Chương 11 phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11 - Du Hồ

(Phần 1)

Kể từ khi Chu Tử Thư gọi Ôn Khách Hành tiếng "phu quân", Ôn Khách Hành cực kỳ thích, năng suất nấu cơm của hắn ngày càng nhanh, giống như uống dược tăng lực vậy, động tác nhanh y hệt lúc phóng quạt giết người. Bởi vì hắn muốn sớm kết thúc công việc để phi về bên cạnh Chu Tử Thư. Thay y phục xong là bay lên giường ôm mỹ nhân của hắn đòi y kêu "phu quân". Chu Tử Thư mắc cỡ đương nhiên là cự tuyệt, nhưng y bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, lại không động võ được, vì thế đành chịu thua tay chân như bạch tuộc của Ôn Khách Hành đang quấn lấy cơ thể y.

Ôn Khách Hành từ đằng sau ôm chặt lấy y, mè nheo nói: Gọi ta phu quân lần nữa đi A Tự.

Chu Tử Thư ngọ nguậy, lắc đầu nói: Không gọi. Lần trước là đệ ép ta. Giờ lại muốn ép ta nữa à.

Ôn Khách Hành nghe y có vẻ tức giận, bèn đổi chiến thuật, đặt y nằm xuống giường, tránh bụng của y ra, hắn ở bên cạnh, úp mặt vào khoảng cách giữa hai đầu ti của y, lắc đầu qua lại, nói: Ta không có, huynh đừng giận mà, một tiếng phu quân của huynh làm ta cảm thấy rất cảm động, ta cảm thấy cuối cùng ta cũng bảo vệ được người ta yêu thương nhất, được ôm người đó trong lòng, được nghe người ấy gọi ta hai tiếng phu quân... chứ không như trước đây.

Chu Tử Thư nghe đến mấy lời cuối cùng liền nghĩ đến chuyện đau lòng trước kia, ngày đó đáng lẽ ra là ngày thành hôn đẹp nhất... không ngờ lại là hỷ tang. Đây vẫn luôn là nỗi đau trong lòng của Ôn Khách Hành, cảm giác không bảo vệ được người thân bên cạnh, Chu Tử Thư thở ra một hơi, vươn một tay xoa xoa cái đầu tóc trắng đang nằm xoay tới lui làm cho tóc của y thỉnh thoảng đâm đâm vào đầu ti của mình, y định nhịn nhưng hành động nhỏ này khiến đầu ti của y nhạy cảm dần bị kích thích, điểm đỏ đang ngủ yên bị hắn quấy rầy đến mức sắp quật khởi khiến y phải mở miệng cằn nhằn: Đệ nằm yên cho ta, không được cọ nữa.

Ôn Khách Hành sau khi nghe thấy lời của y liền dùng giọng điệu chán nản đáp ứng: Ồ.

Hắn nói xong thì cũng nằm yên trên ngực của y, Chu Tử Thư nghe hắn nói chuyện liền nhận ra hắn đang buồn, y hiểu hắn buồn chuyện gì, y cũng không muốn hắn mất vui bèn lên tiếng: Tướng công, đệ buồn hả?

Nghe xong câu nói của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành ngóc đầu dậy ngay lập tức, ánh mắt vui sướng sáng rực lên nhìn Chu Tử Thư, hồ hởi đáp lời: Ta không có buồn, ta đang rất rất rất vui nha, A Tự gọi ngọt ngào quá, ta thích lắm.

Chu Tử Thư nhìn hắn cười tít mắt, y lắc đầu bó tay trước tính tình này của hắn. Ôn Khách Hành nghe xong từ muốn nghe liền ôm lấy Chu Tử Thư hôn lấy hôn để cái môi hồng hào xinh đẹp của y, thời điểm hiện tại, việc hắn thích nhất là ở bệnh cạnh y, ôm y, hôn y.

