Tình nhân nhỏ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ui trồi ui, lâu lắm rồi Gió  viết fic, cảm giác cứ ngượng ngạo sao sao ấy. Nếu chap này đọc nó bị tụt mood quá thì mng thông cảm nhé. Gió sẽ trở lại sau 2 tháng nữa. Chia sẻ chút, Gió lớp 12 sắp thi rồi, bận muốn chết!!!

________

Một ngày thu tuyệt đẹp bắt đầu với tiếng chim chóc gọi bạn trong cánh rừng.

Thành phố Kyõto của Nhật Bản mấy tuần nay bỗng tăng một lượng lớn khách du lịch, các khách sạn đều trong tình trọng kín phòng, người dân xung quanh thì thấp thỏm ngày đêm không yên bởi lẽ ... Đệ Tứ của giới Yakuza mở tiệc nhậm chức, một phần tư Mafia của thế giới ngầm ngần như đổ hết về thành phố, tạo nên một tầng không khí u ám, đáng sợ.

Tiệc nhậm chức 8h mới bắt đầu, thủ phủ của Điền Chính Quốc vẫn coi như là yên tĩnh trước cơn bão.

Trong căn phòng gỗ mang phong cách truyền thống của Nhật Bản, cánh cửa ban công hé mở, để lọt ánh nắng vào.

Tấm đệm trải ngay ngắn giữa phòng giờ đã lộn xộn nhăn nhúm, nữ nhân xinh đẹp đang làm kén trong ổ chăn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Phần gối đệm bên cạnh đã lạnh từ lúc nào.

Điền Chính Quốc dậy từ rất sớm nhưng không phải vì chuẩn bị cho buổi tiệc. Hắn vẫn như mọi khi, làm hết một lượt công việc theo lập trình nhiều năm.

Cánh cửa phòng tắm ..cạch .. một tiếng, hơi nước mát lạnh tràn ra. Nam nhân bán lõa thể có vóc dáng cao lớn, cơ bắp với nước da màu đồng khỏe khoắn bước ra, như một vị thần dáng thế. Mái tóc đen ước hơi xoăn lòa xòa che gần hết khuân mặt chủ nhân, từng giọt nước nhỏ xuống, lăn lăn qua từng milimet cơ thể ấy .. khiến hắn đã quyến rũ lại tăng thêm phần yêu mị. Bất quá, hắn đẹp như vậy mà con mèo nào đó không ngửi thấy miếng mỡ thêm, vẫn ngủ ngon lành.

Hương thảo mộc và hơi ấm quen thuộc sán lại, Lệ Sa nheo nheo mắt mấy cái, mơ hồ nhìn khuân mặt ai kia đang gần trong ngang tấc.

- Chúc một ngày tốt lành!

Hắn trầm giọng, ôn nhu nói. Cái miệng không chịu an ổn mà thơm thơm lên vành tai cô.

Lệ Sa vẫn chưa tỉnh ngủ, mặc hắn gặm cắn, chỉ gật đầu "Hừm" một tiếng như đáp lại.

- Dậy thôi, em còn phải giúp tôi thay lễ phục đấy.

Điền Chính Quốc nhéo mặt cô, sau đó lại dịu dàng hôn xuống chóp mũi xinh xinh kia. Cảm giác ngọt ngào tràn ngập trái tim. Hắn gặp cô như là một định mệnh vậy. Trước kia, hắn chỉ là một tên mafia máu lạnh, tàn độc cũng rất cô độc, giống như con sói lạc bầy ngày ngày chỉ biết chiến đấu. Gặp được cô như gặp một cánh đồng hoa đầy màu sắc, tràn trề sức sống. Cánh đồng ấy cho hắn biết hương thơm là gì, màu sắc là gì, xinh đẹp là gì ... cánh đồng ấy ban tặng hắn ánh nắng và tình yêu khiến hắn cả đời này không muốn đặt chân lại vùng đất máu tanh kia.

Qua vài phút, người hầu gõ cửa bảo lễ phục đã chuẩn bị xong.

Điền Chính Quốc để nàng ta mang lễ phục vào, sau đó lạnh giọng cho lui. Theo tục lệ, đáng lí ra người giúp hắn mặc lễ phục là người phụ nữ có địa vị cao nhất của Điền gia ví dụ như là bà, mẹ hoặc là mama chăm sóc mình từ nhỏ. Tuy 3 người này còn sống nhưng hắn vẫn muốn chính tay cô mặc hắn. Bây giờ hay sau này, hắn chính là Đệ Tứ của Điền gia, thống lĩnh giới Yakuza, quy tắc do hắn đặt ra, quy tắc cũng là do hắn xóa bỏ.

