Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Money!Money!''

''Tới giờ ăn rồi.Lại đây!'' Vương Dịch đặt bát thức ăn cho mèo xuống sàn.Một chú mèo có bộ lông màu xám,trắng ''meo meo'' tiến lại.Nhìn Money nhấm nháp khẩu phần ăn của mình,Vương Dịch lấy tay dịu dàng vuốt lông nó.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào khoảng sân nhỏ giữa gian nhà trống thoáng đãng,được tô điểm bởi màu xanh man mát của cây lá làm cho lòng người thập phần dễ chịu.Đó cũng là lí do Vương Dịch chọn khu vực này làm nơi thư giãn cho bản thân sau những giờ mệt mỏi của công việc.

Chỗ này thuộc một phần của căn nhà Vương Dịch cho xây riêng dành để làm khu nghỉ dưỡng mỗi cuối tuần.Nó nằm tách biệt với khu nhà chính,thiết kế trái ngược với phong cách hiện đại của biệt thự là mang đậm chất kiểu truyền thống.

Y ngồi trên bậc thềm,vắt một chân lên đùi,hai cánh tay thư thả chóng ra sau.Lá cây xào xạc,y đóng mắt lại cảm nhận luồng gió nhẹ nhàng thổi qua.Nhìn lên bầu trời trong xanh,những đám mây màu trắng bồng bềnh thơ mộng đưa tâm trí y về một đoạn kỉ niệm nho nhỏ của nó và chị...

Ngày hôm ấy,trời cũng đẹp như tiết trời của hiện tại vậy.Sau tiếng chuông của giờ ra chơi,theo thông thường,nó lại đi kiếm vị tiền bối mình quen cách đây một tháng.

Trông thấy Châu Thi Vũ đang ngồi chăm chú học bài,không muốn làm phiền,Vương Dịch lặng lẽ đi đến ngồi kế chị.

Phát giác ra Vương Dịch,Châu Thi Vũ rời mắt khỏi trang giấy,quay sang nó cười:''Sao em cứ âm thầm như bóng ma thế?''

''Tại em thấy chị tập trung học bài nên không muốn làm phiền.'', Vương Dịch cười ngốc,gãi đầu.

''Em vẫn vậy.Cứ tự nhiên đi,chúng ta cũng đâu phải mới quen biết đâu.''

''Vâng,em biết rồi.''

Hai người ngồi cùng nhau trên băng ghế dưới sân trường,một người chú tâm đọc bài,người còn lại thì chỉ im lặng ở cạnh bên.

Vương Dịch rãnh rỗi ngồi cạnh thì sẽ làm gì?Cư nhiên là ngồi ngắm Châu Thi Vũ rồi.Tiền bối mắt liễu mày ngài,gương mặt mềm mại thanh thoát,do tác động của ánh mặt trời mà làn da trở nên hồng hào,tóc dài buột cao.Khi được quan sát gần thế này,mọi nhất cử nhất động của mỹ nữ đều thu vào trong mắt của Vương Dịch.

Thiếu nữ nhẹ nhàng lấy tay vén sợi tóc để lơi ra sau tai.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi,đối với nó,tất cả đã hoá thành một thứ quý giá không gì so sánh được.Nếu lúc này mà có máy ảnh thì nó sẽ chụp lại một tấm làm kỉ niệm nhưng dù sao chợp tận mắt vẫn tốt hơn,nên phải tận hưởng trọn vẹn.

Qua ''ống kính''của Vương Dịch,Châu Thi Vũ trông như một nàng thơ ngồi dưới tán cây học bài.Ánh mắt nó nhìn chị mê mẫn,tựa như lạc vào trong mĩ cảnh không lối thoát.Chợt giật mình,hồn về lại xác,nó lắc đầu,hai má ửng hồng.Mình bị gì vậy?Sao ngắm chị ấy hoài?

Vì thế,nó bèn dời ánh nhìn đi chỗ khác thì thấy ở phía xa xa có một đám con trai thuộc nhóm hay chơi đá bóng ngoài sân trường,đang chú ý đến Châu Thi Vũ.Bọn chúng nói với nhau gì đó rồi cười cười khiến Vương Dịch trong lòng rất khó chịu.Phải đem mấy thằng chướng mắt kia ra khỏi tầm mắt của Châu tỷ mới được.

