CHAP 4: DECIDED

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ZYU nổi tiếng với một quy định, không phải quản lý chọn thực tập sinh mà là thực tập sinh sẽ chọn quản lý, theo như những người lãnh đạo nơi đây tuyên bố thì nó được xem như một cách để thực tập sinh tự định hướng con đường của mình. Tuy nhiên sau đó giữa người chọn và người được chọn sẽ có một khoảng thời gian thảo luận riêng với nhau để đưa ra quyết định cuối cùng nhưng thường thì lúc nào các quản lý cũng đồng ý trừ bộ ba thần thánh kia.

Dòng người trúng tuyển ngắn dần và trùng hợp Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu lại là hai người cuối cùng.

Hai người cầm tờ giấy yêu cầu đã được điền đầy đủ thông tin chuẩn bị tiến lên đưa cho quản lí mình chọn thì có một cô thư ký từ phía sau đi tới đem hai tờ yêu cầu khác đã viết sẵn các đề mục đến trước mặt họ. "Hai cậu chỉ cần ký thôi. Công ty đã chọn quản lí thích hợp cho hai cậu."

Hứa Ngụy Châu vốn là người cẩn thận lại cầu toàn, cậu lịch sự cầm tờ giấy lên đọc từng chữ một. Ở bên cạnh cậu, Hoàng Cảnh Du chỉ lướt mắt vào mục tên quản lý rồi lạnh lùng lên tiếng, "Tôi không ký."

Ba từ này của Hoàng Cảnh Du khiến những người có mặt trong phòng lúc đó ngoại trừ Hứa Ngụy Châu không biểu lộ cảm xúc, Quân Trúc và Lăng Vỹ trên khuôn mặt có chút đắc ý thì còn lại đều là bộ dáng bất ngờ khó hiểu.

Người lên tiếng ngay sau đó không phải ai khác ngoài Hứa Ngụy Châu, "Quy định công ty nêu rõ thực tập sinh chọn quản lý. Đây có phải làm trái rồi không?". Hứa Ngụy Châu đương nhiên cũng không muốn ký nhưng cách nói chuyện của cậu không mang đến sự bất cần như Hoàng Cảnh Du mà lại hàm chứa sự kiêu ngạo của bản thân; tôi là người chọn lựa, các người không có quyền này. Trước nay ngoại trừ một người, còn lại chưa ai có quyền lên tiếng bắt cậu phải làm thế này thế kia và Giang Vũ cũng không ngoại lệ.

Không khí trong phòng ngay lập tức trầm xuống, hơn ba mươi vị quản lí lớn có nhỏ có, nam có nữ có đang ngồi trong phòng đều thắc mắc cái tên trong tờ giấy kia là nhân vật tầm thường thế nào mà hai cậu trai trẻ trước mặt lại dám thẳng thừng từ chối như vậy.

Vị thư ký vừa nãy ngay lập tức giải đáp thắc mắc cho mọi người bằng cách bật chế độ "phát thanh" phân tích liên hồi sự vĩ đại, tài năng của Giang Vũ nhưng đổi lại vẫn là bộ dáng thờ ơ của Hoàng Cảnh Du và nụ cười nửa miệng của Hứa Ngụy Châu. Khí chất áp chế người khác từ trên người bọn họ chậm rãi toả ra khiến cô thư ký càng nói càng nhỏ rồi cuối cùng chỉ còn như tiếng muỗi vo ve.

Cả hội trường lập tức xôn xao hẳn lên, toàn bộ ánh mắt đều dồn đến thân ảnh hai người đứng trước mặt. Những lời nhận xét tốt có xấu có về Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu, những câu cười cợt Giang Vũ,. . . cứ rầm rì xuất hiện.

Bất chợt mọi thứ im bặt sau một tiếng tằng hắng của Giang Vũ.

Để ngăn chặn các vấn đề cạnh tranh không công bằng, ZYU có quy định trong lúc chọn lựa của thực tập sinh, quản lý không được quyền cho ý kiến cũng như thể hiện bản thân. Ấy vậy mà giờ đây con át chủ bài của ZYU đang chậm rãi bước về phía Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu.