Lễ phục của Điền Chính Quốc cũng giống như những bộ kimono truyền thống nhưng về phần màu sắc và các vật nhỏ kèm theo lại khác. Bộ đồ của hắn chỉ có hai màu đen trắng, phía sau lưng áo là mang ấn ký đặc trưng của Điền gia, bên hông đeo kiếm, ngọc bội truyền thừa từ Đệ tam đời trước.

Cả quá trình mặc cồng kềnh lâu la này Chính Quốc không cảm thấy có gì phiền hà cả, ngược lại được ngắm khuân mặt đang chăm chú của cô khiến hắn rất sảng khoái, thỉnh thoảng không an phận lại lén hôn một cái, chậm một cái.

Đấy, thấy không?! Để vợ mặc lễ phục có gì không tốt, còn tranh thủ yêu đương mấy cái. Quy với trả tắc ... hắn chính là thích mỹ nhân hơn!

- Em có muốn tham gia buổi tiệc không?

Nghe vậy Lệ Sa dừng tay, ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tròn to, long lanh đầy háo hức.

- Em được phép sao?

- Chỉ cần em muốn!

Hắn bỗng vòng tay qua ôm cô, hai người kề sát vào nhau đầy ám muội.

Thấy vẻ mặt cô hơi thiếu tự nhiên, đuôi mắt cụp xuống giống như cún con có tâm sự mà không dám nói ra. Hắn lặng lẽ xoa xoa đầu cô, hỏi:

- Sao vậy?

Lệ Sa lắc lắc đầu, cũng ôm lại hắn, dụi đầu vào hõm cổ lang quân như dãi bày tâm sự, lại như làm nũng.

- Em sợ không hợp phép tắc. Đây là lễ nhận chức của ngài, có rất nhiều khách quý, em không muốn họ xì xào bàn tán ngài. 

Thì ra là vậy, Chính Quốc nghe xong chỉ biết ôm chặt cô hơn như an ủi. Hắn biết, nương tử nhà mình nhút nhát nhưng không ngu ngốc, nàng không đòi hắn một danh phận ngược lại còn sợ gây tiếng xấu cho hắn.

- Hay là thế này, đợi sau khi nghi lễ nhận chức qua, em cứ vào yến tiệc, tôi sẽ bố cáo với thiên hạ rằng ... Em chính là nương tử của tôi, phu nhân Đệ Tứ Điền gia.

Thoáng cái Lệ Sa giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.

- Ngài ... đang đùa phải không?

Giọng cô run run, thật sự không thể tin vào tai mình.

Thế mà lại sắp thành phu nhân Đệ Tứ Điền gia rồi?!

Điền Chính Quốc nâng cằm cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt treo trẻo ấy.

- Em thấy Đệ tứ Điền gia có bao giờ nói đùa không?

Cô theo phản xạ lắc đầu.

Haha .. đáng yêu quá đi!

- Vậy nên tôi là đang cầu hôn em đấy! Đợi kim ấn đến tay, tôi liền lập tức đưa cho em, coi như là vật đính hôn.

KIM ẤNN??

THẬT LUÔN HẢ ANH ZAI??

Trong bụng Lệ Sa đầy hạnh phúc, vậy mà sắp chạm được đến kim ấn rồi.

CMN .. thành công mỹ mãn!!

CMN .. Đệ Tứ Điền gia như một thằng ngốc!!

Lúc hai người đang hôn môi ân ái nhất thì quản gia đứng bên ngoài, gọi vọng vào:

- Thiếu gia, giờ lành đã tới, ngài không thể bị muộn được!

- Ta biết rồi.

Hắn lưu luyến rời khỏi ỏ tình của hai người, trước khi đi xa còn căn dặn quản gia chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục tương xứng với hắn. Không cần nhìn cũng biết quản gia kinh ngạc đến cỡ nào. Này không phải là muốn công nhận danh phận của Lệ tiểu thư sao.

Đợi tiếng bước chân đã xa, Lệ Sa trong phòng nhảy đùng đùng lên như rất vui sướng, nếu có thể cô còn muốn hét to cho thỏa nỗi lòng. Không uổng công, phí sức, phí tâm tư, phí cả trinh tiết .. nửa năm nay coi như đền đáp cả cuộc đời cô còn lại.

