[32] I would be your girl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông chủ, đám người bên phía lão Hổ có đề xuất với chúng ta." Adam ghé sát tai Santa thì thầm "Bọn họ nói muốn gặp mặt anh để nói chuyện trực tiếp."

"Không gặp." Santa lạnh lùng hạ đuôi mắt, cậu đứng lên rời khỏi bàn làm việc, dự định đi xuống lầu. Mấy ngày nay Santa đều giữ đúng một lịch trình cố định. Sáng đến công ty rồi hai giờ chiều đã có mặt ở câu lạc bộ đêm mãi cho đến khuya mới trở về nhà.

"Nhưng ông chủ, lão Hổ có nói nếu anh không gặp thì lão sẽ đổi giao dịch với Allan vì mục đích của anh cùng gã đều là đi bắt người đó, mà lão lại biết rõ ràng và chính xác cách có thể bắt được anh ta."

Santa nghe Adam nói, trong lòng lại có chút hoài nghi. Lão Hổ vốn dĩ từ trước đến nay cùng Santa chính là quan hệ bằng mặt không bằng lòng, vì cớ gì bây giờ lại có ý tốt đề xuất giúp đỡ cậu tìm người như vậy?

"Điều kiện là gì?"

"Lão Hổ nói muốn gặp anh để trao đổi điều kiện."

"Bảo lão đến đây lúc sáu giờ." Santa khẽ phất tay "Không được trễ một phút."

"Vâng."

Adam rời khỏi phòng quản lí, Will lại đẩy cửa đi vào. 

"Em gái của Allan đã ở đây lâu như vậy, cậu không có ý định hỏi thăm gì với cô ấy sao?"

"Hồ sơ thông tin của Allan lần trước mang đến cho cô ta xem qua, bảo cô ta xem xét thứ sai thiếu gì thì chỉnh sửa bổ sung cụ thể cho tôi." Ngừng một lát, Santa nhấp một ngụm rượu nồng, nói tiếp "Trong hồ sơ đó có một phần nhỏ quan hệ với Riki, bảo cô ta xem kĩ chỗ đó, tôi muốn biết giữa gã khốn đó với Riki đã từng xảy ra những gì."

"Được."

Sau khi phân phó cho người của mình đi làm việc, Santa nốc cạn li rượu màu hổ phách, chậm rãi đi xuống lầu, thông tin cậu đã chia tay với Rikimaru rất nhanh được lan truyền rộng rãi, hôm qua có mấy kẻ không an phận mà muốn tiếp cận Santa, hòng mong muốn có được trái tim ông chủ đã bị chính tay Santa sa thải, không những thế cậu còn lạnh lùng ép buộc họ phải kí hợp đồng mang nợ với con số khủng khiếp khiến cho tất cả những nhân viên đang làm việc tại quán đều sợ hãi không dám làm càn. Đó chính là biện pháp Santa dùng để răn đe những người quên mất quy củ của câu lạc bộ, cũng là cách cậu ra uy cho những tên đang có có ý đồ lén phén đâm sau lưng mình.

Câu lạc bộ đêm hôm nay vẫn như thường lệ, có điều sau cái chết của Jackson, Santa đã ngừng tiếp nhận những thanh thiếu niên còn đang lứa tuổi đi học. Trước kia là cố tình gom hết tất cả đề có cái cớ cho Jackson đường đường chính chính đến đây vui vẻ, giờ em trai đã mất, cậu cũng phải trở về hoạt động đúng với luật đề ra.

Bình thường việc kiểm tra sổ sách ở quầy lễ tân là việc trước kia của Rikimaru, nhưng từ sau khi anh không đến đây, công việc này đã dồn sang Will. Tuy nhiên hôm nay Santa lại nổi hứng xuống quầy lễ tân, bảo nhân viên mang sổ sách ra xem qua một lượt.

Đang lúc lướt nhìn những cái tên khách đến thuê phòng, chợt phía sau lưng vang lên mấy tiếng lanh canh như tiếng thuỷ tinh va vào nhau. Santa quay đầu nhìn lại thì thấy Vi An đang cùng với một nhân viên nữ đứng gần đó. Bởi vì cả hai đứng cách Santa rất xa cho nên cậu căn bản không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ là ánh mắt va phải một sợi dây chuyền trên tay Vi An mà mặt dây lại cùng với kiểu dáng mà cậu từng tặng cho Min.

