Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sảnh ăn lớn,Hách quản gia đang chỉ đạo các giúp việc trang trí bàn tiệc.

"Sao lại mua màu hồng?!Cô chủ không thích màu hồng,mua lại cái khác."

"Thật xin lỗi,tôi lỡ mua rồi.Mà nếu quay lại đó thì không tiện,đường xa lắm...Hay là lấy đỡ đi,màu hồng cũng dễ thương mà."

"Không được!Cậu có biết cô chủ rất kị màu hồng không?!Nếu để màu hồng trong bữa tiệc của cô chủ thì cô chủ sẽ rất tức giận đấy."

"X...xin lỗi,tôi sẽ đi ngay."

"Đi nhanh lên!"

"Hách quản gia đừng quá giận.Cậu ấy mới đến,chưa nắm hết mọi việc trong nhà,để tôi đi theo hướng dẫn cậu ta nhé!"

"Được,đi đi."

Hai người làm bước ra cửa.

"Tại sao cô chủ lại ghét màu hồng thế nhỉ?"

"Tôi từng nghe quản gia nói rằng cô chủ có tuổi thơ không tốt với màu hồng.Nó khiến cô chủ nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ sống cùng với người thân trong quá khứ.Chuyện này tôi nói cho cậu biết,cậu nhất định không được nhắc tới trước mặt cô chủ nghe chưa?"

"Vâng,tôi hiểu rồi."
...

[Ping,pong!]

Tiếng chuông phát ra từ máy nhận diện khuôn mặt ngoài cổng truyền đến máy của quản gia,Hách Tịnh Di móc điện thoại trong túi ra xem,bên ngoài có một nhân viên giao hàng.

"Xin chào,tôi là nhân viên giao hàng của bưu điện X.Quý khách hãy ra nhận bưu kiện ạ."

Hách quản gia kết nối với bảo vệ ngoài cổng:"Đem hàng vào."

Một phút sau,Hách quản gia đem một món hàng vào phòng khách,Vương Dịch đang ngồi sofa xem thời sự.

[...Mới đây ông Châu...và vợ của ông là bà...vừa treo giải thưởng 500 nghìn tệ cho ai tìm được con gái là Châu Thi Vũ,cô gái bị mất tích gây xôn xao truyền thông suốt gần một năm qua....]

"Cô chủ có bưu kiện này."

Vương Dịch cầm lấy,mở ra xem.Nhìn thấy tên người gửi,ba chữ:Phí Thẩm Nguyên ,Vương Dịch không khỏi cong môi cười hừ một tiếng.Thực ra,Vương Dịch chỉ gửi thiệp cho cô ta cho phải phép vậy thôi,chứ y đã biết trước thế nào Phí tiểu thư cũng sẽ kiếm cớ không đi.

Y gở bức thư bên trên bưu kiện ra đọc,nội dung bức thư như sau:

Thân gửi Vương Dịch.

Tôi đã nhận thiệp mời đi buổi tiệc sinh nhật của cô vào thứ bảy tuần rồi.Nhưng tôi thật sự rất tiếc khi không thể có mặt  trong ngày sinh nhật năm nay của cô, vì một số lí do bất tiện về điều kiện và thời gian.Tôi rất xin lỗi.Thay vào đó,tôi muốn tặng cho cô một món quà,mong cô sẽ thích nó.Xin chúc cô sinh nhật vui vẻ!

Đọc qua mấy dòng này,Vương Dịch không ngần ngại xé bức thư,để nó vào chung trong hộp quà rồi thẳng tay ném vô thùng rác.Y cười khinh thường,lầm bầm trong họng:"Dối trá!"

🎁 🎁 🎁

Tối đến,trước sân Vương gia đã đỗ mấy chiếc xe,sảnh chính cũng đã đông đủ người.Hôm nay,Vương gia náo nhiệt hơn ngày thường,đèn nhà trước tỏ sáng trưng.Nằm trên ngọn đồi hẻo lánh như ở đây thì ánh sáng của căn biệt thự này  khác nào ngọn hải đăng giữa biển.

Giờ đây,chung quanh bàn lớn trải dài từ đầu tới cuối nhà ăn không khí vô cùng xum tụ.