"Nếu lý do hợp lý, tôi sẽ buông tha hai cậu.". Giang Vũ thong thả đứng lên bước đến trước mặt họ, một tay chống hông ưỡn lưng một tay di chuyển qua lại chỉ chỉ vào ngực hai người họ, kiêu ngạo lên tiếng, ánh mắt liên tục đảo trên người họ nhưng vì thấp hơn gần cả cái đầu nên vẫn phải ngước cổ nhìn lên tạo thành một tư thế kỳ dị.

"Quá khứ của Giang quản lý khiến tôi kinh tởm.". Hoàng Cảnh Du lại buông ra câu nói gây chấn động nhưng vẻ mặt cậu hoàn toàn thản nhiên, ánh mắt còn chẳng buồn dừng lại trên người Giang Vũ phút giây nào.

Tiếng xì xào càng lúc càng lớn hơn, ai chẳng biết Giang Vũ có bao nhiêu quyền lực đã vậy hành sự lại nham hiểm dù Hoàng Cảnh Du không thuộc quyền quản lý của hắn nhưng đắc tội hắn thì tương lai chỉ có thể hình dung bằng hai từ u ám.

"Không CP.", không chờ Giang Vũ phản ứng với câu nói của Hoàng Cảnh Du, Hứa Ngụy Châu lập tức lên tiếng. Cậu ngừng một chút để kịp cho Giang Vũ hiểu sau đó nở nụ cười nửa miệng thương hiệu của cậu rồi tiếp tục nói ba từ gây sốc hơn, "Không Giang Vũ."

Đoán xem trong phòng họp giờ phút này là bầu không khí gì nào? Nhiệt độ đã xuống âm, chẳng ai dám làm ra bất cứ tiếng động nào vì sợ sẽ khiến con sư tử dưới kia chuyển sự chú ý sang họ. Nét mặt mọi người càng đông cứng khi thấy Giang Vũ đổi sang tư thế đứng nghiêm chỉnh, thu lại vẻ cợt nhã, hắn nheo nheo đôi mắt dài gian xảo yên lặng đấu mắt cùng hai chàng trai trẻ. Không phải chưa từng có việc có người chống đối Giang Vũ nhưng chẳng ai có thể trấn trụ sau ánh mắt đó của hắn.

"Hai người các cậu nên hiểu một chuyện, đây không phải đang thể hiện bản lĩnh mà là tự tìm đường chết cho mình.". Giang Vũ cười cười lên tiếng.

"Tôi sẽ học tập cách vùng dậy sau khi tự tạo đường chết cho mình.". Hứa Ngụy Châu vẫn treo nụ cười kia trên miệng, nhẹ nhàng trả lời. Về phần Hoàng Cảnh Du, cậu đây chính là lười nói, chỉ cười khẩy với người đang đứng trước mặt mình.

"Không. Không. Biểu cảm này không thích hợp xuất hiện trên gương mặt các cậu.". Giang Vũ tỏ vẻ rất không hài lòng, đầu hơi cúi xuống lắc vài cái lại tặc lưỡi vài cái. Sau đó hắn ngẩng lên, tiến sát hơn đến vị trí giữa Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu. Hắn hơi nhón chân nâng người đưa miệng đến bên tai họ, dùng giọng điệu góp ý "chân thành" với âm lượng không chỉ cho hai người nghe, "Đừng đem tất cả ý nghĩ khắc lên gương mặt như vậy hai chàng trai! Showbiz là nơi chúng ta cần diễn, không phải một ngày mà là cả đời.". Nói rồi hắn ta lùi về phía sau, dùng bộ dáng vô cùng quan tâm đặt tay lên vai Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu, vỗ vỗ vài cái rồi nháy mắt, "Thông minh lên nào các chàng trai!"

Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu vẫn cứ đứng bình thản như thế, nhưng biểu cảm trên gương mặt họ cũng chậm rãi thu lại. Giang Vũ đứng đối diện quan sát họ thật kĩ, hắn thật sự chăm chú cảm nhận biến hoá trong tâm lý của cả hai. Và hiện tại Giang Vũ cảm thấy có chút không kiên nhẫn hay phải nói là không dễ chịu bởi vì sự thay đổi ấy quá chậm như thể họ có thể kiểm soát cảm xúc của mình về cả về tốc độ lẫn hình thái, họ muốn cho hắn thấy thứ gì thì hắn chỉ thấy thứ đó. Điều này khiến Giang Vũ có ảo giác người thiếu kinh nghiệm diễn là hắn chứ không phải hai thanh niên tuổi đôi mươi mới vừa được chọn đang ngạo nghễ đứng trước mặt.

Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu không chỉ cảm nhận được tâm tình của Giang Vũ mà còn cảm nhận rõ sự biến hoá của đối phương. Điều khiển cảm xúc của bản thân đã khó, điểu khiến cả người khác càng khó hơn. Vẻ mặt Giang Vũ đã trở nên khó coi, hai người chính là chờ phòng ngự cuối cùng của hắn bị sụp đổ. Trả thù, gây khó dễ đối với bọn họ không quan trọng, làm loạn chỗ này đôi khi lại là cách hay để tìm hiểu những việc đã bị chôn sâu.

Ngay lúc Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu tự tin rằng Giang Vũ sẽ dừng tay thì hắn ta lại bất ngờ đưa tay ra sau, thư ký vừa nãy thất thần giây lát rồi loay hoay một chút cầm theo hai tấm thẻ đưa đến tay hắn.

Thẻ ngân hàng sao? Cho bọn họ tiền thì giải quyết được à? Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu đều mang cùng thắc mắc nhưng xung quanh thì hoàn toàn khác, những người có mặt đều bất ngờ không tin vào mắt mình.

Giang Vũ cầm hai tấm thẻ trong tay, vẻ mặt cười cợt từ từ hướng về phía hai người. Vẫn giữ khoảng cách thân mật, mỗi tay cầm một thẻ, hắn giơ lên trước mắt hai cậu. "Đây được xem như giấy thông hành của toà nhà này. Trừ tám tầng trên cùng là phòng của quản lí và các phòng ban khác, hai mươi tám tầng bên dưới bao gồm phòng tập gym, phòng tập nhảy, phòng đạo cụ, phòng thu âm, canteen. . . . tất cả đều có thể tùy ý ra vào bất kể ngày đêm. Tôi sẽ đưa cho hai cậu nếu hai cậu thuộc quyền quản lý của tôi. Và. . .", hắn ngừng một chút quan sát sắc mặt của cả hai, tay vẫy vẫy tấm thẻ rồi cười cười tiếp lời, "chấp nhận một yêu cầu của tôi."

Đặc quyền như vậy là rất lớn bởi vì một thực tập sinh mới như họ chỉ có thể tự do ra vào kí túc xá và canteen, tất cả các phòng khác đều phải được quản lí xếp lịch và các phòng ban thông qua. Tấm thẻ Giang Vũ đề nghị hiện tại trong tòa nhà này chỉ có sao hạng A mới được đãi ngộ như vậy. Tại ZYU, tất cả mọi người đều được phân theo nhiều cấp độ và loại thẻ thông hành đó cũng vậy. Cấp độ cao nhất chính là tấm thẻ có thể ra vào tất cả mọi nơi ở ZYU vào bất cứ lúc nào. Hiện tại chỉ có bốn người sở hữu, Giang Vũ, Lăng Vỹ, Quân Trúc và người cuối cùng chính là vị lãnh đạo bí ẩn của nơi đây. Nói một chút về vị lãnh đạo bí ẩn, trong giới giải trí chưa ai từng biết mặt vị lãnh đạo này, ngay cả một lần xuất hiện trong công ty cũng chưa, hơn nữa còn có tin đồn ngay cả ba vị quản lí mang chức vụ cao nhất cũng chưa từng gặp mặt. Bao nhiêu phỏng đoán được đặt ra nhưng đều chưa có bất cứ thông tin nào được xác nhận.

