Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Sau khi ăn sáng xong, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư về bệ đá và giúp y mặc thêm quần dài vào, còn áo ngoài vẫn dùng để lót trên bệ đá. Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành không mặc áo bèn nói: Đệ cũng mặc thêm áo vào đi.

Ôn Khách Hành lắc đầu nói: Không cần, ta đi đào tuyết, mặc chỉ vướng víu.

Chu Tử Thư lại nói: Nhưng đệ không lạnh sao?

Ôn Khách Hành nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Chu Tử Thư liền biết y không phát hiện ra sự khác biệt của bản thân, hắn  nhéo mũi y, vừa cười vừa nói: Chúng ta luyện Lục Hợp Thần Công rồi, đã không còn sợ lạnh nữa, huynh quên rồi sao?

Chu Tử Thư lúc này mới bừng tỉnh, "a" lên một tiếng nói: Phải rồi, ta quên mất việc này.

Ôn Khách Hành cười sau đó đề cập đến chuyện khác: Huynh ở đây nghĩ ngơi hay đi với ta ra ngoài cửa.

Chu Tử Thư không muốn nắm ở đây, tuy eo nhứt, chân mỏi nhưng nằm một mình ở đây rất buồn chán cho nên y liền trả lời: Ta theo đệ ra ngoài.

Ôn Khách Hành gật đầu nói: Vậy huynh ngồi một bên nhìn, nói chuyện phiếm với ta đi.

Chu Tử Thư gật đầu đồng ý, Ôn Khách Hành bế y lên, cả hai đi ra khu vực cửa vào của Võ Khố, ở đây, Chu Tử Thư thấy có một số nông cụ được Ôn Khách Hành vứt tùy tiện trên tuyết, y nhìn đống tuyết trước cửa được dọn đi một ít, trong lòng trầm ngâm: Không biết đào thủ công thế này khi nào mới xong?

Ôn Khách Hành đặt Chu Tử Thư ngồi trên một tảng đá rồi nhìn đống tuyết ước tính thử: Nếu chỉ có ta và huynh làm thì cũng phải 1 2 tháng mới đào ra được bên ngoài.

Chu Tử Thư ngẩng lên nhìn hắn rồi nói: Mai chân ta hết mỏi, ta làm cùng đệ.

Ôn Khách Hành cười, nhìn gương mặt phấn khởi của Chu Tử Thư, hắn cưỡng không lại sức mê hoặc của y, hắn vươn tay xoa xoa đầu y rồi nói: Ừ.

Chu Tử Thư hơi nhúng vai vì bất ngờ trước hành động của hắn, y liền nhíu mày, phụng phịu nói: Đệ xem ta là hài tử à?

Ôn Khách Hành lúc này lại cười thích chí, đột nhiên nâng cằm y lên, môi hạ xuống hôn một cái lên trán của y rồi nhanh chân chạy đi, cười "ha ha ha" nói vọng lại: Vì ta thích A Tự nên mới làm thế.

Chu Tử Thư chưa kịp tính sổ cái xoa đầu của Ôn Khách Hành thì hắn lại bất ngờ hôn y. Chu Tử Thư xoa xoa chỗ bị Ôn Khách Hành hôn, bậm môi, thở phì phì, tức tối trước hành động của hắn, quát: Đệ chỉ biết chiếm tiện nghi của ta.

Chu Tử Thư không phải thật sự bực bội Ôn Khách Hành, y chỉ cảm thấy bản thân chưa chiếm được tiện nghi của hắn lần nào, toàn bị hắn chiếm tiện nghi thôi. Trong lòng Chu Tử Thư âm thầm tính toán phải phản công lại Ôn Khách Hành như thế nào, phải chiếm tiện nghi nhiều hơn hắn.

Ôn Khách Hành tâm tình vui vẻ, cầm nông cụ lên cào tuyết. Bọn họ không phải không nghĩ đến những cách khác. Châm lửa để tuyết tan thì e rằng tuyết chưa tan hết thì họ đã chết vì không có không khí để thở. Dùng nội lực thì bọn họ sẽ cạn sức trước khi cái đống tuyết to đùng trước cửa tan. Cho nên chỉ còn cách đơn giản và thô sơ nhất là đào tuyết. Không khí, lương thực và nông cụ đều có thể duy trì trong vòng 2 tháng. Cùng với sức lực của hai người bọn họ, đào một lối ra trong đống tuyết này là không thành vấn đề. Hơn nữa, nếu suy đoán của bọn họ đúng, ở bên ngoài, Thất Gia cũng cho người đào vào trong như bọn họ thì thời gian thoát ra sẽ càng rút ngắn hơn.

