Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi đã để các bạn đợi lâu.Chap mới ra lò đây.Mại dô!

-----------------------------

Vương Dịch vừa soạn xong văn bản trên máy tính,dũi tay,ngáp dài,ngả ra sau ghế.Tiện đánh mắt qua quyển lịch treo trên tường,hiện tại đang là tháng tư,chữ số 11 trên cuốn lịch được đánh dấu khoanh tròn bằng mực đỏ,còn ba ngày nữa...

*   *   *

Mở cửa tầng hầm đi vào,Vương Dịch liền bắt gặp cảnh Châu Thi Vũ đang tập thể dục.Y bèn khoanh tay,đứng tựa vào tường, nhìn cô cười.

Châu Thi Vũ biết là ai vào cũng không thèm nhìn,hỏi một câu:"Đến đây làm gì?"

"Thì muốn thăm chị thôi.",Vương Dịch nói giọng đùa cợt.

Lúc này,Châu Thi Vũ dừng động tác,đi lại mở tủ đồ.Sẽ thật không thoải mái khi để Vương Dịch xem cô tập,nó chẳng khác nào cô đứng làm trò cho y cười.

"Cảm ơn em quan tâm.Tôi khoẻ.",Châu Thi Vũ lấy khăn vác lên vai rồi đi.

"Nè,tôi chưa nói chuyện với chuyện với chị mà bỏ đi đâu!?",Vương Dịch gọi lại.

"Tôi đi tắm chứ còn đi đâu nữa,bộ em muốn tắm chung luôn hả?"

Vương Dịch nhếch miệng,nói:"Vậy cũng tốt."

Vừa nghe câu đó,Châu Thi Vũ nhanh như chớp,lập tức chạy vọt tới nhà vệ sinh.

"Rầm!","Lạch cạch!"

May là Châu Thi Vũ đã kịp thời đóng cửa,khoá chốt trước khi y bắt được cô.Vương Dịch đứng trước cửa,tức giận trỏ tay vào nhà vệ sinh:"Hay lắm!".

Y bước ra ngoài,dòm ngó xung quanh,thấy trên bàn để một quyển sổ Châu Thi Vũ yêu cầu y mua cho tuần trước.Vì cô có thói quen viết nhật kí,Vương Dịch cũng thấy cô ở dưới đây không có gì làm thật buồn chán nên đồng ý. Vương Dịch đi lại,cầm nó lên xem. Mở ra trang đầu tiên, đập vào mắt Vương Dịch là dòng nhật ký:

  Ngày 5/4/2021.

  Tháng trước,tôi có mơ một giấc mơ rất đáng sợ.Tôi đã thấy mình ở một nơi rất tối,tối hu hút.Rồi tự nhiên,có bóng đèn phát sáng,xuất hiện trước mắt tôi là một đám người mặc đồng phục,không có mặt mũi gì cả,trông rất quỷ dị.Trong đám đó có một cô gái đứng ra,bộ dạng nhìn rất thê thảm,máu chảy đầy đầu,ánh mắt căm ghét nhìn tôi.Tôi có thể lờ mờ nhận diện được người đó là ai (Dường như cô ta là nữ sinh học cùng trường với tôi đã chết cách đây rất lâu).Cô gái đó tự dưng chỉ thẳng vào mặt tôi,nói cái gì tôi cũng không rõ,chỉ hiểu đại khái là muốn tôi phải trả giá cho việc làm trước đây của tôi.Đám người kia cũng bắt đầu hùa theo mắng chửi tôi thậm tệ.Tôi hoảng sợ,rất muốn chạy nhưng lại không thể.Bỗng nhiên,có thêm nhiều bóng người khác nữa,quần áo không giống nhau,đến buông lời chửi rủa tôi còn cay nghiệt hơn.Họ đồng loạt vây quanh tôi,không ngừng kêu la đòi mạng khiến tôi chịu không nổi nữa hét lên xin tha.

Trong giấc mơ ấy,tôi có bắt gặp Vương Dịch hồi năm cấp 3.Em ấy đứng ở ngoài cửa,ánh sáng phía sau em ấy chói loá giống như hào quang vậy,làm tôi tưởng rằng em là thiên sứ đến cứu tôi khỏi cái chỗ tối tăm kia.Nhưng không...Cho dù tôi đã gọi tên em ấy rất nhiều lần,kêu lớn thế nào đi chăng nữa,Vương Dịch đó cũng không có vẻ nào là để ý đến tôi,cứ như tôi là người vô hình vậy.Sau đó thì,em ấy đã vô tình bỏ đi,mặc cho tôi bị những thứ trong bóng tối lôi đi.Tôi đã oà khóc.Đến khi giật mình tỉnh dậy và vui mừng biết đây là mơ,tôi vẫn khóc rất nhiều.