Vương Dịch đứng dậy,đứng trước mặt Châu Thi Vũ.Bóng lưng nó che đi tiền bối làm cho bọn con trai đằng kia bị cắt ngang cảnh hay.

Ai cho nhìn tỷ tỷ của ta.Cảnh này chỉ một mình ta được nhìn thấy thôi.Những thứ phiền phức!Cút hết đi!

Châu Thi Vũ ngẩng đầu lên,thấy Vương Dịch đứng như cây cột trước mặt mình,bèn hỏi:''Em đang làm gì vậy?''

''Che nắng cho chị.'',Vương Dịch không thông qua đại não,thản nhiên trả lời.

''Che nắng?'',Châu Thi Vũ phì cười.''Chị đang ngồi dưới bóng râm mà.''

Vương Dịch nhận ra mình bị hớ,đành ấp úng nói đại để đẩy ra cái lí do tồi tệ của mình.

''À..ờ...chị cứ học bài tiếp đi,mặc kệ em.''

''Em không sợ mỏi chân sao?'',Châu Thi Vũ lại hỏi.

''Không,chị đừng chú ý đến em nữa.Cứ xem em như không khí là được.''

Châu Thi Vũ nhíu mày,làm ra vẻ mặt buồn cười xen lẫn khó hiểu rồi cũng cúi xuống đọc sách.

Vương Dịch quay ra sau,thấy mấy đứa kia cũng đã chán nản rời đi,nó mới mở miệng hỏi tỷ tỷ:''Chị muốn uống gì không?Em đi mua cho.''

Vì nãy giờ nó thấy cổ họng Châu Thi Vũ đã nuốt nước bọt khá nhiều lần nên cũng đoán được chị đang khát.

Châu Thi Vũ gật đầu,lấy ví ra,đưa tiền cho nó.''Ờ,vừa hay chị cũng đang khát.Em mua cho chị một chai soda nha,còn lại em muốn mua gì tuỳ thích.''

''Ok,em sẽ quay lại nhanh thôi.'', Vương Dịch nhận tiền,chạy lon ton hướng đến căn tin.

Trong lúc Vương Dịch vắng mặt,mấy tên đang chơi đá bóng bắt đầu lại nhìn Châu Thi Vũ.Thằng đẹp trai nhất nhóm,cũng là thằng đầu đàn,nó nhếch miệng,cố tình huýt sáo lớn tiếng để gây sự chú ý của cô.Nhưng điều đó không hề nhằm nhò gì đến Châu Thi Vũ,mà còn làm cho thằng đó bị cho ăn quê một cục to tướng.Thế là nó đổi sang một kế khác,chân nó nhấc bóng lên tưng rồi đá với một lực vừa đủ sao cho bóng nhắm vào chân Châu Thi Vũ.Mục đích của việc làm này là giả bộ để bóng trượt,kiếm cớ để Châu Thi Vũ nhặt bóng giùm tụi nó,khi ấy nó có thể dễ dàng tiếp cận cô hơn.

Ngay lúc quả bóng sắp nhảy trúng vào Châu Thi Vũ thì Vương Dịch bỗng nhiên xuất hiện,chắn đường bóng rồi tiện chân kia đá thiệt mạnh hướng ngược lại.Bóng dội lại bất ngờ,doạ cho bọn kia hồn vía lên mây,thiếu chút nữa là có người thăm phòng y tế.

Thừa cơ ta đi khỏi là đụng tới tỷ tỷ của ta.Đừng hòng! ,Vương Dịch cười hừ,được một phen hả lòng hả dạ.

Cú đá vừa rồi đã vô ý làm quấy rầy sự tập trung của Chây Thi Vũ,cô ngước đầu lên.

''Của chị nè.'',Vương Dịch mỉm cười,ngồi xuống bên chị,đưa chai nước.

''Cảm ơn em.'',Châu Thi Vũ cầm lấy và đưa tay xoa đầu nó.''Nhất Nhất,ngoan quá!''

''Chị làm như em là thú cưng của chị ấy.'',hai mắt Vương Dịch thu lại.

''Đúng rồi,em chính là cún con của chị a.'',Châu Thi Vũ cười khì còn cố ý khẳng định.

