng dao động từ 6h - 6h30p). Nhớ đón đọc nhé!
Đọc thấy hay thì nhớ vote cho mình và comment nếu có gì thắc mắc nhé!

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net