Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12 - Một đứa hay hai đứa?

Sau khi du thuyền và đi chơi ở Đào Hoa Trấn, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư đã mệt về lại Tứ Quý Sơn Trang, Chu Tử Thư đi chơi cả ngày nên vừa lên thuyền đã ngủ thiếp đi. Thời điểm y tỉnh lại đã là đầu giờ chiều, Ôn Khách Hành đang ở bên cạnh ngồi đọc sách y liên quan đến việc mang thai. Chu Tử Thư kéo kéo góc áo của hắn, nói: Lão Ôn.

Ôn Khách Hành nghe tiếng gọi khe khẽ của Chu Tử Thư liền quay đầu lại, tiểu mỹ nhân của hắn đã tỉnh lại, ánh mắt còn mơ màng nhìn hắn, hắn cúi xuống hôn lên má của y một cái, vuốt vuốt tóc y hỏi: Ngủ ngon không?

Chu Tử Thư gật đầu, hỏi: Ta ngủ bao lâu rồi?

Ôn Khách Hành trả lời: 2 canh giờ rồi. Ban nãy Thất Gia có sai người đến nói, huynh ấy muốn đến thăm huynh nhưng thấy huynh ngủ rồi nên ta bảo rằng khi nào huynh tỉnh dậy sẽ báo huynh ấy một tiếng. Huynh muốn gặp huynh ấy không?

Chu Tử Thư nghe Ôn Khách Hành nhắc đến Thất Gia liền vui vẻ, hai người bọn họ từ khi gặp lại nhau vẫn chưa có dịp hàn huyên, hôm nay thời gian rất thích hợp, y liền gật đầu: Được.

Ôn Khách Hành đỡ y ngồi dậy, đem áo ngoài mặt lại cho y, chuẩn bị xong xuôi mới nói: Ta ra ngoài gọi hạ nhân đi báo tin sẵn tiện đi nấu cơm luôn.

Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành hôn lên trán y một cái, sau đó nhìn xuống vùng bụng liền cúi xuống hôn lên đó một cái, Chu Tử Thư nhìn hành động của hắn mà mỉm cười hạnh phúc nói: Đệ làm gì vậy?

Ôn Khách Hành cười nói: Ta đang tạm biệt tiểu bảo bảo đó.

Hai người Ôn Chu nhìn nhau cười, Ôn Khách Hành lên tiếng trước: Ta ra ngoài đây.

Chu Tử Thư gật đầu, ánh mắt hướng theo bóng lưng của Ôn Khách Hành, thấy hắn gọi hạ nhân đi báo tin sau đó rẽ phải đi đến phòng bếp làm cơm. Chu Tử Thư nhích lên một chút, dựa vào mấy cái gối mà Ôn Khách Hành đã chèn sẵn sau lưng y và tìm một tư thế thoải mái nhất. Y thấy quyển sách mà Ôn Khách Hành vừa đọc đặt ở bên cạnh bèn lấy lên xem, khi biết là sách nói về việc mang thai, mặt của y đã đỏ cả lên, y vừa ngạc nhiên vừa cảm động vì Ôn Khách Hành ngồi xem loại sách này. Tất cả đều vì để chăm sóc cho y thật tốt, vì y mà Ôn Khách Hành đã dốc hết tâm can. Y cũng tò mò về chuyện này nên cũng lật ra xem, đọc được một lúc thì hạ nhân thông báo Thất Gia đến. Chu Tử Thư ngồi trên giường định đi xuống để ra đoán y thì Thất Gia đã lên tiếng: Tử Thư, ngồi đó đi, không cần xuống.

Chu Tử Thư nghe xong thì cười, ngồi trở lại giường, y lên tiếng gọi: Bắc Uyên.

Chu Tử Thư quay sang bảo hạ nhân đem lên một chiếc ghế đặt cạnh giường cho Thất Gia ngồi, còn đem một ấm trà đặt ở bàn nhỏ đầu giường sau đó rót trà dâng cho Thất Gia. Hai người bắt đầu trò chuyện, Thất Gia lên tiếng trước: Nghe nói Ôn Khách Hành dẫn huynh xuống Đào Hoa Trấn chơi.
Chu Tử Thư gật đầu nói: Ừ, ta nằm lâu trên giường nên Lão Ôn muốn ta được thay đổi không khí.