Vương Dịch cũng phối hợp theo,sủa ''Gâu'' một tiếng rồi còn lè lưỡi kêu ''hà hà'' giống một con chó làm cho Châu Thi Vũ không nhịn được cười híp cả mắt.''Ha,ha,...Chị chỉ nói đùa,em làm thật luôn.''

Vương Dịch thẳng thừng đáp:''Em chỉ làm cún con của chị thôi.''

Nghe câu ấy,Châu Thi Vũ chỉ bẽn lẽn cười,mặt lập tức phiếm hồng.

* * *

Châu Thi Vũ giật mình tỉnh dậy sao một cơn mộng mị,phát hiện bản thân không phải đang nằm trên giường mình vẫn hay nằm mà là trên một chiếc nệm màu trắng.

Xung quanh đèn sáng chói,có khá nhiều thú bông lớn nhỏ,đủ loại hình thù khác nhau được sắp đặt mọi nơi trong phòng,trông rất dễ thương.

Xác định đây không phải tầng hầm,cô đang ở trong một căn phòng khác.Nơi này là nơi nào?Có phải mơ không? Cô thử tự véo má mình một cái,đúng là có cảm giác thật.Không phải mơ.Châu Thi Vũ phát hiện có một cánh cửa ở đằng kia,không chần chừ vội vàng tiến lại đó nhưng tiếc là cửa đã bị khoá rồi.

Căn phòng lấy màu trắng làm tông màu chủ đạo,không có bất kì cái cửa sổ nào,chỉ có duy nhất chiếc cửa này là bức ngăn cách giữa không gian bên trong và bên ngoài.Tuy nhiên,không khí trong đây không có ngột ngạt mà hơi lạnh và khô,do máy điều hoà lưu thông.

Châu Thi Vũ hụt hẫng quay về chỗ cũ.Cô thừa biết đây là trò của ai,giờ thì chỉ việc chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhìn qua nhìn lại,để ý thấy một cuộn len nằm ngay bên cạnh mình.Cô cầm lên,tung hứng,bất giác tìm được một ít cảm xúc vui vẻ trong lòng.Thứ này nhắc cô nhớ đến chú mèo cô nuôi ở nhà,không có cô bên cạnh không biết em ấy giờ thế nào nữa?Con ngươi bắt đầu mộng nước,cô chóp chóp mí mắt để gạt nó đi.Những chuyện này không nên nhắc lại ở đây,không lại muốn khóc oà ra cho coi.

Châu Thi Vũ lơ đãng buông nhẹ tay,vô tình làm cho cuộn len rơi ra,lăn lông lốc trên nền sàn,dây len cũng trải dài dọc theo đường đi.

Quả cầu len khựng lại.

Cô từ từ bò về trước theo đường dây len vừa trải và thu dây lại.Châu Thi Vũ mãi lo quấn dây mà không để ý cánh cửa khi nào hé mở.Đến khi dây cuộn gần hết,cô định đưa tay cầm lấy quả bóng bằng len nhưng bất ngờ có bàn tay nhặt nó lên trước.

Cô ngẩng mặt lên,vẻ mặt chuyển thành ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ của người vừa xuất hiện.Đồng tử phản chiếu một Vương Dịch bận áo Gi le vàng hoe và quần sọc caro màu nâu,vai khoác thêm áo cape loại ngắn,kèm theo một chiếc cà vạt nhỏ nhắn màu đen dưới cổ áo.Đặc biệt,mái tóc của y giờ đây đã thay thành một màu xanh dương ấn tượng.Vừa mới nhuộm tóc sao? Chưa kể,còn gắn hai cái tai chó trên đầu và một cái đuôi phủ đầy lông như cái chổi thấp thoáng ở sau đít.Y ăn mặc như vầy không phải muốn chọc cho cô cười đấy chứ? Châu Thi Vũ mím môi,nhịn cười.

Vương Dịch tưng quả len trên tay lên không,chụp lại như chơi đùa rồi đưa mắt phía dưới nhìn Châu Thi Vũ.Y ngồi xỏm xuống,đặt cuộn len vào tay cô.

Sau đó,quay mặt sang trái,câu môi hỏi:''Chị thấy trang phục tôi cho chị mặc có hợp không?''.