Chính Quốc a Chính Quốc, gọi ngươi là con lừa thật không sai. Ta chỉ bỏ có chút tâm tư, học theo muốn quấn tiểu thuyết là đã có thể thu phục yêu quái lớn như ngươi rồi .. HAHA .. cái đồ con lừa!

Nghĩ mà xem, xong vụ này mà về nước, cô sẽ giống như đại công thần tiếng thơm truyền ngàn năm sau. Đã thế, còn có được một bảo bối mang gen siêu siêu đẹp nhà hắn nữa chứ. Không phải lấy chồng nữa, không phải cống hiến nữa, không lo thiếu ăn thiếu mặc thiếu niềm vui nữa.

Bảo bối à, xin lỗi vì đã lừa ba con nhưng mà hai mẹ con chúng ta thôi đã đủ vui vẻ rồi! Ta mong sao con mau chui ra, để hai mẹ ta ngao du thiên hạ, thưởng thức cực lạc của nhân gian.

Lệ Sa bưng mặt cười tít cả mắt, chống tay thơ thần nhìn ra cửa sổ, mơ tưởng cuộc sống hoàn mỹ sau này. Cho đến khi tiếng người hầu bên ngoài khiến cô choàng tỉnh.

Hừm, chưa xong đâu, còn 1 nước cuối cùng nữa .. nước đi vận mệnh quyết định thắng thua.

- Tiểu thư, người đã dậy chưa ạ?

Tiếng nữ hầu ngọt ngào hơn mọi ngày rất nhiều, dường như tin tức đã đồn khắp phủ, rằng cô sẽ là Phu nhân Đệ Tứ Điền gia a~

- Có chuyện gì?

Lệ Sa lấy lại tinh thần, vẻ mặt lanh lợi liền trở về điềm tĩnh, dịu dàng.

- Mama có chuyện muốn gặp người, là về chuyện lễ phục và quy tắc sau này cần lưu ý.

Nghe vậy cô nhanh ra ngoài mà không chút hoài nghi.

Phủ của Điền Chính Quốc là một tòa lâu đài cổ, từ thời vị lãnh chúa vùng đất Kyoto ở cho đến nay đã được vài thế kỉ. Chính vì vậy để nói về độ sa hoa lộng lẫy thì không bằng lâu đài ngày nay nhưng nói về vẻ đẹp truyền thống và tính trang nghiêm, phù hợp với các lễ nghi thì không đâu sánh bằng.

Cả gian chính tầng 1 của lâu đài chật kín chỉ thấy đầu người là đầu người, ở điện chính cũng là chỗ ngồi của gia chủ gồm có 3 đời Điền gia (ông, bố vs JK) và một vị khách vô cùng vô cùng đáng kính, chính là thái tử của hoàng gia Nhật.

Lễ nghi từ 8h bắt đầu đến 10h vẫn chưa xong, các thủ hạ được sắp xếp ở bên ngoài phủ lúc này đã rục rịch muốn đi ăn cơm.

Bọn họ từ các vùng xa xôi, ngoại quốc, còn có từ nửa bán cầu bên kia đều ngày đêm hùng hục đi đến Kyoto, chính là để có vinh dự kết giao với Đệ Tứ Điền gia, ấy vậy mà Điền gia từ sáng giờ lại chỉ có tiếp trà với mấy cái bánh, khiến bọn họ đói sắp chết luôn.

Phía sau hậu viện Điền trạch (nhà, phủ Điền gia) lúc này vắng vẻ không một bóng người, căn bản từ già trẻ lớn bé, từ gia chủ, khách khứa đến người hầu đều bận tối đầu, chẳng ai rảnh mà ra hậu viện hứng nắng cả.

Thế nhưng, chính bởi vì không có ai chú ý nên Lệ Sa mới dám đi theo cô hầu kia.

Hai người đều lặng thinh, không khí quỷ dị vô cùng. Đôi mắt Lệ Sa đã không còn long lanh, trong trẻo thay vào đó là sự cảnh giác và lạnh lẽo. Con dao nhỏ trong ống tay áo luôn ở tư thế sẵn sàng.