Hiện tại nếu như Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu chấp nhận yêu cầu của Giang Vũ thì địa vị của bọn họ sẽ nâng lên một tầm cao khác, vượt mặt tất cả thực tập sinh lẫn nghệ sĩ bình thường nơi đây. Điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ bị mọi người soi mói, đố kị nhưng hai người họ đương nhiên không hề để tâm. Cơ hội đến trước mặt thế này họ tất phải cân nhắc. Mặc dù cả Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu đều hiểu một khi rơi vào tay Giang Vũ, họ nhất định sẽ không có những ngày tốt đẹp nhưng chỉ cần nhiệm vụ sớm hoàn thành ngày nào, họ sẽ đạt được điều họ muốn sớm ngày ấy. Tuy nhiên cả hai không hẹn mà cũng có suy nghĩ giống nhau, đánh đòn tâm lý phủ đầu sẽ giúp ích cho họ hơn.

Giang Vũ im lặng chờ đợi, hắn cảm tưởng mười lăm phút vừa qua đã đem sự nhẫn nại ba mươi lăm năm cuộc đời mình đập tan hết. Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu dù ánh mắt đã ra chiều hứng thú rồi nhưng vẫn không lên tiếng. Được rồi, hẳn là hai người họ muốn hắn nói cho xong điều kiện cuối cùng. Hắn đã quen thả thính rồi, gặp phải hai tên mặt thì đơ, lại tỏa ra khí lạnh như máy điều hòa thế này thật khổ cho hắn mà.

"Hai người phải sống chung! Chung nhà, chung phòng và chung giường!"

---------------------------------------------

Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu hiện tại đứng trước cửa công ty ZYU nhìn ra con đường tấp nập người qua lại trước mặt tự hỏi bản thân làm theo cách này liệu nhiệm vụ thật sự nhanh hơn được chút nào không? Trong ba ngày nay có quá nhiều việc tưởng chừng như không thể lại trở thành có thể.

Cả hai im lặng đứng đó một lúc lâu thì đột nhiên Hứa Ngụy Châu quay đầu nhìn sang bên cạnh, cậu bắt gặp Hoàng Cảnh Du cũng đưa mắt nhìn mình. Đối với việc luôn có ánh mắt không lạnh cũng không nóng của Hoàng Cảnh Du dõi theo mình, cậu cũng quá quen rồi, chỉ thản nhiên buông một câu rồi bước thẳng về phía trước, "Đi thôi!"

"Hả? Đi đâu?". Hoàng Cảnh Du lơ ngơ hỏi lại.

Hứa Ngụy Châu đi phía trước cũng không trả lời, chỉ ngoắc ngoắc cái thẻ trong tay ra hiệu cho người kia.

Hoàng Cảnh Du ba bước chập thành hai bước đi nhanh về phía trước, tay nhắm đến cái thẻ tên nhóc kia đang cầm mà tập kích, miệng cũng không quên phản bác lại, "Ngưng ra lệnh cho tôi. Cậu còn quá nhỏ để làm việc đó. Ngoan ngoãn đưa cái thẻ đây."

Hoàng Cảnh Du hành động nhanh nhưng Hứa Ngụy Châu vì đã đoán trước được tên ngốc đó sẽ đoạt lấy nên còn nhanh hơn, tay vẫn ở trên không phe phẩy tấm thẻ còn thân hình thì lách nhẹ sang một bên khiến Hoàng Cảnh Du vồ hụt. Sau đó cậu đắc ý xoay người đứng đối diện Hoàng Cảnh Du, tay bỏ thẻ vào túi quần, miệng nhếch lên tạo thành nụ cười thương hiệu ra chiều suy ngẫm nói, "Để xem. Hơn tôi hai tuổi, ừm... chỉ có bảy trăm ba mươi ngày, mười bảy nghìn năm trăm hai mươi giờ, một triệu không trăm năm mươi mốt nghìn hai trăm phút.", cậu dừng lại nhìn thẳng Hoàng Cảnh Du ra vẻ quan tâm hỏi, "Cần tôi tính giây luôn không?"

