Chương 1 phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1 - Bạch Phát Mỹ Nam Tử (phần 1)

Trong Võ Khố, thời điểm Chu Tử Thư mở bừng mắt ra, đập ngay vào mắt y chính là hình ảnh Ôn Khách Hành một đầu bạc trắng, nhắm mắt, gục đầu xuống. Thời khắc đó, trong đầu Chu Tử Thư nghĩ ngay rằng "Lão Ôn chết rồi". Bàn tay từ từ tụt xuống của Ôn Khách Hành còn giúp khẳng định cái suy nghĩ đó của y. Nước mắt từ từ dâng lên trong đôi mắt của y, ánh mắt cũng dần dần đỏ lên, y nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, cảm xúc của y lúc này có thể dùng hai từ "xáo trộn" để hình dung. Trước đó, khi đến Võ Khố, Chu Tử Thư đã mang tâm trạng buông xuôi, quyết tâm sẽ kết thúc sinh mạng của mình tại đây. Lúc Ôn Khách Hành nói rằng luyện Lục Hợp Thần Công có thể cứu lấy tính mạng của y, tuy trong lòng y cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của Ôn Khách Hành, y vẫn chiều theo ý của Ôn Khách Hành thử một phen, cho dù thất bại thì ít ra y cũng có thể bồi bên cạnh hắn thời gian còn lại. Nhưng Chu Tử Thư không ngờ rằng Lục Hợp Thần Công có thể cứu được y, kinh mạch trong cơ thể đã dần dần phục hồi, ba giác quan bị mất đã trở lại. Tuy nhiên, Ông Trời trêu ngươi, y nhìn Ôn Khách Hành trước mặt, trong lòng đau đớn vô cùng: "Chẳng lẽ sinh mạng của y lại được đổi bằng sinh mạng của Ôn Khách Hành".

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, Chu Tử Thư liền lắc đầu liên tục: "Không phải, nhất định là không phải, Lão Ôn trước khi ta nhắm mắt vẫn còn cười vui vẻ mà. Hắn yêu ta như vậy, nhất định sẽ không bỏ lại ta cô độc một mình đâu".

Chu Tử Thư không chấp nhận nổi hiện thực trước mắt, y nắm lấy tay hắn nhưng y không cảm nhận được mạch đập ở cổ tay. Chu Tử Thư lúc này bật khóc, y ôm lấy Ôn Khách Hành, đau lòng cực điểm: Lão Ôn, đệ tỉnh lại đi, tại sao lại thế này? Không, đệ không chết đâu, phải không? Ta không cho đệ chết? Đệ dám bỏ ta lại một mình sao?

Từng tiếng nói của Chu Tử Thư vang lên cùng nước mắt lăn dài liên tục trên má, rơi xuống cả mặt của Ôn Khách Hành. Trong lòng Chu Tử Thư không chấp nhận việc này, chẳng phải Diệp tiền bối luyện Lục Hợp Thần Công để cứu Dung tiền bối, hai người vẫn còn sống sao, Dung tiền bối còn cưới vợ sinh con nữa mà. Trong lúc Chu Tử Thư đang bối rối, khóc lóc bù lu bù loa thì hai bàn tay của Ôn Khách Hành bất ngờ ôm lấy eo của y, y giật mình, lây lây bả vai hắn, mừng rỡ nói: Lão Ôn, Lão Ôn đệ không chết?

Ôn Khách Hành gối đầu lên đùi của Chu Tử Thư, hai tai vẫn giữ nguyên tư thế ôm, ánh mắt vẫn nhắm nghiền nhưng miệng thì lười biếng lên tiếng: Làm sao ta có thể chết được? Chỉ là ta hao hết tinh lực và nội lực thôi. Ta hiện tại đang mệt lắm, huynh ngồi yên, ta muốn ôm huynh ngủ.

Chu Tử Thư nghe thấy hắn nói mà mừng rỡ như điên, Ôn Khách Hành nói vậy chứng tỏ rằng tính mạng của hắn không bị nguy hiểm, hắn không chết, hắn sẽ không rời bỏ y. Chu Tử Thư vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, liên tục gật đầu nói: Được, được, ta ngồi yên, ta ngồi yên, đệ cứ ngủ đi.