Ngay từ đầu nữ hầu này đã có vấn đề. Ở phủ 6 tháng, cô chưa từng nghe thấy giọng nói này, những người mới tới không thể bị phân đến viện của Đệ tứ mà chỉ ở lại các viện khác làm việc lặt vặt. Tuyệt nhiên, người đối diện có nhiều hiềm nghi nhưng cô vẫn giả ngay thơ mà đi theo.

- Cô là người trong tổ chức?

Giọng Lệ Sa trầm thấp, lạnh như mặt băng. Ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.

Nữ hầu luôn cúi mặt lúc này thẳng cao đầu, không nề hà mà nhìn cô.

Lệ Sa giấu 1 cánh tay phía sau lưng, ánh dao sáng chói dưới nắng.

- Đúng vậy!

Nữ hầu thừa nhận.

- kí hiệu đâu?

Nữ hầu lấy từ trong ống tay áo một cây trâm gỗ cực kì cực kì đơn giản, giống như chiếc đũa hơn. 

Thấy vậy tâm cô nhẹ bẫng đi. Đù mé! Cùng là người mình, sao lại làm căng thế .. dọa ta hốt cả hền!!

Cây trâm kia cô cũng có một cái nhưng trước giờ chưa từng đeo. Đó là kí hiệu mà những thành viên làm việc ở Nhật Bản đều phải có. Sẽ có người thắc mắc kí hiệu tại sao không phải là vết bớt hay hình xăm cho đặc biệt, thế thì cô chỉ có thể mắng người đó ngu. Càng đặc biệt càng dễ bị nghi ngờ, nhất là khi vào các tổ chức có kiểm tra nghiêm ngặt, lột sạch như con nhộng, tự dưng lòi ra 2 đứa có xăm hoặc bớt giống nhau thì toi luôn. Xăm mấy cái phổ thông như Hello kitty, chim chó các kiểu đà điểu thì vẫn sẽ bị nghi ngờ.

Bỗng, nữ hầu nhìn ngó nghiêng 2 giây rồi liền vồ vập lấy cánh tay cô, vẻ mặt nguy hiểm thay đổi 180 độ khiến Lệ Sa đứng hình.

- Lisa tiền bối, em hâm mộ tiền bối lắm lắm luôn!! Ở tổ chức, họ đồn tiền bối xấu tính này nọ lọ chai nhưng mà em không tin, trong lòng em tiền bối là nhất. Em nhận nhiệm vụ này chính là bởi vì muốn gặp tiền bối. Tiền bối ớiii, em thích tiền bối quá điii.

Một trận cuồng phong bão táp vả thẳng thần kinh, Lệ Sa mặt mày nhăn nhó khó hiểu nhìn hậu bối cuồng mình hơn cả cuồng Idol Kpop mà ngu luôn.

- Bàn chính sự đi em gái!

- À vâng, em xin lỗi.

Nữ hầu vén lại tóc tai, mặt mũi lập tức trở nên nghiêm trọng, lần nữa ôm tay cô.

- Boss bảo chúng ta lui binh!

- Cái gì? Thật không?

Lệ Sa không thể tin vào tai mình, càng không tin vào quyết định ngu xuẩn của Boss.

Nữ hầu gật đầu như gà mổ thóc, nói chắc như đinh đóng cột.

- Thật đấy ạ. Em nghe rằng chúng ta bị lộ rồi, may bên tổ chức chặn lại tin tức nhưng chỉ chặn được thêm 3 tiếng nữa cho chúng ta tẩu thoát.

- Vậy còn Kim ấn?

Tia hy vọng cuối cùng của cô không thể mất như vậy được.

- Boss không chắc chắn vụ Kim ấn, càng không tin Đệ tứ sẽ giao kim ấn cho tiền bối thế nên bảo chúng ta rút lui.

Thần sắc cô lúc này đã đen hơn cả hố đen vũ trụ.

Đuma, cô đúng là một phút bốc đồng mà quên lí trí. Chắc tại nghe lời ngon ngọt của hắn quen rồi nên tin cmn luôn. Một kẻ như Điền Chính Quốc, làm sao có thể vì yêu mà giao ra thứ quan trọng với gia tộc dễ dàng như vậy. Huống hồ, hắn với cô mới chỉ có nồng thắm nửa năm, có khi thời gian này hắn cũng chẳng thật lòng gì cho cam.

- Còn bao nhiêu thời gian nữa?

Phút giây này, Lệ Sa không thể lưu luyến hay cân nhắc. Mạng quan trọng hơn, anh em trong tổ chức càng quan trọng hơn nữa.

