Chương 3: Hủ nữ everywhere

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hye Jin vốn muốn vào xem anh mình đã về chưa thì bắt gặp Hoàng Tử Ác Quỷ ở trong phòng, cô kinh hãi theo phản xạ định hét lên thì đã có một bàn tay bịt chặt miệng cô lại.

_ Làm ơn hãy yên lặng một chút, ta không có ý xấu đâu.

Joon Myeon bỏ tay mình xuống, nhìn Hye Jin đang cố điều hòa nhịp thở. Họ im lặng một hồi lâu thì bỗng cô nắm lấy cổ tay anh bay ra khỏi lâu đài. Lúc đầu anh có chút hoảng nhưng vẫn để yên cho cô kéo mình đi. Đến một khu vườn vô cùng xinh đẹp, hai người đáp xuống. Joon Myeon nhìn ngắm khu vườn, cây nào cây nấy xanh tốt, chậu cây trắng đen xen kẽ hài hòa, thật là đẹp mắt.

_ Trông có tuyệt không? Là do Yi Xing tự tay trồng đấy! – Hye Jin không có vẻ gì là sợ anh, nói chuyện thân thiết như em gái đang nói chuyện với anh trai mình, hoàn toàn không có chút gì giống như kẻ thù.

Anh cũng không để ý mấy vì còn mãi chìm trong quang cảnh tuyệt vời này, chỉ gật nhẹ đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, hỏi anh:

_ Ngươi... có phải... là... là... đã thích anh họ ta không?

Nghe vậy, anh ngừng việc khám phá khu vườn lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, ngạc nhiên có, lo lắng cũng có:

_ Tại sao ngươi biết?

_ Nhìn ánh mắt ngươi dành cho anh ấy là rõ.

_ Vậy?

_ Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ai nghe đâu. Ác Quỷ yêu Thiên Thần thì sao chứ? Chẳng sao cả, ngươi cứ tiếp tục tiếp cận anh ấy, ta sẽ tạo điều kiện cho hai người. Còn vì sao ta lại giúp ngươi thì đơn giản vì ta là hủ - Hye Jin cười tươi rói.

Anh bất ngờ, cứ tưởng sẽ bị bắt vào tù, bị tử hình, bị đòi tiền chuộc, bị tra tấn vân vân và mây mây nhưng rốt cuộc lại là bị ủng hộ, à không phải là được ủng hộ mới đúng chứ. Quả thật là ông trời có mắt! Anh nhìn cô, mĩm cười sung sướng:

_ Cảm ơn.

Hye Jin cười lại với anh, chợt nhớ ra điều quan trong, cô hỏi gấp:

_ Mà này, ngươi cho ta tín hiệu máy DA của ngươi đi. Cho dễ liên lạc ấy mà!

Giải thích một chút, máy DA là một chiếc máy dùng để lên lạc giữa các thần dân của hai vương quốc Ác Quỷ và Thiên Thần, máy có hình chữ nhật với đôi cánh nửa trắng nửa đen tinh xảo, có một cái móc nhựa để đeo vào tai. Hình dáng khá giống tai nghe không dây còn công dụng thì giống như điện thoại của chúng ta, chỉ khác điều thay vì phải nhớ một dãy số dài thì DA chỉ cần nhớ chữ cái đầu biệt danh của người đó và con số may mắn của họ.

_ Tín hiệu S01.

_ Tín hiệu của ta là J22, của anh ta là L10 đó. Giờ ta có việc phải về nếu không chắc chắn sẽ bị đức vua nghi ngờ. Liên lạc sau – Nói rồi cô mở đôi cánh của mình, bay về phía lâu đài.

***

Yi Xing tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cánh và chân đã đỡ đau hơn rất nhiều có thể bay và đi lại được rồi. Cái bụng đói thúc giục cậu xuống giường tìm đồ ăn, nghe được hương thơm phát ra từ dưới bếp, cậu vội đi đến xem. À, thì ra là Hye Jin đang làm bánh, khoan đã, Hye Jin ĐANG LÀM BÁNH? Dụi dụi mắt vài cái để chắc chắn mình không nhìn nhầm, con bé đó mà chịu xuống bếp làm bánh á?! Thấy chuyện lạ, Yi Xing nấp vào một góc rình xem lí do gì mà con em họ lại thay đổi chóng mặt như vậy. Ồ, tay nghề không tồi nha, bánh không bị khét, kem mang màu xanh lá trông rất mịn được phết đều lên bánh, còn có bột trà xanh rắc lên, trang trí rất đẹp, hương thơm lan tỏa cả nhà bếp, nếu cậu đoán không lầm thì hình như đó là bánh Tiramisu trà xanh. Xong đâu đấy, cô đặt bánh vào tủ lạnh, tiếp tục loay hoay làm matcha. Aigoo~ toàn những món cả hai anh em đều thích.

Hye Jin quan sát thành quả của mình một lần nữa, gật đầu hài lòng rồi đưa tay lên máy DA ngay tai, bấm tín hiệu. Cậu căng mắt nhìn dãy số trên máy, lẩm nhẩm đọc: "S01?"

_ Ta làm xong rồi này, mệt bở cả hơi tai.

_ Chắc mà chắc mà, giờ ta đưa cho ngươi xem thử nhá!

_ Yaaaa! Ta tuy không xuống bếp nhiều nhưng làm bánh là số một đấy.

_ Đau bụng thì cứ tìm ta.

_ Ngươi cứ nhiều lời, có tin là ta khỏi giúp ngươi luôn không?

_ Đây là bánh mẫu, ta không đưa hết cho ngươi đâu, 50:50. Nếu thấy ngon thì ta dạy cho, lúc đó tự mình làm tự mình ăn hén.

_ Ta còn phải đưa cho Yi Xing thử nữa chứ!

_ Ờ, vậy nha, lát ta nhờ con cú trắng của ta đem cho ngươi.

_ Bye bye~

Đó là những gì cậu nghe Hye Jin nói, cậu lắc đầu không hiểu, rốt cuộc là cô nói cái gì vậy? Khó hiểu, khó hiểu. Thôi thì "não cá vàng" như cậu tốt nhất là không nên xen vào chuyện của Hye Jin làm gì cho mệt. Bây giờ cậu chỉ còn nhớ đến cái bánh ngon lành cành đào trong tủ lạnh thôi.

Đúng là đồ tham ăn mà. =.=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net