Và Vương Dịch thực sự vào phòng,tôi không kiềm chế được cảm xúc mà lập tức nhào vào ôm em ấy.Ban đầu,Vương Dịch muốn đẩy tôi ra,còn doạ dùng vũ lực nhưng vì tôi kiên quyết quá nên đành thôi.Khi ấy,tôi không biết vì sao mình lại làm vậy,có lẽ là quá sợ đi.Mà tôi cũng không ngờ,em ấy không chỉ để tôi ôm mà còn đưa tay ôm lại.Thực sự,lúc đó ở bên Vương Dịch cho tôi cảm giác an toàn lạ thường.Lúc ngực của tôi và Vương Dịch chạm nhau,tôi còn cảm nhận được nhịp tim của em ấy đập rất là nhanh nữa.Không biết,có phải hay không Vương Dịch là đang căng thẳng?:)

Đọc xong đoạn cuối,Vương Dịch giống như bị đơ,thinh lặng nhìn đoạn văn dài gần một trang kèm theo biểu tượng miệng cười ở cuối dòng trong giây lát.Môi y khẽ giật,ngón tay nhanh chóng chuyển sang trang kế tiếp.

Nhưng những trang đầu cũng không có gì nhiều,đa phần bỏ trống.Chủ yếu là mấy dòng suy nghĩ vu vơ,kể về giất mơ hằng ngày hay rèn chữ viết thôi.Lật lật một hồi,Vương Dịch dừng tại một trang giấy khá đặc biệt.Nó ghi đầy ấp các chữ viết to,nhỏ,không đồng đều,chồng chất lên nhau.Các chữ này càng về sau,càng nghiêng nghiêng vẹo vẹo mà nội dung cũng tương tự nhau,chỉ xoay quanh mấy câu:Vương Dịch là đồ đáng ghét,đáng ghét,đáng ghét,đáng ghét,đáng ghét,đáng ghét...Tên đó là đồ đê tiện,xấu xí,độc ác...Một kẻ bất nhân,khinh người lại còn biến thái...Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét.Đáng ghét...Cái đồ ĐÁNG GHÉT!Chết đi!...lập đi lập lại nhiều lần phủ kín cả mặt giấy.

Vương Dịch khì cười:"Chị muốn trù ếm tôi à?"

Bên cạnh đó,y cũng tìm thấy những trang có đặc điểm kì lạ khác,như các nét vẽ nghệch ngoạc bằng viết chì quậy thành một đống rối nùi.Lật ra trang sau,Vương Dịch thấy một bức vẽ nhìn có vẻ dễ thương.Trong hình là một con chó con,nhìn kĩ thì bên dưới có để một dấu mũi tên chú thích hai chữ:Vương Dịch.

Vương Dịch cong khoé miệng,lấy cây bút chì trên bàn rồi vẽ vẽ vào sổ.

Sau khi tắm xong,Châu Thi Vũ lau đầu tóc ướt bước ra ngoài,nhìn thấy Vương Dịch vẫn còn đó mà hai chân mày nhíu lại.

Sao dai vậy trời?Mình đã cố tình tắm thật lâu rồi mà.

"Chị tắm hơi lâu đấy.Nhưng tôi sẽ không rời khi chưa hoàn thành mục đích của mình.",Vương Dịch như đọc được suy nghĩ của cô,không ngẩng đầu lên nói.

"Em cũng thật kiên nhẫn quá đi.",Châu Thi Vũ cười nhạt.

Thấy Vương Dịch đang vẽ "loẹt xoẹt" gì đó lên cuốn nhật ký,Châu Thi Vũ liền đi tới:"Ê,vẽ cái gì vào sổ của tôi đó?"

Vương Dịch không để cho cô đạt được,cố tình dời cuốn sổ ra xa tầm tay Châu Thi Vũ. "Tôi mượn một chút không được sao?"

"Tôi không thích để người khác xem nhật ký của mình."

"Nè!Trả đây!",Châu Thi Vũ với tay,nhón chân,cố gắng bắt lấy quyển sổ.

"Không trả đó.Bắt được đi."

"Chơi kì quá!Đừng ỷ tôi cao không bằng mấy người mà xem thường."

Gần năm phút "đuổi bắt" mà không có kết quả gì,Châu Thi Vũ bực tức nói:"Trả mau!Đồ của tôi mà."

"Cho chị nói lại.Cuốn sổ này là của ai?",Vương Dịch lắc lắc cuốn sổ trước mặt Châu Thi Vũ.

"Là của tôi."