Hoàng Cảnh Du hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người Hứa Ngụy Châu, "Thì sao? Cho dù có tính ra giây thì cậu cũng vẫn là nhỏ hơn tôi."

Hứa Ngụy Châu vẻ mặt đầy bất ngờ, ánh mắt nhìn Hoàng Cảnh Du như đang nhìn người ngoài hành tinh, cậu đã hàm ý rõ ràng vậy mà cũng không hiểu?! Biểu cảm trên gương mặt cậu rất phong phú, ban đầu là bất ngờ trong tích tắc chỉ khoảng một phần mười giây ánh mắt cậu nhìn Hoàng Cảnh Du tràn đầy bất lực. "Bỏ đi, cậu ta ngốc vậy đương nhiên không hiểu", Hứa Ngụy Châu thầm nghĩ, xoay người bước vài bước chậm chạp rồi thở dài một tiếng, "Tóm lại so với cậu, việc tôi giữ tấm thẻ này là hoàn toàn hợp lý."

"Lý do? Cậu chỉ nêu vài con số thì chứng minh được gì?". Hoàng Cảnh Du nối gót theo sau, không phục lên tiếng.

"Còn không chứng minh được sao? Tôi tính toán nhanh như vậy còn gì!". Hứa Ngụy Châu xoay người lườm Hoàng Cảnh Du một cái, khuôn mặt đầy vẻ muốn nói chuyện này liên quan mật thiết luôn chứ mà không liên quan.

Có lẽ ngay chính Hứa Ngụy Châu cũng không biết vẻ mặt mình khi đó có bao nhiêu đáng yêu. Đôi mắt mở to, cái miệng trề ra, nhìn vào chính là biểu cảm của một đứa trẻ đắc ý khi thấy mình thông minh hơn người khác. Hoàng Cảnh Du thất thần chốc lát, đây là lần thứ hai Hứa Ngụy Châu khiến cậu nghĩ tới một hình ảnh đã in sâu trong lòng suốt mười bốn năm qua. Cậu thở hắt ra lắc lắc đầu xua đi những suy nghĩ của mình, làm sao cậu ấy là người đó được chứ, người đó đã không ở bên cạnh cậu từ lâu lắm rồi, trước mặt cậu chỉ là một tên nhóc mới gặp ba ngày mà thôi.

Lấy lại vẻ bình thản, cậu đi song song Hứa Ngụy Châu quyết không buông tha quyền lợi sở hữu tấm thẻ nên cứ lảm nhảm, "Anh đây nói cho cậu biết. Dùng máy tính cũng tính được, à, hiện tại smartphone cũng làm được. Chưa kể ai biết cậu có ăn gian mà đã tính trước hay không?. . . ."

Ban đầu hai người cậu một câu tôi một câu, sau đó Hoàng Cảnh Du thật sự nói quá nhiều, Hứa Ngụy Châu quyết tâm giả điếc mặc kệ cậu ta lải nhải bên cạnh tự xem như cậu đang dẫn một con thú cưng đi dạo. Cứ thế vào một buổi trưa tháng mười trên đường Sanlitun ở thành phố A, có hai thanh niên cao lớn đi song song bên nhau, người cao hơn mặc áo khoác đen luôn miệng nói, người còn lại mặc áo khoác trắng cúi đầu bước đi im lặng nghe. Vì cả hai khá đẹp trai lại tạo nên một khung cảnh vô cùng hài hòa nên thu hút ánh mắt rất nhiều người trên đường, người đi cạnh thì len lén quan sát còn người đi ngược chiều cũng ngoái đầu lại nhìn họ.

----------------------------------------

Trong lúc chờ hai người ấy cùng nhau đi đến nơi thì nên tổng kết một chút cho cái ngày lắm điều không thể thành có thể này.