Thất Gia cười nói: Nhìn khí sắc của huynh vui vẻ như vậy chắc đi chơi vui lắm.

Chu Tử Thư gật đầu, tay còn vô thức vuốt vuốt bụng: Ừ, đệ ấy rất chiều ta.

Thất Gia nhìn Chu Tử Thư cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, trong lòng của hắn cảm thấy vui thay cho y. Chu Tử Thư nhìn Thất Gia, không thấy Ô Khê bèn hỏi: Ô Khê đâu? Mọi khi đều dính lấy huynh mà.

Thất Gia đặt tách trà xuống rồi nói: Đi nghiên cứu thuốc rồi, từ khi huynh có thai, hắn rất chăm ở trong phòng thuốc.

Chu Tử Thư nghe trong lời nói của Thất Gia giống như có chút tủi thân vậy bèn nói: Cũng do ta mà làm cho huynh ấy không thể bồi huynh, thật xin lỗi.

Thất Gia xua tay rồi nói: Xin lỗi cái gì, hắn chắc đang nghiên cứu xem xem có thể khiến ta cũng mang thai được như huynh không đấy.

Chu Tử Thư nghe xong thì hơi bất ngờ: Làm sao huynh lại nghĩ vậy chứ?

Thất Gia cười khẩy nói: Sống với hắn bao lâu nay chả lẽ ta còn không nhận ra sao?

Chu Tử Thư nghe xong thì nảy ra ý định trêu đùa hắn, bèn nói: Nếu có thể mang thai thì huynh có nguyện ý không?

Thất Gia nghe Chu Tử Thư nói, nghĩ một lúc nhưng không trả lời mà hỏi ngược lại y: Còn huynh thì sao? Huynh là vô tình có được khả năng này đó.

Chu Tử Thư nghe Thất Gia nói, y cười rồi cúi xuống vừa vuốt bụng mình vừa nói: Ban đầu ta cũng có chút khó chấp nhận thật nhưng vì ta trót yêu hắn rồi cho nên ta nguyện ý chứ.

Thất Gia thấy Chu Tử Thư chìm đắm trong tình yêu mà cười vui vẻ, hắn cũng nhìn lướt qua bụng mình sau đó cũng sảng khoái nói: Nếu Ô Khê muốn ta mang thai ta sẽ mang, chỉ tiếc là cái bông tuyết liên có khả năng đó đã bị huynh ăn mất rồi, việc này khó có thể xảy ra lắm.

Chu Tử Thư cười haha, nói: Ta thấy chỉ cần câu này của huynh là đủ với Ô Khê rồi.

Thất Gia mỉm cười, cằm tách trà lên uống một ngụm rồi nói tiếp: Huynh đã nghĩ đến việc đặt tên cho hài tử chưa?

Chu Tử Thư trầm ngâm một chút sau đó nói: Nếu là con trai, ta định đặt tên là Ninh. Nếu là con gái, ta định đặt tên là Tương.

Thất Gia nghe đến hai danh tự này liền biết Chu Tử Thư muốn tưởng nhớ đến hai hài tử bạc mệnh ấy, hắn cũng đồng ý với việc này: Tên đẹp. Sau khi ra đời cho ta và Ô Khê làm nghĩa phụ nhé.
Chu Tử Thư cười gật đầu nói: Tất nhiên rồi, ta thay mặt hài tử cảm ơn huynh trước.

Thất Gia cười, nói: Đại danh huynh đặt rồi, đợi đứa trẻ sinh ra, nhũ danh để ta đặt đi.

Chu Tử Thư gật đầu, “Uhm” một tiếng, y nhúc nhích người, thay đổi tư thế ngồi một chút, cổ chân phải để lộ ra ngoài, y lại dùng tay trái hất tóc ở phía trước ra sau lưng, hai hành động này làm hai món trang sức vàng trên người của Chu Tử Thư lộ ra ngoài khiến cho Thất Gia nhìn thấy, hắn bèn hỏi: Aiyo, Tử Thư giờ cũng mang trang sức sao?