Vương Dịch rút nó lại,giấu ra sau lưng,tiếp tục không cho cô lấy.

"Trả đi mà!Tôi không giỡn đâu."

"Kệ chị.",Vương Dịch làm ra khuông mặt thãn nhiên,chọc cho cô giận tím mặt.

Để ý Châu Thi Vũ miệng bắt đầu mếu máo,Vương Dịch khẽ cười,một lần nữa giơ sổ lên."Tôi hỏi chị,ai là người mua cuốn sổ này?"

"Tất nhiên là em."

"Đúng,tôi là người mua thì vật là của tôi.Tôi chỉ cho chị xài thôi."

"Sai,em là người mua nhưng em cho chị rồi thì vật là của chị.Đưa đây!",Châu Thi Vũ chuyển mặt nhanh bằng một cái chớp mắt,giựt lại quyển sổ trên tay Vương Dịch.Cô chỉ giả bộ sắp khóc để lừa tên đó đưa ra.

Liếc mắt nhìn xem y vẽ cái gì thì thấy một hình vẽ nhân vật chibi con gái có cái mũi và lỗ tai heo,thêm một dấu mũi tên chú thích ghi:Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ nhăn mày,mau chóng lấy gom xoá:"Vẽ bậy."

"Ey!Đừng xoá,cái này tôi vẽ chị đẹp mà.",Vương Dịch nắm cuốn sổ,muốn giành lại.

"Đẹp gì?Đây không phải là tôi.Tôi không phải heo."

"Phải a,tôi đang nhốt một con heo tinh trong nhà.",Vương Dịch cười cười,đưa tay khẽ ngắt phần bụng hơi có thịt của cô một cái.

"Em...Ai bảo em đưa cả đóng đồ ăn cho tôi,còn ép tôi ăn hết."

"Tiền tôi có nhiều,xài không hết nên dùng để mua đồ ăn nuôi chị thành heo,cũng đâu có sai." Vương Dịch giữ tay Châu Thi Vũ lại,ngăn cho cô không dùng gom huỷ tác phẩm của mình thêm nữa."Không được xoá!Tôi vẽ tặng chị đó."

"Thế tôi càng xoá."

Hai người tiếp tục giằng co qua lại.

"Dừng lại!"

"Không,vẽ xấu vậy ai chịu?"

"Tôi bảo dừng lại!",Vương Dịch trợn mắt nhìn Châu Thi Vũ.

Cô cũng không vừa gì,đấu mắt với y:"Cuốn sổ này là của tôi sở hữu.Tôi muốn làm gì thì làm,em không thể can thiệp."

Dù sao chuyện gì với Vương Dịch cô cũng đã trãi qua không ít,y dùng vũ lực "giáo huấn" cô không phải mỗi ngày thì cũng một tuần hai lần.Vậy nên,giờ Châu Thi Vũ ngoài cái mạng này ra,cũng không còn gì nữa để sợ.

"Chị nên biết,một khi chị ở đây,chị đã thuộc trong tầm kiểm soát của tôi.Tức bất cứ đồ vật gì chị xài cũng phải của tôi quản lý.Cho nên là đồ của chị,cũng là đồ của tôi.",Vương Dịch nói rõ từng câu,từng chữ.

"Vô lý!...Mệt quá!Không xoá thì không xoá."

Châu Thi Vũ không muốn hao phí tâm sức để hơn thua với con người to xác mà tính như đứa trẻ này,đầu hàng trước.Cô quay lưng đi,thì thầm trong miệng:"Xí!Trẻ trâu."

"Chị nói gì đó?"

"Có gì đâu."

Châu Thi Vũ cất quyển nhật kí vào tủ,hỏi:"À,Em đã đọc gì chưa?"

Vương Dịch nghĩ nghĩ rồi đáp:"Chưa."

"Ờ!",Châu Thi Vũ gật gù,hỏi vậy thôi chứ cô đoán kiểu gì y cũng tò mò lấy ra đọc.

Cất sổ xong rồi,Châu Thi Vũ lấy máy sáy ra sáy khô tóc.Đến khi cô tắt máy,Vương Dịch vẫn ngồi bên giường nhìn cô,Châu Thi Vũ thấy tên này hôm nay có gì đó hơi không ổn,là quá không ổn mới đúng.Chẳng lẽ là muốn...?

Thấy vậy,Châu Thi Vũ giả lơ,không nói gì mà lẵng lặng leo lên giường,lấy mềnh đắp.

"Này,sao đi ngủ rồi?Còn sớm mà?",Vương Dịch lấy tay lay lay Châu Thi Vũ.