Trước hết là quy định thực tập sinh được quyền chọn quản lý nhưng đến phiên họ lại chuyển thành đã được định sẵn. Kế đến chính là việc Giang Vũ dùng hai tấm thẻ thông hành để chiêu mộ họ và cuối cùng chính là việc hai cậu phải tiếp tục ở chung.

Nói rõ một chút thì việc quản lý nhắm đến một người tiềm năng và ra sức chiêu mộ là chuyện rất đỗi bình thường trong giới giải trí chỉ là việc này đặt ở ZYU thì lại trở thành điều hiếm lạ mà thôi. Mỗi một quản lý đều hiểu rõ sở trường của bản thân mình và thông qua việc thực tập sinh thể hiện bản thân, họ có thể đánh giá được chính xác năng lực của thực tập sinh đó. Còn về phần thực tập sinh, họ chỉ nghe nói và tìm hiểu từ nhiều nơi khác nhau và khả năng họ không nắm bắt hết được ưu nhược điểm của bản thân là chuyện bình thường. Cho nên việc để thực tập sinh chọn quản lý từ đầu đã vấp phải nhiều phản đối và ý kiến trái chiều, nhưng với cách làm việc do bộ ba thần thánh dẫn dắt, việc này lại tạo một bước đột phá cho ngành giải trí. Bản thân mỗi một người nghệ sĩ đều có niềm đam mê, và tiêu chí của ZYU chính là để họ tự khơi gợi niềm đam mê ấy bằng tài nguyên của công ty chứ không phải dùng công ty để tạo đam mê.

Dù quy định là vậy nhưng vẫn luôn có ngoại lệ về việc tuyển chọn này và ngoại lệ đó lại xuất phát từ người tạo ra quy định đó. Ba người, Giang Vũ, Lăng Vỹ và Quân Trúc, đối với người mà bọn họ nhắm tới, bọn họ sẽ không ngần ngại mà cướp về tay mình. Việc hôm nay Giang Vũ đem điều kiện ra trao đổi cũng vậy, đó không phải lần đầu tiên có người không chấp nhận chọn hắn. Tuy nhiên thông thường hắn chỉ cho quyền lợi như nhà hay xe, có thể là giới thiệu cùng hợp tác với ai đó chứ chưa từng dùng tới thẻ thông hành. Nhà, xe là vật chất, một đoạn quan hệ cũng có thể quy đổi ra vật chất nhưng tấm thẻ này giá trị hiện hành rất cao, đem gần như, không phải, mà là tất cả đặc quyền dành cho nghệ sĩ của công ty trao cho hai người họ; hơn nữa tấm thẻ cũng nâng cấp bậc hai người lên ngang bằng nghệ sĩ hạng A.

Vì thế không chỉ người mới kinh ngạc, ngưỡng mộ hay ganh tỵ, ngay cả những ngôi sao nghệ sĩ khi hay tin cũng đố kỵ trong lòng. Và hiển nhiên điều này khiến hai cậu lọt vào tầm ngắm của tất cả mọi người. Họ có thể kết thân để lợi dụng, cũng có thể ngấm ngầm hại, việc này có phần tốt cũng có phần xấu. Nơi càng nhiều tranh đấu con người sẽ càng có cơ hội thể hiện bản thân nhưng nếu không cẩn thận sẽ mãi mãi không thể trở mình. Vì hiểu rõ nhân tình thế thái, Giang Vũ có một cách khôn khéo đem mấy thứ phiền phức giảm bớt, chính là không có ký túc xá dành cho thực tập sinh của hắn. Thực ra không phải không có, Giang Vũ lấy lý do rèn luyện tinh thần luôn sẵn sàng và tính tự giác trong công việc nên yêu cầu thực tập sinh không ở ký túc xá thường xuyên. Việc này có thể giúp người của hắn tránh những xung đột không cần thiết với các bên còn lại. Cho nên hai người Hứa Nguỵ Châu và Hoàng Cảnh Du không đọc cho kĩ cái mail sáng sớm và cũng không nghĩ đến chuyện bị Giang Vũ nhắm trúng cho nên mang đồ lên bây giờ lại phải vác về lại căn hộ kia.