"Xin giới thiệu với mọi người,đây là trợ lý của tôi,Phùng Tư Giai.", Vương Dịch hướng tay chỉ Phùng trợ lý ngồi bên cạnh mình.

"Chào mọi người!"

Các vị khách mời cùng bàn cũng gật đầu chào hỏi.

"Chào cô Phùng!Cô cứ tự nhiên đi ha."

"Vâng!"

"Cô trợ lý của em xinh đẹp thật nha,Vương Dịch." Trương Hân nói xong câu,vừa quay qua liền gặp ngay cái liếc nhìn bén nhọn như hai lưỡi kiếm của Hứa Dương khiến cho cô cứng người.

"Cảm ơn cô.",Phùng Tư Giai nhã nhặn đáp.

"À hà...",Trương Hân cười trừ, sau gáy lạnh toát mồ hôi.

...

"Hôm nay,tôi có mua Sâm panh.Tôi nghĩ nó rất hợp cho tiệc sinh nhật.Đảm bảo loại này người sành rượu như Vương Dịch sẽ không từ chối đâu." Tôn Nhuế vừa nói,vừa lấy trong giỏ ra một chai Sâm panh đỏ dạng lớn.

Tôn tổng trước nay giúp đỡ Vương Dịch khá nhiều trong chuyện làm ăn,lúc còn chưa có tiền đồ nhờ có chị ta chỉ giáo,giới thiệu với chỗ làm việc.Chung quy để y có được ngày hôm nay cũng không ít có công của vị sư tỷ này nên Vương Dịch đối với Tôn tổng rất là tôn trọng.Đặc biệt,Tôn Nhuế có cùng sở thích với y về sưu tầm rượu,vì thế mà kết nghĩa huynh đệ cùng hội.

Vương Dịch quay qua Hách quản gia bảo:"Chị giúp Tôn tổng mở rượu đi."

Hách quản gia đi lại chỗ Tôn Nhuế đưa tay:"Để tôi giúp cô."

"Thôi,làm phiền quản gia lắm,tôi tự làm được.Mấy loại này với tôi,dễ như ăn cơm sườn." Tôn Nhuế cười,xua xua tay.Sau đó,tiếp tục cầm khăn vặn nắp.

Vài phút sau...

"Sao cái này cứng quá vậy?",Tôn Nhuế cắn răng,cố dốc hết công lực lên cái chai.

"Tôn tổng cứ việc để tôi làm..."

"Pốc!"

Hách quản gia chưa kịp động tay thì Tôn Nhuế chợt sượt tay,đẩy văng cái nút bần ra khỏi miệng chai.Nhưng một chuyện không ai có thể ngờ tới là bỗng chốc nước từ trong chai bay vọt ra.Những con mắt ngây ngốc nhìn hàng ngàn,hàng vạn giọt nước đỏ thẫm phun như mưa trên không trung,thu lại một cảnh tượng rất mực "điện ảnh" nhưng kết quả mang lại thật không mong đợi.

Hiện tại,những người có chỗ ngồi cách xa Tôn Nhuế như Vương Dịch,Phùng Tư Giai,Thẩm Mộng Dao,Trương Hân,Hứa Dương Ngọc Trác,...vẫn an toàn.Ngược lại,Trần Kha thì không được may mắn cho lắm,vì ngồi phía đối diện với Tôn Nhuế nên đã hoàn toàn hứng hết làn mưa rượu vừa rồi lên người,còn được ưu đãi thêm cái đầu nhuộm đỏ.Đan Ny kế bên không bị ảnh hưởng gì nhiều nhờ kịp thời đem Trần Kha ra làm bia đỡ đạn.Còn Tưởng Thư Đình vẫn bình tĩnh như thường, không biết là trước khi đi tiệc có xem bói hay không mà đem sẵn theo một cây dù,đúng lúc rượu bắn ra đã nhanh trí tung bí kíp.

Sẵn đây nói luôn Tưởng Thư Đình là một trong tứ đệ tử nhà Hân Dương,bao gồm:con gái lớn là Tôn Trân Ny,Quách Sảng,Lâm Thư Tình và đứa con gái út là cô.Các chị em bọn họ lúc còn nhỏ xuất thân có phần kém phúc hơn con cái nhà người khác,bị ba mẹ ruột bỏ rơi,không chỗ ở,phải lang thang trú một xó ở gầm cầu.May sao trời thương gặp được hai người tốt bụng tên Hân Dương dắt về nuôi nấng,bèn nhận làm ba ma.