Nữ hầu xem lại đồng hồ, nói thời gian chỉ còn 2 tiếng 20 phút nữa. Nghe vậy cô như con rối lên giây cót, IQ phát huy đến cực hạn.

- Em đã chuẩn bị gì chưa? Lối thoát, xe, thân phận?

- Dạ rồi ạ! Trước một tuần được nhận vào phủ em đã chuẩn bị hết rồi.

Nữ hầu như cún con quẫy đuôi cần được cổ vũ.

Lệ Sa xoa đầu nhóc, trong lòng yên tâm hơn 8 phần. Thiếu 2 phần còn lại là đống tài liệu cô dấu trong phòng.

Nắng sắp lên đến đỉnh đầu, hai thân ảnh lanh lẹ dựa theo bản đồ mà an toàn thoát ra khỏi phủ.

Khu rừng này lớn như vậy, tầm kiểm soát của Điền Chính Quốc khá khó khăn, việc cá con lọt mắt lướt là điều dễ xảy ra.

12h trưa ở Điền trạch, yến tiệc đã bắt đầu được một lúc. Điền Chính Quốc ngồi ở ghế gia chủ tiếp rượu mừng nhưng trong đầu lại nghĩ chuyện khác.

Có lẽ quyết định ban sáng của hắn hơi vội vã khiến tiểu nương tử có chút khó tiếp nhận tuy nhiên việc hắn quyết khó có thể thu hồi. Huống hồ, tình cảm của hai người đã rõ ràng, dù cho Điền gia có muốn ngăn cản thì cũng không được. Nữ nhân duy nhất của cuộc đời hắn chỉ có thể là cô.

Điền Chính Quốc vẫy gọi quản gia, bảo ông ta đưa cô đến đây.

Quản gia nhận lệnh nhưng 15 phút sau lại quay trở về, thần sắc thập phần quỷ dị, khó hiệu.

Thấy vậy, hàng mày đen nhíu lại, hắn lịch sự né đi câu chuyện làm ăn với khách, đứng ở một góc nghe quản gia tường trình.

- Ông báo với cha rằng tôi có việc bận, phải đi trước.

Thanh âm trầm lạnh, đôi mắt đen nhìn không ra được ý tứ.

- Thiếu chủ, người không thể vắng mặt. Tôi sẽ cho người tìm kiếm lại, chắc Lệ thiểu thư ...

Chưa nói hết Điền Chính Quốc đã trừng mắt lạnh lẽo khiến quản gia phát run.

Thấy chủ nhân rời bữa tiệc không nói một câu, hứng khởi của mọi người liền bị dập tắt. Tất cả đều dương mắt nhìn hắn rời đi, khí thế âm trầm, lãnh khốc nhuốm cả một mảng u tối ở hành lang.

What?? Chuyện gì có thể khiến Đệ Tứ tức giận trong ngày vui trọng đại chứ?

Trong tiểu viện, nơi ổ tình của hắn và cô lập ra 6 tháng qua, lúc này đã loạn thành một mớ. Người hầu kẻ hạ đều tán loạn tìm kiếm bóng dáng Lệ tiểu thư xinh đẹp.

Phu nhân đột nhiên biến mất là chuyện lớn động trời thế nào, không cần biết tự bỏ đi hay bị bắt đi, dưới mí mắt của hắn, này là chuyện kinh thiên động địa nhất, có lật tung cả thành phố hắn cũng phải kiếm cho ra cô.

Cánh đồng hoa sinh mệnh của hắn, tình yêu của hắn không thể cứ như vậy biến mất. Hắn sợ chính mình sẽ lại trở về như xưa, không có tình cảm, không có trái tim, không có hơi ấm. Hắn không muốn trải qua cảm giác cô độc, chém giết nữa. Hắn chỉ muốn yên bình sống hết đời với cô mà thôi. Nhưng .. nhưng tại sao lại khó như vậy?!

Thấy khí nộ của chủ nhân quá lớn, đám gia bộc đều không dám thở mạnh, làm gì cũng hết sức khẽ khàng. Nếu không kiếm cho ra phu nhân ắt hẳn trận lôi đình này sẽ dáng xuống bọn họ.

Điền Chính Quốc bên ngoài có vẻ điềm tĩnh, ôn nhuận nhưng thực chất bên trong là kẻ tàn độc máu lạnh, chỉ cần khiến hắn phẫn nộ, ai cũng đừng thoát thân.