Chu Tử Thư nghe Thất Gia nói liền nhìn xuống cổ tay và cổ chân của mình, y cười nói: Là Lão Ôn mua cho ta trong chuyến xuống trấn chơi ban nãy. Hắn nói ta đeo vào đẹp nên mua cho ta.

Thất Gia cười, lúc này cũng nghĩ đến Ô Khê, cái tính thích mua mấy món đồ nhỏ này tặng cho ái nhân chẳng khác Ô Khê chút nào, ở Nam Cương, Thất Gia có cả mấy hộp đựng những món này. Thất Gia lúc này cũng lên tiếng phụ họa: Ừ, ta cũng thấy rất đẹp. Ôn cốc chủ quả thật có mắt chọn đồ.

Chu Tử Thư cười, ngồi ngắm cái vòng tay một chút, Thất Gia nhìn ra cửa sổ, nắng chiều đã tắt hắn bèn nói: Chiều rồi, ta trở về đây.  Ngày khác ta đến thăm huynh tiếp.

Chu Tử Thư gật đầu, ngồi thẳng người dậy nói: Uhm.

Thất Gia rời đi không lâu thì Ôn Khách Hành đã trở lại, theo sau hắn là một đoàn hạ nhân đem đồ ăn tối đến bày ra bàn tròn giữa phòng. Ôn Khách Hành thay y phục khác rồi mới quay lại chỗ Chu Tử Thư, dẫn y đến bàn ăn ngồi xuống. Nhìn những món ăn trên bàn, hương thơm của món ăn bay vào mũi, kích thích vị giác và cảm giác thèm ăn của Chu Tử Thư, y biết bản thân không bị nôn với mấy món này cho nên cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn ném thử từng món một, trong đó có món dưa chua xào thịt ba rọi là y ăn nhiều hơn cả, Ôn Khách Hành thấy vậy đem đĩa đó để trước mặt của y rồi nói: Nếu huynh thích thì ăn nhiều hơn một chút.

Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành ở bên cạnh vừa ăn vừa quan sát y, sau đó nói: Trước đó huynh ăn mấy món ngọt nhiều hơn, giờ lại ăn mấy món chua nhiều hơn.

Chu Tử Thư nghe xong cũng ngẫm nghĩ một hồi, y gật gù rồi nói: Hình như đúng là vậy.

Ôn Khách Hành nói: Ta đọc sách thấy rằng ăn ngọt là con gái, ăn chua là con trai.

Chu Tử Thư cười hỏi: Có thể trong bụng ta có hai đứa thì sao?

Ôn Khách Hành nghe xong liền đứng hình vài giây sau đó lắc đầu nói: Tốt nhất là một đứa thôi.

Chu Tử Thư ngạc nhiên hỏi lại: Đệ không thích hai đứa à?

Ôn Khách Hành thấy y có vẻ bất mãn liền giải thích: Không phải, mang thai đôi huynh sẽ mệt hơn, khổ hơn, ta không muốn thôi.

Chu Tử Thư cười, nói: Ta cũng không biết trong bụng ta là mấy đứa, tóm lại bao nhiêu đứa ta cũng không sao, mệt mỏi khổ sở thế nào ta cũng chịu được.

Ôn Khách Hành nghe xong liền đưa ra chủ ý: Mai ta mời Ô huynh đến khám cho huynh xem xem cái bụng nhỏ của huynh là một đứa hay là hai đứa.

Chu Tử Thư cười sau đó nói tiếp: Ban nãy khi nói chuyện với Thất Gia, ta có nói đến việc đặt tên, ta định thế này, nếu là con trai sẽ là Ninh, con gái sẽ là Tương. Đệ thấy thế nào?

Ôn Khách Hành nghe xong liền hiểu dụng ý của Chu Tử Thư, hắn tất nhiên đồng ý với ý kiến của y: Được.

Hai người mỉm cười nhìn nhau rồi cùng nhau ăn xong bữa tối. Sau đó, Ôn Khách Hành tắm rửa cho Chu Tử Thư, y đã díu hai mắt lại vì mang thai nên rất dễ buồn ngủ. Ôn Khách Hành dìu y lên giường, tắt đèn rồi ôm y đi ngủ sớm.

#tieudaosontrang
#atucothairoi
#fanficsonhalenh
#sonhalenh
#onkhachhanh #chututhu
#truongtriethan #cungtuan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net