Vợ chồng Hân Dương lúc cưới nhau tới giờ đã gần 10 năm,tuổi tác cũng ngoài 30.Con cái đều đã lớn xác,đứa nhỏ nhất năm nay lên 18,các cô chị thì đã tầm cỡ đôi mươi.Dù còn rất trẻ tuổi nhưng ai nấy đều có chí tuyến thủ.Cô chị cả hiện đang hoạt động trong ngành giải trí là một diễn viên trẻ mới nổi;cô chị hai thì trời sinh miệng lưỡi linh hoạt nên đã tự mở một doanh nghiệp chuyên dịch vụ tư vấn làm mai mối;chị ba không rõ là do tài năng thiên bẩm hay số phú quý mà mới đây đã trở thành chủ sở hữu của một loạt các cửa hàng thời trang nổi tiếng,bán rất chạy khắp cả nước,thu nhập hàng năm lên đến hàng triệu nhân dân tệ;còn cô em út tuy là đang đi học nhưng đã biết dự tính tương lai góp tiền tiêu vặt vào chứng khoáng kiếm lời.Ngoài ra,tài ăn ăn nói không thua chị hai là bao giúp cô thu được một khoảng tiền kha khá bằng việc bán hàng online.

"Ôi thần linh ơi!",Tôn Nhuế sững sờ,vội lấy khăn giấy lại lau cho Trần Kha."Sao mình bất cẩn thế này!?Chị xin lỗi,xin lỗi rất nhiều."

Trần Kha chỉ nhẹ nhàng mở một nụ cười:"Em không sao."

Trong lòng Trần Kha chua xót chiếc áo trắng tinh mới mua bị tô thành áo đỏ,thiết nghĩ nếu không phải vì hôm nay là sinh nhật của Vương Dịch thì cô đã không đi rồi.Hôm nay quả là một ngày xui xẻo của Trần Kha.Lúc nãy chạy xe giữa đường thì xe hỏng,mất công sức mò được tới đây thì đã trễ hết nửa buổi,đến ngồi vào bàn chưa kịp ăn gì thì đã cho tắm rượu.

Đan Ny hẹp mắt,miệng cong thành hai lúm đồng tiền,lấy khăn lau áo cho người yêu.Trần Kha bèn đứng dậy:"Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?"

"Mời đi theo tôi.",Hách quản gia lên tiếng.

"Tịnh Tịnh,chị lấy đồ cho chị ấy thay đi.",Vương Dịch nói.

"Vâng,tôi biết rồi."

.

.

.

Trương Hân đứng trước mọi người,nâng ly,nói với chất giọng đầy hăng hái:"Nào,chúng ta hãy cùng cạn ly chúc mừng ngày sinh thần của Vương Dịch thôi!"

"Cạn ly!","Cạn ly!"

"Ding!Ding!..."

Tiếp theo đó,các món ăn được bày ra tuần tựu từ khai vị đến tráng miệng,buổi tiệc diễn ra vô cùng suôn sẻ.Mọi người vây quanh bàn ăn vừa thưởng thức ẩm thực,vừa trò chuyện vui vẻ.Chị Thẩm đùa giỡn với Đoàn Nghệ Tuyền cười hơ hớ đến lộ cả niềng răng.Hầu hết mọi người ở đây rất cởi mở,thân thiện,Phùng Tư Giai không mất bao lâu đã hoà nhập được với họ.

Vương Dịch kê cằm trên hai tay,khẽ mỉm cười,nhìn những người mình xem là gia đình này cùng nhau nói cười rộn rã.Ít khi có dịp tụ họp,thấy mọi người vui như vậy khiến trong lòng Vương Dịch không khỏi vui lây.Mặc dù không cùng huyết thống nhưng họ đối với y như người thân,tỷ muội nghĩa nặng tình sâu.Nhớ ngày nào y đang trong khoảng thời gian cô đơn nhất,rơi vào hoàn cảnh khó khăn cùng cực nhất,sắp bỏ cuộc thì những người bạn này đã xuất hiện.Ở bên cạnh giúp đỡ,truyền sức mạnh để y bước tiếp.Nói thật,Vương Dịch nghĩ rằng có chết y cũng sẽ không quên ơn của họ.