Quả nhiên, suy đoán của hai người Ôn Chu lần này là chính xác. Khi vụ việc tuyết lở ở Võ Khố xảy ra, Thất Gia và Ô Khê đã leo lên núi, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là một biển tuyết trắng xoá mênh mông, Thất Gia quan sát kỹ lưỡng quang cảnh trước mắt sau đó hạ lệnh cho một nửa thủ hạ đào tuyết ở khu vực tuyết lở, một nửa còn lại toả ra giới nghiêm khu vực này. Đào được một hồi thì bọn thủ hạ đào được thi thể người của Thiên Song. Thất gia ngay lập tức đến kiểm tra, quan sát tư thế nằm úp sấp của t.h.i t.h.ể liền biết người này đang bỏ chạy thì bị tuyết vùi lấp. Thất gia mừng thầm trong lòng vì đã tìm đúng chỗ, sau đó hạ lệnh cho thủ hạ lấy thi thể này làm mốc đào ngược lại. Theo chỉ lệnh của Thất gia, quả thật đã tìm được nhiều thi thể của Thiên Song và cả Độc Hạt. Ô Khê nhìn thi thể lần lượt được tìm thấy rồi nói: Xem toàn bộ quân của hai bên đều bị chiêu của Chu Trang Chủ chôn vùi.

Thất Gia gật đầu, nhưng trong lòng lo lắng nói: Cũng đã đào được hai mươi ngày rồi mà vẫn chưa đào tới Võ Khố.

Ô Khê vỗ vỗ tay Thất Gia an ủi: Hai người đó lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cách sống sót thôi.

Thất Gia gật đầu, vẻ mặt tuy đã bớt lo lắng nhưng trong lòng vẫn vậy, chỉ là không muốn để Ô Khê lo lắng nên mới thu liễm lại bớt. Ban đầu lúc Chu Tử Thư rời đi, y tưởng mình đã mất đi tri kỷ, không ngờ Diệp tiền bối xuất hiện cứu Ôn cốc chủ còn đem đến hi vọng sống cho Chu Tử Thư, sau khi Ôn cốc chủ khởi hành, hai hôm sau Bình An đưa tin đến, y và Ô Khê lập tức đến đây. Nhưng tuyết lỡ quá lớn, với tình hình hiện tại, bọn họ chắc phải đào khá lâu nữa may ra mới tìm được Võ Khố.

Thời gian trôi đến ngày thứ ba mươi.

Bên ngoài Võ Khố, Thất Gia và Ô Khê bên ngoài đã đào ra hơn hai trăm thi thể của Thiên Song và Độc Hạt. Bọn họ còn tìm được cả thi thể của Triệu Kính và Hạt Vương. Tuy nhiên lúc này công cuộc đào bới gặp gián đoạn vì người của hai phe này đến tiếp ứng. Bên phía Độc Hạt xuất hiện trước do Độc Bồ Tát dẫn đầu, ả ta muốn vào trong để tìm tung tích của chủ nhân và người tình của ả ta. Thất Gia vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ làm việc nên đã đem toàn bộ thi thể tìm được đưa cho ả ta rồi nói: Ta không muốn phí sức với ngươi, đây là toàn bộ thi thể ta tìm được hiện tại, ngươi đến rồi thì tự đi lo liệu hậu sự cho bọn họ đi.

Độc Bồ Tát xem xét đống thi thể trước mặt một chút rồi hỏi: Đoàn Bằng Cửu đâu?

Thất Gia đã xoay lưng rời đi, Ô Khê bèn lên tiếng nói: Chưa tìm thấy, chỉ cần bọn ngươi không làm loạn, nếu tìm được ta sẽ đưa cho ngươi.

Độc Bồ Tát nhìn thi thể của Hạt Vương rồi gật đầu nói: Được.

Trở lại bên trong Võ Khố, Chu Tử Thư ngồi xem Ôn Khách Hành một hồi thì bắt đầu chán, y buột miệng nói: Chán quá.

Ôn Khách Hành nghe được, liền ngừng động tác trong tay, xoay người lại hỏi: Huynh chán hả?

Chu Tử Thư gật đầu: Ừ.

Ôn Khách Hành nghĩ nghĩ một chút liền nói: Vậy ta lấy vài quyển sách cho huynh đọc.