Đó là một đoá hoa trà bằng pha lê, bên dưới còn khảm một viên ngọc thạch anh tím.

Mặt dây chuyền này ngày xưa đích thân Santa đặt mua khi có một lần đến Thuỵ Sĩ cùng với cha. Bởi vì hồi nhỏ cậu hay nói Min giống như một đoá hoa trà, dịu dàng lại cao quý, cho nên đặc biệt tặng người kia với ý nghĩa là vật đính ước sau này.

Tuy nhiên sau cái chết của Min vào năm Santa mười bảy tuổi, cậu đã rất lâu rồi chưa nhìn lại được đoá hoa trà bằng pha lê như cái cậu đã đặt tặng cho Min. Không nghĩ đến lại có thể gặp lại nó trên tay của Vi An.

Nếu vậy thì, không lẽ Min vẫn còn sống?

Hẳn là vẫn còn sống cho nên đoá hoa trà pha lê này vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Ngay lập tức Santa tiến đến chỗ Vi An cùng nhân viên nữ kia đang đứng, cậu run rẩy đặt tay lên vai nó, vất vả một lúc mới bình tĩnh lên tiếng hỏi:

"Dây chuyền này là của cậu sao?"

Vi An ngẩng lên nhìn Santa, ngay khi nghe thấy Santa hỏi một câu này, nó liền mỉm cười gật đầu:

"Đúng vậy."

Dường như có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng Santa, mất một lúc cậu mới có thể nói tiếp:

"Cái này là bản đặt riêng theo thiết kế của tôi ở Thuỵ Sĩ, sao cậu lại có được nó?"

"Cái này tôi cũng không nhớ vì sao." Vi An dời mắt xuống sợi dây chuyền, nhỏ giọng nói "Lúc tỉnh lại đã thấy mình đeo trên cổ, ban nãy chị Lucy thấy đẹp nên ngỏ lời mượn xem, chứ bình thường tôi luôn đeo nó trên người."

Lucy bên kia cũng gật đầu, nói:

"Đúng vậy đó ông chủ. Cái này là Vi An đeo từ lâu rồi, ban nãy tôi vô tình thấy, cho nên mới mượn xem một chút."

Santa thu lại bàn tay trên vai Vi An, cậu khẽ ho khan mấy tiếng, mỉm cười đổi chủ đề:

"Vậy sao. Hôm nay khách đông quá, hai người làm việc tiếp đi."

Nói xong thì nhanh chóng xoay lưng trở về phòng quản lí. Lúc Santa đóng cửa lại, cậu lập tức rút điện thoại gọi cho Joe, hỏi:

"Ngày xưa anh thật sự xác thực Min đã chết đúng không? Trận hoả hoạn ở cô nhi viện năm đó thật sự không một ai sống sót, anh đã tra kĩ hết các bệnh viện chưa?"

[Chắc chắn với cậu là tôi đã tra kĩ rồi. Min thật sự đã chết, cô nhi viện năm đó cháy đến mức chỉ còn đống đổ nát, tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi, hồ sơ tôi thu thập cũng chẳng còn gì.]

"Vậy sao ban nãy tôi vừa thấy sợi dây chuyền hoa trà mà tôi tặng cho Min trước khi hoả hoạn xảy ra?"

[Cậu nói năng lung tung gì thế. Tôi một lần nữa xác thực với cậu là đã không còn ai sống sót.]

Đột nhiên trong lòng Santa dâng lên một nỗi sợ hãi, cậu ngắt máy với Joe và lập tức gọi Adam đến.

"Cậu cho người đến Thuỵ Sĩ, tìm tiệm trang sức Roley, xác nhận cho tôi rằng ngoài tôi ra còn có ai đặt chỗ họ sợi dây chuyền hoa trà pha lê không?" Sau đó cậu lấy trong tủ ra một mảnh giấy cũ kĩ được gấp làm bốn, đưa cho Adam, nói tiếp "Đây là bản thiết kế, đi tra ngay cho tôi càng sớm càng tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net