"Đôi heo.",Lý Giai Ân nói.

"Tứ quý 7.Hết bài.",Đan Ny đập lên bàn bốn lá bài,chốt vị trí thứ hai.

Lý Giai Ân đánh mắt cho Trương Hân ý bảo đến lượt cô.Trương Hân đặt hai lá 5 xuống,Ân Bảo tiếp đó liền ra đôi 6.

Trương Hân lo lắng nhìn ba tấm "rác" lẻ tẻ không đâu vào đâu trên tay mình:1 lá tép 4,lá K cơ và 9 bích.

Haizz,sao mà "thối" quá vầy nè!?Mình đã thua liên tiếp ba ván rồi,bàn này không thể thua được.

Trương Hân nuốt nước bọt vào cổ họng:"Bỏ!"

Sau đó,Lý Giai Ân trải ra một "sảnh" bốn lá:J chuồn,Q bích,K rô,A cơ.

"Bỏ!",Trương Hân đau lòng nhắm mắt.

Lúc này,mỗi người trên tay cầm ba lá như nhau,trận đấu trở nên căng thẳng.Vương Dịch ngoài cuộc đang xem ván đấu ,để ý Trương Hân có chút chật vật bèn nghiêng đầu qua coi tình trạng thế nào.

Lá bài tiếp theo được đưa ra là 8 rô,Trương Hân sáng mắt,định chọn lá 9 bích thì Vương Dịch mở miệng nói nhỏ:"Đi con già đi."

"Mày chắc không?",Trương Hân khẽ liếc mắt qua nó.

"Thì đi thử đi,biết đâu lại thắng.",Vương Dịch bâng quơ nói.

"Tao tin mày lần này vậy.",Trương Hân lấy con già cơ đặt xuống.

"Bỏ!"

Trương Hân nhếch mép,tiếp tục ra 9 bích.

Đúng như dự đoán,Lý Giai Ân im lặng nhìn hai lá còn lại vài giây rồi nói:"Bỏ!"

Trương Hân thả lá cuối cùng xuống,vỗ tay:"Ha,ha!Ăn bàn."

Vương Dịch ngồi bên cạnh nhe răng cười,nháy mắt với Trương Hân một cái.Trương Hân chia ngón cái ra, cho Vương Dịch một dấu like."Hay lắm!Cảm ơn mày nha.Hôm nào tao với mày đi bar."

"Aiya,không cần đâu."

"Ê,mà sao mày biết vậy?Có bí quyết gì hả?",Trương Hân hỏi.

"Đâu có.Dự cảm thôi."

"Ra là đoán mò."

"Chơi tiếp không?",Thẩm Mộng Dao miệng hỏi,tay sắp lại bài.

"Thôi,em không chơi nữa đâu.",Đan Ny lấy tay che miệng ngáp.

"Chị cũng vậy.",Hứa Dương nói.

"Em đứng nhất ba trận liên tiếp rồi còn chưa đủ sao?",Trương Hân dựa lưng ra ghế,nói tiếp:"Công nhận bác sĩ Thẩm không chỉ học rộng tài cao mà còn biết chơi bài giỏi.Thật khâm phục!"

"Cảm ơn chị quá khen.Thực ra,kiến thức của tôi cũng không đến nổi như chị nói đâu.Tôi cần phải học tập nhiều hơn để sắp tới còn lấy bằng tiến sĩ y khoa nữa.Đánh bài chỉ chơi cho vui thôi,cũng không phải bộ môn tủ của tôi."

Trương Hân bèn chuyển chủ đề:"À Dao Dao,sao dạo này không thấy em nhắc đến người yêu cũ của em vậy.Tôi nhớ là năm ngoái em nói hai người đã quay lại rồi còn bảo hôm nào sẽ cho chúng ta xem mắt.Thế em định chừng nào mới đem đến ra mắt mọi người đây?"

Hứa Dương nghe vậy,trợn mắt với Trương Hân,kêu trong họng:"Hân à...!"

"Hả?",Trương Hân ngây ngô nhìn vợ.