Chu Tử Thư gật đầu: Được.

Ôn Khách Hành vứt xẻng xuống, chạy vào bên trong một lúc, khi trở ra, trên tay hắn đã bê một chồng sách, đặt xuống bên chân của y rồi nói: Ta không biết huynh thích gì nên lấy mỗi thứ một ít.

Chu Tử Thư nghe xong liền đáp: Không sao.

Y  nhìn qua một lượt, trong đống sách để lẫn lộn giữa bí kíp võ công, sách nông cụ, sách y thuật. Chu Tử Thư thích thú lựa một quyển cầm lên và bắt đầu ngồi xem. Ôn Khách Hành cười rồi quay lại tiếp tục làm việc. Thế là, một người đào tuyết một người đọc sách, thỉnh thoảng Chu Tử Thư đọc đến đoạn hay sẽ đọc to lên để cùng Ôn Khách Hành đàm đạo.  Thời gian cứ như vậy mà trôi qua đến khi Ôn Khách Hành cảm thấy đói liền quay lại hỏi Chu Tử Thư: Huynh đói bụng chưa?

Chu Tử Thư xoa xoa bụng mình, tuy y không đói lắm nhưng nhìn Ôn Khách Hành viết hai chữ "đói quá" trên mặt nên y cũng gật đầu nói: Có một chút, chúng ta đi ăn chút gì đi.

Ôn Khách Hành gật đầu, ném cuốc xuống, chạy đến chỗ Chu Tử Thư, vui vẻ bế y lên đi vào trong. Chu Tử Thư bị động tác nhanh như gió của hắn làm cho buồn cười: Từ từ thôi, đâu có ai giành ăn với đệ.

Ôn Khách Hành cười hì hì đi chậm lại, hắn không phải vì đói mà đi nhanh thế này, hắn vui vẻ là vì được ôm Chu Tử Thư kìa, đi vội là do sợ Chu Tử Thư không thích sẽ cáu hắn, ai ngờ y không cáu mà còn hiểu nhầm thành hắn đang đói quá mà chạy trối chết. Cho nên hắn thuận thế đẩy thuyền đi từ từ lại để tiếp tục được tận hưởng cảm giác ôm mỹ nhân thế này trong ngực là sướng đến thế nào.

Ôn Khách Hành vui vẻ ôm Chu Tử Thư đi đến đống lửa rồi đặt y ngồi xuống, sau đó cho thêm băng và tuyết liên vào nồi, khuấy đều lên, chờ tuyết liên chín rồi múc một chén đưa cho Chu Tử Thư, sau đó cũng lấy một chén đưa cho bản thân. Hai người uống xong chén canh, Ôn Khách Hành nhìn bụng của Chu Tử Thư, nhớ ra tối qua y than đau chỗ đó nên hỏi: Bụng huynh còn đau nữa không?

Chu Tử Thư lúc này mới nhớ đến việc này, y xoa bụng một cái rồi nói: Hết đau rồi.

Ôn Khách Hành gật đầu, lúc này mới nghĩ kỹ lại chuyện tối qua, bèn nói: Hôm qua không hiểu sao chúng ta như bị trúng xuân dược vậy?

Chu Tử Thư gật đầu, bắt đầu suy xét lại mọi chuyện để tìm nguyên nhân, y nhìn đến cái nồi canh trước mặt, mày bắt đầu nhíu lại càng chặt, sau đó chậm rãi nói: Lão Ôn à, hôm qua hình như sau khi ăn cái này thì chúng ta mới bắt đầu khó chịu đấy.

Ôn Khách Hành nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, hắn hôm qua bị dục vọng dẫn lối cho nên không để ý suy xét lại mọi chuyện, bây giờ được Chu Tử Thư nhắc mới nhớ ra, hắn nhìn lại Chu Tử Thư nói: Chúng ta vừa mới uống một chén.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cơn nóng trong người lại dần dần bốc lên, Ôn Khách Hành bắt đầu cảm thấy khó chịu, Chu Tử Thư nhìn hắn, biết rằng chỉ có thể dùng cách đêm qua để giải cho nên thở dài, nhắm mắt lại, nói bằng giọng chấp nhận số phận: Đến đây đi.