Đối với việc tiếp tục ở chung với tên oan gia để đổi lấy tấm thẻ thông hành, Hứa Ngụy Châu cảm thấy cũng không quá khó chấp nhận. Dù sao thì nhiệm vụ là quan trọng nhất, hoàn thành nhanh thì sẽ ít đi một ngày chạm mặt. CP thì CP, bao nhiêu năm nay cậu cũng diễn không ít rồi, thêm vài tháng nữa cũng không phải vấn đề. Tương tự, Hoàng Cảnh Du cũng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa cậu cảm thấy tên nhóc này có thứ gì đó rất thu hút cũng rất bí ẩn khiến cậu muốn tìm hiểu cho nên cậu cũng gật đầu với Giang Vũ.

Tuy nhiên hai người họ cũng không hỏi nhau tại sao đối phương lại gật đầu đồng ý mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc bởi vì dù sao đi nữa ngay cả bản thân mình nếu bị hỏi cũng chẳng thể nói thật thế thì cứ xem như không có việc gì là hơn. Ngay sau khi Giang Vũ nói xong, cả hai bất giác nhìn nhau, không thảo luận cũng không hỏi ý đối phương thế nhưng lại đưa tay nhận lấy tấm thẻ cùng một lúc, động tác giống nhau mười phần cứ như giữa họ chỉ cần nhìn nhau là có thể thấu hiểu nhau vậy. Giang Vũ thấy vậy thì vô cùng hài lòng, hắn xoay người, "duyên dáng" quay lại chỗ ngồi rồi lại thao thao bất tuyệt về yêu cầu của hắn.

Để chuẩn bị cho tác phẩm mới của mình, Giang Vũ đã hào phóng xuất ra một tấm thẻ ngân hàng yêu cầu hai người trong ngày hôm nay phải hoàn tất việc sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị chung sống như một CP, ngày mai hắn sẽ đến tận nơi xem kết quả. Yêu cầu của hắn rất đơn giản, dùng đồ đôi, tất cả mọi thứ trong nhà đều phải đồng bộ, riêng giường chỉ cần một cái. Mọi thứ sẽ được công ty thanh toán hoàn toàn.

Hắn có ý định thuê cho bọn họ một căn hộ "đạt tiêu chuẩn của hắn" để hai người đến chung sống nhưng cả hai từ chối ngay lập tức.

"Ở đó có thể ngắm mặt trời mọc. Tôi thích thế. Và chúng tôi đang ở chung.". Hứa Ngụy Châu lạnh nhạt trả lời.

"Đi bộ mất mười phút, đi xe bus chỉ mất bốn phút. Tôi cũng chỉ có khả năng đi lại bằng xe bus. Vả lại tiền thuê cũng đã thanh toán, tôi không thích hoang phí tiền như thế.". Đây có lẽ là câu dài nhất Hoàng Cảnh Du nói từ khi bước vào phòng này đến giờ.

Xung quanh có tiếng cười nhạo Hoàng Cảnh Du, họ không biết nên nói cậu kiêu căng hay là ngu ngốc. Họ cười nhạo cả hai cậu cơ hội đã dâng đến tận nơi còn không biết nắm bắt. Có ai lại từ chối một ngôi nhà chứ?! Nhưng việc phớt lờ những dị nghị xung quanh đối với Hứa Nguỵ Châu và Hoàng Cảnh Du đã là chuyện rất đỗi bình thường. Họ không quan tâm người khác nghĩ gì, họ chỉ là đối với việc di chuyển đến nơi khác có chút lười nên từ chối thôi. Dù gì cũng phải ở chung, thì nơi nào mà không được, như nhau cả thôi.

Mọi người còn đang cảm thán trong lòng thì giọng nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net