"Sớm muộn gì?Muốn ngủ thì đi ngủ thôi.",Châu Thi Vũ kéo chăn trùm kín đầu.Trước nay cô luôn thấy cái người này thực sự phiền phức.

"Không cho ngủ.Ngủ nhiều thành heo bây giờ.Dậy đi,tôi còn chuyện chưa nói với chị.",Vương Dịch kéo chăn cô ra.

Châu Thi Vũ mặt nhăn nhó,ngồi dậy:"Nói gì nói lẹ đi,tôi còn muốn ngủ."

"Tôi hiếm khi có thời gian rãnh tới đây,chị lại tỏ thái độ với tôi như vậy là không đúng đó.Lẽ ra chị phải luôn sẵn lòng phục vụ tôi lúc nào tôi muốn.",Vương Dịch nói.

"Xin lỗi,tôi không có bán dịch vụ."

Vương Dịch cau mày,thay giọng:"Chị hôm nay ăn phải hùm à?Quá lắm rồi.Đừng thấy tôi dễ dãi mà đem hết các luật lệ tôi đã quy định cho chị vứt ra sau đầu."

Châu Thi Vũ nheo mắt cười,vỗ vỗ vai y:"Được rồi.Thưa tổng tài,tôi xin lỗi đã nói lời không phải phép với ngài.Có điều, vì hôm nay tôi tâm trạng có chút không được tốt,không thể đáp ứng ngài được rồi.Phiền ngài lúc khác hãy tới nha."

Vương Dịch chợt bắt tay cô lại,nói:"Chẳng phải lúc trước chị từng nói muốn tôi đừng bỏ rơi chị?Tôi đã cố gắng dành thời gian nhiều hơn ghé thăm chị rồi này.Vậy mà chị lại cự tuyệt tôi là sao?"

"..."

Đến lúc này,Châu Thi Vũ thật sự muốn đưa tay tán cái mỏ của mình.Miệng nói ra mà không suy nghĩ làm bây giờ hối hận không thu lại được.Sao lúc đó mình ngu vậy chứ?

"Quên đi,lúc đó khác,giờ khác.",Cô gỡ tay y ra nhưng lại bị giữ lại."Lời nói ra rồi,chị có thể không nhớ nhưng người khác lại nhớ đó nhé!"

Châu Thi Vũ khó xử không biết phải nói gì,im lặng hồi lâu mới mở miệng:"Buông tay tôi ra đi,để tôi đi ngủ."

"Tôi không cho phép,chị không được ngủ.Tôi không đến đây để xem chị ngủ.",Vương Dịch giựt chăn,thảy qua một bên.

"Làm ơn cho tôi ngủ được không?Tôi mệt lắm!"

Vương Dịch không ép nữa,thả tay cô ra:"Ngủ đi."

"Vậy phải tốt hơn không?",Châu Thi Vũ thầm nói,quay người,đắp chăn.

Lúc này,Vương Dịch cũng đứng dậy,tắt đèn rồi ra cửa.

"Kéttt...Rầm!"

Châu Thi Vũ nghe tiếng cửa đã đóng,bỏ hết phiền muộn,yên tâm vào giấc ngủ.

...

Đột nhiên,tấm chăn ụp lên mặt cô,đầu bất ngờ bị chụp lên làm Châu Thi Vũ sợ thót tim:"Á!..."

Ngay sau đó,cảm giác thân bị một lực mạnh ghì chặt.Hai tay rất nhanh bị tóm lại và có một sợi dây quấn lấy.Tuy là phòng rất tối nhưng Châu Thi Vũ liền biết ngay là Vương Dịch,bàn tay đang nắm giữ tay cô không khó để nhận dạng.Thì ra cô đã bị Vương Dịch đánh lừa rằng y đã rời khỏi rồi tận dụng phòng tối nhằm âm thầm phục kích cô.

"Vương Dịch,làm gì vậy?!Thả tôi ra!Chơi xấu!....",Châu Thi Vũ vừa gắng sức vẫy vùng,vừa la hét.

.

.

.

Mất một thời gian "đấu đá" trên giường,kết cục Châu Thi Vũ cũng bình tĩnh lại được.Nhìn loáng thoáng hình bóng của người-mà-cô-cũng-biết-là-ai qua lớp khăn bịt mắt,Châu Thi Vũ khẽ thở dài,mệt mỏi ngồi yên giống như để người đối diện muốn làm gì thì làm.

Chợt,khăn bịt mắt được tháo xuống.Trước mắt Châu Thi Vũ là gương mặt của Vương Dịch chiếu sáng trước ánh nến màu vàng đang rực cháy.

Trên tay y cầm một chiếc bánh kem,mỉm cười nói:"Chúc mừng sinh nhật,Châu Thi Vũ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net