Ôn Khách Hành nhìn trân trân Chu Tử Thư bằng cặp mắt bắt đầu nhuốm màu dục vọng, khi được y cho phép, hắn lập tức bổ nhào về phía Chu Tử Thư, ôm y phi về bệ đá, cách môi bắt đầu rải nụ hôn, bàn tay bắt đầu cởi bỏ y phục. Chu Tử Thư lần này đã có kinh nghiệm, y không ngây ngô như đêm qua nữa mà chủ động đáp lại Ôn Khách Hành. Hai cánh môi quấn lấy nhau, hai chiếc lưỡi cũng quấn lấy nhau như bánh quẩy, Ôn Khách Hành mân mê thân thể Chu Tử Thư thì y cũng xoa xoa thân thể của hắn, còn chủ động vắt chân lên eo hắn. Động nhỏ ở phía dưới trải qua một đêm tình sự vẫn chưa kịp co lại thì nay tiếp tục bị phân thân của hắn tiến vào xâm chiếm lần nữa, Ôn Khách Hành vừa ngậm lấy đầu ngực của Chu Tử Thư vừa thúc liên tiếp vào trong, đến khi chạm được điểm gồ lên bên trong khiến cho y sướng tới mức phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy thống khoái. Dưới sự thúc đẩy của chén canh tuyết liên cùng kỹ thuật điêu luyện của Ôn Khách Hành, hai người rất nhanh đạt được cao trào, Ôn Khách Hành lần nữa xuất tinh vào bên trong cơ thể của y, Chu Tử Thư bắn đầy lên cơ bụng của hắn.

Hai người nằm ngửa ra, miệng đều thở hổn hển, Chu Tử Thư thều thào nói: Lần này có vẻ tác dụng giảm đi.

Ôn Khách Hành gật đầu: Đúng rồi, có lẽ nối canh đêm qua có gì đặc biệt hơn nên mới dẫn đến tác dụng đó.

Chu Tử Thư suy nghĩ, một lát sau lập tức nghĩ ra chuyện quan trọng: Hôm qua chúng ta uống canh có cái nhụy hoa màu đỏ.

Ôn Khách Hành gật gù đưa ra phán đoán: Có lẽ nó mới chính là nguyên nhân, vậy là tuyết liên không có vấn đề, vấn đề là ở cái nhụy hoa đó.

Chu Tử Thủ đồng tình nói: Nước canh vẫn còn tác dụng của cái nhụy đó cho nên chúng ta mới bị kích thích nhẹ, Lão Ôn lát nữa đệ đổ nồi nước đó đi rồi nấu lại nồi mới.

Ôn Khách Hành gật đầu, sau đó quay sang ôm lấy Chu Tử Thư nói: Một lát ta làm, hiện tại thì ngủ một lát, ta mệt rồi.

Chu Tử Thư sau khi phân tích xong cũng cảm thấy lại sự mệt mỏi trong người cho nên gật đầu rồi cùng hắn nghĩ ngơi.

❤️💙❤️💙
Bởi vì giao hợp với Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư mệt mỏi ngủ trên bệ đá, còn Ôn Khách Hành ra ngoài tiếp tục công việc đào tuyết. Tới chiều, hắn trở về đun một nồi canh mới sau đó quay lại bệ đá, đánh thức Chu Tử Thư: A Tự, dậy đi, ăn chút rồi ngủ tiếp.

Chu Tử Thư mắt nhắm mắt mở, dụi dụi mắt nhìn Ôn Khách Hành, y hỏi: Đệ nấu canh mới rồi à?

Ôn Khách Hành gật đầu, đỡ Chu Tử Thư ngồi dậy, ân cần hỏi: Trong người có mệt lắm không?

Chu Tử Thư nhìn hắn nói: Trở lại như ban sáng rồi.

Ôn Khách Hành hơi ngượng ngùng, ho khan rồi nói: Ăn tối xong, ta sẽ giúp huynh xoa xoa.

Chu Tử Thư gật đầu, tự giác khom lưng, bế Chu Tử Thư lên, hắn lại lập lại hành động giống ban sáng, ôm y trực tiếp ngồi xuống còn tự múc canh đút cho y uống, Chu Tử Thư trong người mệt mỏi cho nên cũng không phản đối hành động của hắn, hưởng thụ sự hầu hạ của Ôn Khách Hành. Ăn uống xong, hắn quay sang nói với y: Huynh ngồi ở đây, ta đi đem y phục đi giặt.

Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành đứng lên đi nhặt thêm băng, bắt 1 cái nồi khác lên đống lửa, rồi đi lấy hai tấm áo ngoài của họ trên bệ đá đem nhúng vào nồi nước sôi đang đun, để ngâm một lúc hắn dùng cây vớt ra rồi đem hơ trên đống lửa, cái áo khô xong hắn đưa cho y cầm rồi tiếp tục làm tương tự như vậy với mớ y phục còn lại. Ôn Khách Hành lấy áo ngoài của hắn trải trở lại trên bệ đá rồi nói: A Tự ta ôm huynh về nghỉ nhé.

Chu Tử Thư gật đầu, sau khi Ôn Khách Hành ôm y về lại bệ đá rồi lấy áo ngoài của y phủ lên người y rồi mới tiếp tục nói: A Tự, huynh cởi y phục trên người đưa cho ta đi, ta đem chúng đi giặt.

Chu Tử Thư lúc này mới nhớ đến y phục trên người mình, quả thật chúng cũng cần đem đi giặt, gương mặt của y núp sau lớp áo đã hồng hồng lên vì xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu rồi bắt đầu cởi đồ trên người ra, sau đó đem áo lót, tiết khố đưa cho hắn, Ôn Khách Hành cầm lấy, nhanh chóng đem đi xử lý. Chu Tử Thư trần như nhộng, núp sau tấm áo ngoài, nằm trên bệ đá chăm chú nhìn Ôn Khách Hành bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương say đắm.

Ôn Khách Hành giặt xong đồ trên người của Chu Tử Thư, hắn đem nồi nước đi đổ rồi đun tiếp một nồi khác, lúc này, Ôn Khách Hành lại đi về phía bệ đá, thản nhiên nói với Chu Tử Thư: A Tự, ta đun nước xong rồi, ta lau người cho huynh nhé.

Chu Tử Thư nghe xong, hai tai lập tức đỏ cả lên, xấu hổ lắm y lập tức thốt lên: Không cần.

Ôn Khách Hành thấy y cứ trốn mãi trong lớp áo, còn không chịu lau người, hắn biết y mắc cỡ nhưng bọn họ đã giao hợp thêm lần nữa, cần tẩy rửa sạch sẽ thì mới đi ngủ được cho nên cương quyết nói: Không được, chúng ta vừa mới giao hợp, cần tẩy rửa thân thể, chẳng lẽ huynh cứ để bẩn như vậy đến khi thoát ra sao?

Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành nói có lý nhưng để hắn giúp y lau người, y vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho nên đành miễn cưỡng nói: Vậy... vậy đệ bế ta đến chỗ nồi nước đi, ta tự lau.

Ôn Khách Hành cười gật đầu, bế y đến bên cạnh nồi nước, rồi đặt y ngồi xuống phiến đá, y vẫn cầm khư khư áo ngoài quấn quanh người, Ôn Khách Hành vắt khăn đưa qua cho Chu Tử Thư, y dè dặt thò tay ra lấy, sau đó dưới ánh nhìn chuyên chú xen lẫn thích thú của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư buông áo ngoài ra, cẩn thận lau chùi thân thể của mình một lượt. Ôn Khách Hành ở bên cạnh được một phen ngắm trọn thân thể trắng nõn, săn chắc của Chu Tử Thư. Xong xuôi, Ôn Khách Hành đưa cho y tiết khố và áo lót để y mặc vào rồi mới ôm y đem trở về bệ đá. Chu Tử Thư qua một hồi vận động, cơ thể đang thiếu sức nên rất dễ mệt mỏi, y ngáp một cái, mắt bắt đầu lim dim, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đặt y nằm xuống, hôn lên trán y một cái rồi mới cầm theo trung y rồi mới tự đi tẩy rửa cơ thể và giặt y phục trên người hắn sau đó mới quay về ôm Chu Tử Thư đi ngủ.

Vì lần giao hợp này mà Chu Tử Thư phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa mới có thể cùng Ôn Khách Hành đào tuyết. Cuộc sống bên trong Võ Khố của họ cũng không tệ, ngoại trừ đào tuyết ra, khi nghỉ ngơi hai người Ôn Chu liền đem sách trong Võ Khố ra nghiên cứu, lúc là sách y, lúc là sách trồng trọt, có đôi khi là bí kíp võ công của môn phái nào đó. Trừ việc không thể ra ngoài, thời gian họ sống trong Võ Khố cũng được coi là tiêu diêu tự tại, vô lo vô nghĩ.

#tieudaosontrang
#atucothairoi
#fanficsonhalenh
#sonhalenh #cungtuan #truongtriethan #dammy #sinhtuvan #fanfiction #sơn_hà_lệnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net