Ôn Khách Hành nghe thấy Chu Tử Thư đồng ý thế là hài lòng mỹ mãn chọn một tư thế thoải mái nhất, gối đầu trong lòng của y mà ngủ sung sướng. Chu Tử Thư cứ ngồi như thế suốt một canh giờ, đôi chân cũng tê cả nhưng vẫn không nhúc nhích hay gọi Ôn Khách Hành dậy, y yên lặng nhìn ngắm dung mạo tuấn mỹ của hắn khi ngủ, miệng ngâm nga một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng giúp cho Ôn Khách Hành càng ngủ ngon hơn. Thời điểm Ôn Khách Hành tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là dung mạo tươi cười hạnh phúc của Chu Tử Thư, hắn cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại y. Ôn Khách Hành chống tay ngồi dậy, vài sợi tóc của hắn bay phất phơi trước ngực ngay lập tức đập vào mắt hắn, hắn liền kéo tóc mình kiểm tra, bình thản nói: Tóc của ta thành bạch kim hết rồi.

Trong lòng của Ôn Khách Hành cũng không để ý đến vấn đề này nhưng khi hắn ngước lên nhìn Chu Tử Thư lại làm bộ dạng ủy khuất, ánh mắt đượm buồn nói: A Tự, ta bị bạc đầu hết rồi, xấu xí rồi.

Chu Tử Thư nhìn phớt qua cũng biết sư đệ của y đang giả bộ, liền thuận theo chọc hắn một phen: Không đâu, vẫn rất soái, đệ sẽ là Bạch Phát Ma Đầu có một không hai a.

Ôn Khách Hành bị lời nói của y làm cho từ ủy khuất giả thành ủy khuất thật, liền phản bác: Là Bạch Phát Mỹ Nam Tử không phải Bạch Phát Ma Đầu.

Chu Tử Thư bật cười ha ha nói: Được được là Bạch Phát Mỹ Nam Tử.

Ôn Khách Hành chuyển sang chơi trò ăn vạ, hắn ôm chầm lấy Chu Tử Thư vào lòng, oan oan nói: A Tự, ta vì cứu huynh mà bạc hết cả tóc đó, huynh từ nay trở về sau phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta để báo ân.

Chu Tử Thư bị hắn ôm cũng không bài xích, còn bật cười trước sự trẻ con của hắn nhưng vẫn rất dịu dàng trả lời: Được.

Chữ "Được" của Chu Tử Thư khiến cho Ôn Khách Hành khựng lại, hắn không cười nữa mà nghiêm túc nhìn Chu Tử Thư một lúc, sau đó mới gật đầu nói tiếp: Được, hai chúng ta sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong bầu không khí ngọt ngào như vậy, tất nhiên sẽ được kết lại bằng một nụ hôn nồng nàn. Môi của Ôn Khách Hành chậm rãi tiến gần đến môi của Chu Tử Thư, hai làn môi chạm nhau, hai chiếc lưỡi giao thoa cùng nhau, Ôn Khách Hành tiến hành khám phá khoang miệng của Chu Tử Thư, hai bàn tay hắn hết mân mê xương hồ điệp trên lưng y lại tiến xuống phía dưới xoa lấy cặp mông đào căng mộng dưới tầng tầng lớp lớp y phục của y, cảm xúc trên tay như chất xúc tác làm sâu sắc hơn nụ hôn của hai người. Thời điểm Chu Tử Thư không thở được nữa Ôn Khách Hành mới thả người ra, nhìn khuôn mặt má đỏ hồng hồng của y mà hắn thỏa mãn vô cùng, còn hôn tiếp hai nụ hôn lên hai má, sau đó Ôn Khách Hành từ từ ôm Chu Tử Thư đang thở hổn hển vào trong lòng, âu yếm nâng niu y như trân bảo. Chu Tử Thư bị hắn vây hãm trong vòng tay, trong lòng y cảm thấy thời khắc này thật sự rất thỏa mãn, rất hạnh phúc, Ôn Khách Hành còn sống, y cũng không chết, cứ nghĩ đến tương lai hai người có thể ở bên nhau là khóe miệng Chu Tử Thư bất giác nở nụ cười vui sướng.

Ôn Khách Hành cứ ôm tiểu bảo bối của hắn như vậy cho đến khi cảm xúc dịu đi. Lúc này hắn mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, bọn họ vẫn đang ở trong Võ Khố, cửa ra đã bị tuyết vùi lắp, bọn họ không thể cứ ở mãi trong này, phải nhanh chóng tìm lối ra. Sau khi tìm được việc cần phải làm, Ôn Khách Hành bèn cúi xuống hỏi bảo bối trong lòng hắn: Chúng ta đi xung quanh tìm xem có lối ra nhé!

Chu Tử Thư ngước lên nhìn hắn, đôi mắt to tròn của y cũng liếc nhìn xung quanh, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui, y gật gật đầu nói: Được.