"A,đúng rồi.Không nhờ chị nhắc em cũng quên mất.Em cũng muốn được thấy mặt vị "người yêu" đó của chị Dao như thế nào.Nghe loáng thoáng mọi người nói nhan sắc của cô ấy không tầm thường nhỉ?",Đan Ny nghe được cũng xen vào.

"Oa!Thiệt hả!?Sao tôi không biết nhỉ?",Đoàn Nghệ Tuyền vừa cắn hạt dưa,vừa nói.

Thẩm Mộng Dao chợt dừng lại,hai mắt rũ xuống.Dường vẻ như lời vừa rồi đã chạm vào nỗi buồn trong lòng của cô,một chuyện mà cô không muốn nhắc đến.

"Ờm...Không giấu gì mọi người,tôi và người đó đã chia tay rồi."

"Chia tay rồi!?",ba người không hẹn trước mà cùng thời điểm bật thốt ra.

"Mới đây sao?"

Thẩm Mộng Dao lãnh đạm nói:"Không,sau hôm tụi em quay lại vài tháng."

"Còn chưa kịp thấy mặt mũi nữa là...",Đan Ny mặt xị xuống.

Trương Hân quay qua Miên Dương hỏi:"Hồi nãy mình gọi tôi có việc gì không?"

Hứa Dương thảy ánh mắt chán chường cho Trương Hân rồi nói nhỏ:"Em định nhắc mình mà Dao đã nói rồi.Mình nên biết là chuyện tình cảm của Dao Dao khá nhạy cảm nên nhiều khi em ấy rất ngại nhắc đến."

"Em biết mà sao không nói sớm cho tôi?",Trương Hân thì thào.

"Xin lỗi,trước đây Dao Dao chỉ nói với mỗi em.Em thấy em ấy cũng rất kiêng dè và giữ bí mật về chuyện này nên em cũng không muốn đề cập.Cứ tưởng để vậy thời gian dài thì mọi người sẽ quên nhưng ai dè hôm nay mình lại hỏi đến."

Quách Sảng lúc này rời bàn đi vệ sinh.Nhà vệ sinh nằm khá gần nhà ăn,vì vậy cũng không mất nhiều thời gian để tìm kiếm.Nhưng sau khi đi vệ sinh xong,cô lại không quay lại ngay mà bị thu hút bởi các tác phẩm mĩ nghệ:tranh,ảnh và tượng được sắp đặt dọc hai bên lối đi.

"Wow!Nhà cửa gì mà rộng thế này,ở làm sao hết?" Quách Sảng lang thang khắp khu vực trưng bày,ánh mắt không ngừng tán thưởng.

Sàn nhà hơi trơn,Quách Sảng chân đi guốc.Không may,cô vấp phải thứ gì đó,bất ngờ trượt chân ngã về trước.

"A!"

Tình cờ lúc đấy Hách quản gia đi ngang qua nhìn thấy liền nhanh chân chạy tới,vươn tay ra đỡ nhưng chậm hơn một khắc,thành ra chưa kịp đỡ người..."Rầm!"...người đã nằm dưới đất.

Giờ đây,Quách Sảng mặt hôn sàn nhà,mũi dập,người đau.

"Cô có sao không?",Hách Tịnh Di vội giúp cô ngồi dậy.

Quách Sảng ôm mặt tê tái:"Ui da!Đau quá...Cái mặt của tôi,hic."

"Mặt tôi có bị làm sao không?",cô chỉ chỉ cái mũi đỏ chót.

"Ờ không sao,vẫn còn nhìn ra được."

"Thật chứ?"

"Ừ,thật!"

Lúc đứng dậy,Quách Sảng cảm giác có cái gì đó rất lạ ở dưới đế guốc,bèn nhìn xuống.

"Ối!Sao mình lại đạp sh*t?!",cô kinh hoảng thốt lên.

Nhìn đi nhìn lại,chỉ có một dị vật nằm ngang nhiên giữa đường Hách Tịnh Di sụp mắt,cười méo miệng.Này không ai khác,chỉ có thể là sản phẩm của con mèo nào đó.