Bên trong căn phòng ngủ, nơi mà sáng ngày hai người còn âu yếm như đôi uyên ương, giờ phút này đã tán loạn, lộn xộn đến nhức mắt.

Điền Chính Quốc bước vào, lạnh mắt liếc ngang dọc. Mớ hỗn độn này chắc chắn không phải do đám nô bộc làm ra, vậy thì chỉ có thể là cô.

Lúc này, trong lòng hắn, phần nghi ngờ cô bị bắt cóc đã giảm 1 nửa, mà ngược lại, nghi vấn cô lấy đồ bỏ trốn tăng thêm vào phần.

Quả thực, ngay từ đầu hắn rất đề phòng cô. Một cô gái đến từ ngoại quốc, bởi vì bị mất hành lí mà lưu lạc ở Nhật Bản 1 tháng, sau đó gặp hắn, đem tình yêu mà cảm hóa hắn.

Lạp Lệ Sa, em có điều gì muốn che giấu?!

Rất nhanh, đôi mắt và óc phân tích đã kiếm ra chỗ sai trong căn phòng.

Hắn đi đến góc tường gần ban công, một cước đá bay hộp tủ gỗ nhỏ đựng vài đồ linh tinh. Sàn gỗ rắn chắc được ghép từng miếng ván không có một lỗi sai sót, chỉ là một phần nhỏ trong góc bị kênh lên, ốc vít lỏng ra.

Điền Chính Quốc đem hai miếng ván bẻ gãy, quả nhiên bên dưới có một lỗ trống rỗng. Theo phán đoán, này là nơi cô cất giấu đồ vật nào đó.

Nghĩ đến đây, tim hắn dâng lên một thứ cảm xúc khó tả.

Là bị lừa dối sao?

Hắn nửa quỳ nửa ngồi, xem xét kĩ lỗ hổng, sau đó mắt sáng lên khi tìm thấy mẩu giấy còn sót lại.

Mẩu giấy bị gấp mấy lần, mở ra là một tờ A4 kín chữ, còn rơi xuống 2 tấm phim chụp đen trắng nhỏ nhỏ.

Đọc tiêu đề tờ giấy, hắn như bị cây búa dáng vào đầu, chim chóc bay vòng vòng.

Kết quả xét nghiệm .. THAI??

THAI NHI 8 TUẦN??

Đôi mắt đen của hắn lúc này nhuốm một tầng hơi nước, mờ mịt như màn sương. Tay cầm tấm phim hơi run vì khó kiểm soát cảm xúc.

Hạt đậu nhỏ bé xíu xiu này là con của hắn?

Tiểu nương tử cùng con của hắn bỏ trốn rồi?

Ngay lúc giây thần kinh của hắn căng thẳng nhất, tiếng quản gia vọng vào khiến giây đứt .. phựt .. một cái.

Điền Chính Quốc dùng ánh mắt sắc lạnh mà liếc ông ta.

Quản gia run bần bật không dám đi vào, tay cầm máy truyền tin của hắn, lắp bắp nói:

- Thiếu chủ, có tin tức quan trọng.

Hắn đứng dậy, giật mạnh máy từ tay quản gia, con ngươi đen căng ra mà đọc từng dòng từng dòng trên màn hình.

Quản gia bên cạnh có thể thấy hắn đang tức giận thế nào, chán nổi gân xanh, hai hàm nghiến lại, run run lên vì kiềm chế phẫn nộ.

Cái này .. hắn .. hắn từ chối hiểu!

Cái này .. hắn .. không thể tiếp nhận nổi!

Điền Chính Quốc đi loanh quanh hai bước, tay day day ấn tường, màu mắc mơ hồ như chuyển qua tơ đỏ ngầu, giây sau liền lật đổ bàn trang điểm của cô, ngầm lên một tiếng như một mãnh thú thống khổ, vật lộn với nhân sinh.

Lạp Lệ Sa .. à không .. Lalisa, em đợi đó cho tôi!

TÔI .. SẼ KHÔNG THA CHO EM ĐÂU!!

__________

Mng thấy phần tiếp theo này thế nào? Có bẻ lái văng mũ ko? Đảm bảo phần sau còn hay hơn nhé!! Hẹn gặp lại trong vài tháng tới. À chúc tớ thi tốt đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net