Cô nhìn theo hướng y đang nhìn,bắt gặp hình ảnh chính mình qua gương đang mang một chiếc váy ngắn liền thân,xẻ vai màu trắng và một đôi tai mèo được trang trí trên mái đầu.Vẻ ngoài lúc này của cô phải khiến cô tạm thời bị ngớ người vài ba giây.Lần này là gì đây?Muốn chơi đóng vai hệ thú hả?

Châu Thi Vũ thấy thực sự mức độ thần kinh của tên này càng ngày càng nặng.Có khi cô cũng nghi ngờ liệu y có bị đa nhân cách hay không.Cảm giác cũng giống mà lại không giống lắm.Điều duy nhất mà cô có thể nắm chắc là Vương Dịch có máu nghiện S nặng.Theo kinh nghiệm mà cô đã đúc kết được từ những lần trước thì nhất định sẽ có một pha SM cho cô sau màn xuất hiện độc đáo kiểu như thế của y.

Thấy cô không đáp Vương Dịch cũng không hỏi thêm, lấy trong túi quần ra một thứ gì đó.

''À,tôi có thứ này muốn tặng chị.''Y đưa trước mặt cô một chiếc vòng cổ màu đen có quả chuông bé xíu ánh bạc.''Đeo vào đi.''

Châu Thi Vũ vẫn còn đang âm thầm lo lắng,vì trong lời nói của người trước mắt nói là tặng nhưng kỳ thực là ý muốn cô phải mang nó vào.Cô hiểu y định làm gì với cô và chiếc vòng cổ này đóng vai trò là một phần tử trong trò chơi điên rồ mà y tạo ra.

Vương Dịch không đợi Châu Thi Vũ kịp phản ứng đã tự động làm.Vòng cổ đeo vào vừa khít làm tôn lên nét quyến rũ cho chiếc cổ thon dài của cô.Đeo xong,y khẩy nhẹ cái chuông kêu ''ring ring'',ánh mắt thích thú,cười thâm thuý.Rồi Vương Dịch đứng dậy,bảo:"Hôm nay,tôi có một nhiệm vụ cho chị đây.Đó là chị sẽ phải làm mèo con của tôi.''

''Mèo con?'',Châu Thi Vũ cau mày.

''Phải.''

Dứt lời,y nắm cổ tay cô,kéo vào trong.

Đi đến một chiếc hộp lớn trong phòng,Vương Dịch lấy ra một sợi dây dành để dắt thú cưng,buột vào cổ cô,động tác trơn tru,nhanh gọn,không tốn tí sức.Châu Thi Vũ dùng tay muốn gỡ nhưng vô năng kháng cự.

''Nghe đây,chị đã là mèo thì không được đứng,không được đi,muốn di chuyển thì chỉ có thể bò và quan trọng là tôi nói gì chị cũng phải tuân theo.Không được làm trái ý tôi,nếu không sẽ trừng phạt không nương tay.Rõ chưa?''

''Tại sao?'',Châu Thi Vũ hỏi ngược lại.

''Bởi vì đây là mệnh lệnh.''

Châu Thi Vũ cười mỉa mai:''Ý tôi là... tại sao mèo lại phải đi cúi đầu trước một con chó chứ?''

Bỗng,một gián từ phía trên vả xuống mặt Châu Thi Vũ,âm thanh vang vọng cho thấy người chịu đòn phải nhận bấy nhiêu sát thương.

''Chát!''

Vương Dịch giật dây kéo cổ cô lên để đối diện với ánh mắt mang cơn thịnh nộ của y,nghiến răng nghiến lợi nói:''Chị gan lắm!Bữa nay dám lên mặt với tôi.Con mèo hư đốn như chị cần phải được giáo huấn khắc khe hơn.''

Lời vừa dứt,Vương Dịch đạp người cô ngã ra sàn,lấy trong ngăn hộp nọ ra một cái đuôi mèo,nhanh tay giật phăng chiếc quần lót của cô rồi cắm phích vào nhuỵ hoa.Sau đó,y đè cô xuống,dùng một loại dây có thể trói cả hai tay và chân cô ra sau,tứ chi hoàn toàn bị khống chế,cứ thế đặt cô quỳ dưới đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net