"Eo ơi~là phân mèo?Xui quá vậy nè!" Quách Sảng hậm hực,đau lòng nhìn chiếc hài của mình:"Hu,hu...Con mèo mất nết!Ta mà biết được mi là con nào thì ta nhất định sẽ bắt ngươi,vặt hết lông."

"Thật xin lỗi cô Sảng.Là lỗi của chúng tôi quản thú cưng không kĩ,mong cô bỏ qua cho.",Hách quản gia cúi đầu xin lỗi Quách Sảng,sau đó gọi những người hầu trong nhà đến,bảo:"Các người mau dọn sạch chỗ này đi.Hôm nay có khách quý đến chơi mà để xảy ra chuyện thế này,thật xấu hổ!Tôi không muốn thấy sự cố như vậy xuất hiện một lần nào nữa."

"Vâng ạ!"

"Còn nữa,hãy đem lại đây một đôi guốc đi và giúp cô Sảng đây thay giày luôn.Giày cô ấy bị bẩn rồi.",Hách quản gia nói thêm.

Một người hầu lại thay giày cho Quách Sảng:"Mời cô cởi guốc ra ạ."

"Ai dà,thật ngại quá!"

"Đây là trách nhiệm của tôi mà.Cái này chúng tôi sẽ giặt sạch cho cô,ngày mốt cô có thể quay lại lấy.",cô ta cười nói.

Sau đó,một đôi guốc khác được đem đến cho Quách Sảng.Cô mang thử vào khá vừa vặn,chiếc giày cao gót này còn đẹp hơn đôi của cô gấp mấy lần.

"Chị cho tôi mượn đôi guốc xịn xò như vậy,sao tôi dám mang đi đây?",Quách Sảng đứng nhìn bàn chân của mình trong đôi guốc mới.

"Đừng khách sáo,cô là khách quý của Vương tổng mà.Chỉ cần cô chủ đồng ý thì chúng tôi cũng đồng ý.",Hách quản gia ôn tồn nói. "Vã lại,mấy loại giầy kiểu này,cô chủ rất hiếm khi cần đến."

Quách Sảng xách váy quay người"Cảm ơn nhiều nhe.Tôi đi đây.Ô..."

"Chân cô bị sao vậy?"

"A không sao,chắc là bị trật chân một chút thôi.",Quách Sảng khuỵ xuống,lấy tay bóp mắc cá chân.

"Cô không cần phải đi đâu,để tôi."

Dứt lời,Hách quản gia ẩm cô lên.

"Ơ!?"

Không lường trước hành động của quản gia,Quách Sảng đôi má bất giác ửng hồng,ngực nhôn nhao.

Hách Tịnh Di thanh cao nhìn cô nói:"Giữ yên.Tôi sẽ đưa cô đến tận chỗ ngồi."

Bộ mặt này trong mắt Quách Sảng lại hoá thành bạch mã hoàng tử dáng vẻ thực ngầu,liếc mắt đưa tình với cô.Mà đôi đồng tử long lanh mãi mê nhìn người kia đến khi đã tới nơi vẫn không hề hay biết.

"Cô Sảng,cô xuống được rồi đó."

"Hả?À,cảm ơn." Quách Sảng ngại ngùng ngồi xuống ghế,bối rối trước sự im lặng cùng ánh nhìn của các khách mời cùng bàn.

"Money!",Vương Dịch thấy mèo cưng của mình đi đến bèn gọi nó lại,bồng nó lên đùi ngồi.

"A Money,lâu rồi không gặp em.Em còn nhớ chị không?",Thẩm Mộng Dao nói với nó.

"Mao~"

"Dễ thương quá đi!Em có thể mượn nó chơi một chút được không?",Lâm Thư Tình thích thú vút lông Money.

"Cứ tự nhiên."

Chơi với nó được một lát,Lâm Thư Tình quay sang chị hai hỏi:"Sảng tỷ,chị muốn chơi với nó không?"

Quách Sảng nhìn con mèo trong tay em gái,khẽ giật giật khoé miệng.Ra đây là thủ phạm làm hỏng đôi giày mới mua của cô sao?

"Sao vậy?Em nhớ chị đâu có ghét mèo?"

"Ờ...không."
"Nếu vậy thì chơi với nó thử đi.Hiền khô à,không cắn đâu.",Lâm Thư Tình đưa nó cho cô. "Xem nè lông nó mượt lắm!"