Ôn Khách Hành đứng dậy trước, sau đó đỡ Chu Tử Thư dậy, hai chân của y chưa hết tê cho nên đứng không vững, liền ngã nhào vào lòng Ôn Khách Hành, hắn nhanh tay đỡ lấy y, Ôn Khách Hành biết là vì hắn nên chân y mới tê mỏi, cho nên một tay nắm lấy tay phải của y, một tay ôm lấy eo y, nhìn y rồi nói: Để ta dìu huynh đi.

Chu Tử Thư cảm thấy chân mình vẫn còn chút không tiện nên đồng ý với đề nghị của Ôn Khách Hành. Thế là hai người dìu nhau tiếp tục xem xét lại một lần nữa bên trong Võ Khố. Quả nhiên, Chu Tử Thư đã phát hiện ra cơ quan, bức tường đối diện chỗ họ ngồi luyện công thực chất là một cánh cửa xoay, khi nó mở ra khí lạnh từ bên trong tràn vào, làm hai người Ôn Chu được một phen rùng mình.

Ôn Khách Hành đỡ Chu Tử Thư đi vào bên trong, ở đây là một cái động băng to, Chu Tử Thư nhìn dấu tích trên tường liền nói: Lão Ôn, đệ nhìn dấu vết trên tường đi, động băng này có lẽ do các thợ xây Võ Khố đào ra.

Ôn Khách Hành gật đầu, hắn nhìn xung quanh, thấy hai bên đều đặt kệ sách, bọn họ đi lại gần xem xét thì phát hiện ra rằng số sách này đều là sách y. Ôn Khách Hành liền phỏng đoán: Có khi nào đây là sách thuốc của Thần Y Cốc không?

Chu Tử Thư gật gù: Có lẽ là vậy.

Bọn họ nhìn sơ qua một lượt hai giá sách sau đó mới đi tiếp vào trong. Động băng này không ngờ lại rất dài, hai người ước tính đi khoảng một khắc thì bắt đầu thấy hai bên có một loại thực vât mọc ven đường đi. Nó có hình dáng rất giống hoa sen trắng, như lại to gấp ba lần hoa sen bình thường. Càng đi vào trong thì loại hoa này mọc càng nhiều, khi bọn họ đi đến một cái gò băng cao, trên đó cũng có một bông hoa thế này nhưng nhụy của nó lại kết một quả màu đỏ.

Ôn Khách Hành ngó tới ngó lui đám thực vật trên đường và cái hoa to đùng nhụy đỏ trên gò băng rồi đoán mò tiếp: Có thể là một loại tiên thảo nào đó.

Chu Tử Thư cũng đồng tình với cách nói của hắn: Nhìn giống với Thiên Sơn Tuyết Liên.

Ôn Khách Hành quay sang nhìn hắn nói: Huynh thấy Thiên Sơn Tuyết Liên rồi à.

Chu Tử Thư gật đầu nói: Ừ, khi còn ở Thiên Song, từng lãnh nhiệm vụ đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên.

Ôn Khách Hành tự nhiên cau mày, giọng chua đi hẳn: Đừng nói là tìm cái đó cho tiểu Tấn Vương của huynh nha?

Chu Tử Thư nghe cách nói chuyện kỳ quái của hắn, quay sang nhíu mày nhìn hắn nói: Cái gì mà tiểu Tấn Vương? Gớm chết đi được. Đừng nhắc đến hắn ta. Lần đó cần Thiên Sơn Tuyết Liên là để trị thương cho Tĩnh An công chúa.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư tỏ thái độ chán ghét ra mặt với Tấn Vương, trong lòng liền vui vẻ, lập tức nói: Được ta không nhắc đến tên chết tiệt đó nữa.

Chu Tử Thư lườm hắn một cái sau đó nói chuyện khác: Chỗ hoa này chắc không có độc, chúng ta có thể ăn tạm trong thời gian bị vây khốn ở đây.

Ôn Khách Hành gật gật đầu phụ họa thêm: Dùng cái này nấu canh chắc không tệ.

Chu Tử Thư nghe hắn nói xong, cười vui vẻ nói: Vậy việc nấu ăn lại làm phiền đệ rồi.

Ôn Khách Hành nhìn y, lần này không phản bác như những lần trước nữa mà chỉ dìu dàng nói: Được
#tieudaosontrang
#atucothairoi
#a_tự_có_thai_rồi
#sonhalenh
#fanficsonhalenh
#sơn_hà_lệnh
#onkhachhanh #chututhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net