Cứ như vậy, Chu Tử Thư dưới sự tận tình chăm sóc đến từng chân tơ kẽ tóc của Ôn Khách Hành, y trải qua mười ngày tịnh dưỡng rất thuận lợi. Ngày thứ mười một, Ô Khê đến khám lại cho Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành ở bên cạnh lo lắng đợi kết quả, hắn xiết xiết tay liên tục, nhìn tới nhìn lui, thân hình cũng không yên làm Thất Gia đứng bên cạnh buồn cười, lắc đầu. Chu Tử Thư nằm trên giường cũng hồi hộp theo biểu cảm của Ô Khê, tay còn lại xoa xoa trên phần bụng của mình giống như muốn trấn an. Mấy ngày này, y tuân thủ nghiêm túc lời dặn của Ô Khê, ngoại trừ đi vệ sinh ra, thời gian còn lại y đều nằm trên giường. Ô Khê bắt mạch một lúc lâu, sau đó bắt đầu hỏi:

Chu trang chủ hiện tại còn nôn ói nữa không?

Hiện tại thì không có nữa.

Ngoại trừ cá ra, huynh còn dị ứng thêm món ăn nào nữa không?

Có, dị ứng thêm với thịt gà nữa.

Bụng còn cảm giác đau không?

Hết rồi.

Chu Tử Thư trả lời một loạt câu hỏi của Ô Khê, Ôn Khách Hành ở bên cạnh nóng lòng không kiềm chế được bèn hỏi: Ô huynh, A Tự sao rồi?

Ô Khê nhìn Ôn Khách Hành cười nói: Chu trang chủ đang không sao, đứa bé đã khỏe mạnh, ta điều chỉnh lại phương thuốc an thai, thời gian này Chu trang chủ có thể sinh hoạt bình thường trở lại nhưng không được động võ.

Cả ba người Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành và Thất gia đều vui vẻ khi nghe được kết quả này. Chu Tử Thư xoa xoa bụng mình cuối cùng y cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống, Ôn Khách Hành phấn khích, sau khi Ô Khê đứng dậy liền ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay của Chu Tử Thư tíu tít nói: Tốt quá rồi, tốt quá rồi, A Tự huynh không sao rồi.

Thất Gia đứng bên cạnh cũng phụ họa thêm: Tử Thư, vậy chiều nay ta có thể tìm huynh đối ẩm rồi.

Chu Tử Thư ngước lên nhìn Thất Gia, gật đầu vui vẻ nói: Ừ.

Ô Khê dặn dò thêm vài điều nữa rồi mới đem theo Thất Gia rời đi. Trong phòng lúc này cũng chỉ còn có hai người Ôn Chu. Ôn Khách Hành đặt tay mình lên tay đang đặt trên bụng của Chu Tử Thư sau đó trìu mến nói: Tiểu bảo bối, con không sao rồi, con ngoan ngoãn ở trong này thật tốt, không được hành cha con, đủ ngày đủ tháng rồi ra đây với chúng ta.

Ôn Khách Hành ngồi luyên thuyên một cách tích cực và vui vẻ với hài nhi trong bụng của Chu Tử Thư, hắn nói xong thì ngước lên nhìn Chu Tử Thư, hỏi: Huynh có muốn ra ngoài vườn dạo một chút không?

Chu Tử Thư gật đầu ngay, hơn mười ngày nay, y chỉ nằm trong phòng, nơi xa nhất có thể đi là nhà xí, hôm nay được Ô Khê gỡ bỏ giới hạn, tất nhiên là đồng ý hai tay rồi, Ôn Khách Hành cũng biết y bí bách đã lâu cho nên mới đề nghị như vậy. Hắn đỡ y dậy, ngồi xổm xuống mang giày vào cho y, rồi dặn dò: Huynh ngồi đợi ta chút.

Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành cười một cái với y rồi đứng dậy đi lấy áo choàng, cầm chiết phiến dắt vào thắt lưng, sau đó trở lại chỗ của Chu Tử Thư, hắn đỡ y đứng dậy, khoác áo choàng cho y, vừa làm vừa nói: Bây giờ thân thể huynh đặc biệt, bên ngoài lạnh nên ta khoác thêm cái này cho huynh.

Chu Tử Thư cúi xuống nhìn đôi tay thon dài của hắn đang cẩn thận thắt lại dây buộc của áo choàng mà cảm nhận được cái cảm giác hạnh phúc khi được trượng phu chăm sóc tận tình. Khoé miệng y cong lên, ngước lên mỉm cười với hắn, hắn nhìn gương mặt tươi cười của y mà cũng vui theo, cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi anh đào của y, sau đó mới nắm tay y, chậm rãi cùng y ra ngoài đi dạo.
#atucothairoi
#tieudaosontrang
#fanficsonhalenh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net