Quách Sảng không nỡ từ chối,đành lấy tay sờ lông nó:"Hì,mượt...rất mượt."

"Giờ này trễ rồi,hay mọi người ở lại nhà tôi đi,ở đây có nhiều phòng trống lắm."

"Tiếc quá,ngày mai tôi có việc nên không nghỉ lại được."

"Chị cũng về đây."

"Ân,mọi người về bảo trọng."

"Hân,cũng muộn rồi.Mình về thôi.",Hứa Dương coi giờ trên đồng hồ,lên tiếng.

"Đợi tôi uống thêm chút nữa rồi hãy về.",Trương Hân giọng nói lè nhè.

"Không được,mình đã uống nhiều rồi.",Hứa Dương kéo tay Trương Hân."Nhất Nhất,nhà chị xin về trước nhé!"

"Vâng,chị đi đường cẩn thận."

"Ny,Sảng,Tình,Đình.Cả bốn đứa về mau.",Hứa Dương chống nạnh nói với bốn con người đang chúi mắt vào màn hình điện thoại.

Ở ngoài bãi đậu xe.

"Làm ơn nữa đi tiệc người ta có mời thì cũng uống ít ít lại.Cho tôi đỡ mệt giùm cái.Hừ...",Hứa Dương gòng sức vác Trương Hân trên vai.

"Mấy đứa con còn đứng nhìn làm gì,lại giúp mama một tay đi chứ?!"

"Dạ!"

"Con với chả cái!Vô dụng hết sức!"

Quách Sảng đi bên cạnh mở miệng nói:"Mama,con có điều này muốn hỏi ý kiến bama."

"Hỏi gì?"

"Hôm nay,con có chạm mặt quản gia nhà Vương tỷ và được chị ấy giúp đỡ.Con thấy tính cách Hách quản gia rất tốt..."Quách Sảng nói đến khúc này bỗng dưng trở nên thẹn thùng,chu mỏ:"Mẹ à,con lỡ chấm chị ta rồi.Nếu bama đồng ý thì hôm nào mình qua đây hỏi cưới đi."

"Con nói cái gì!?",Hứa Dương và Trương Hân đồng thời kêu lên.Ba chị em còn lại thì mòm chữ a,mắt chữ o.

Nhờ câu nói vừa rồi của cô con gái,Trương Hân đã thực sự tỉnh táo mà không cần thuốc đến thuốc giải rượu.Con gái muốn xuất giá,tưởng tượng cái ngày nhà đón về thêm một đứa con rễ cũng không còn xa nữa.

Trương Hân nắm vai Quách Sảng:"Con chắc chứ?Con thực sự muốn cưới Hách quản gia?"

Quách Sảng dứt khoát gật đầu:"Con nối dối ba mẹ làm gì.Một khi con đã nhìn trúng rồi thì chắc chắn không sai.Vậy ba mẹ đồng ý không?"

"Ừm...Chuyện này mama đồng ý nhưng như vậy có hơi vội.Trước tiên,phải hỏi người ta có chịu không mới được.Con thích mà người ta không thích.Hai người không đồng lòng với nhau,sao có thể tổ chức đám cưới?",Hứa Dương giảng giải.

"Baba cũng không có ý kiến trái chiều."

"Ba mẹ đồng ý thì tốt rồi.Con nhất định sẽ chinh phục được chị quản gia sớm thôi.Bama hứa sẽ hỏi cưới cho con đó nha."

"Được rồi,chuyện này ta không chắc được đâu."

------

"Tôi ở đây!Có ai nghe thấy tôi không?!"

"Rầm!Rầm!..."

Châu Thi Vũ đập đập vào tấm kính,la hét với hi vọng có ai đó tìm thấy mình,vì cô vừa phát hiện ánh đèn cùng tiếng máy xe ô tô ở phía xa.Nhưng tình hình không được khả quan là mấy.

Cô vừa choàng tỉnh cách đây vài chục phút và sớm ý thức được mình lại được chuyển đến một căn phòng khác mà tối om,chẳng bật đèn gì cả.Nhìn bên ngoài thì chẳng có gì ngoài bầu trời đen kịt và vườn cây phủ um tùm hoang vắng.

"C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net