Phần 1: Tần cung của Thế tử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đây là một triều đại giả tưởng - Truyện có tình tiết OOC)

- Thế tử... à, Min-hyeong hiểu bài giảng hôm qua của sư phụ chứ?

Hai cậu bé mặc đồng phục của Hoằng Văn Quán, đeo cặp sách, đầu đội phúc cân đi sóng vai nhau, phía sau là gia nhân nhà Hộ phán. Cậu bé có vóc người nhỏ hơn bước nhanh lên phía trước, khuôn mặt non nớt hồng nhuận, đôi mắt trong veo chớp động, hai chân thoăn thoắt, vui vẻ nói chuyện với cậu bé còn lại.

Cậu bé còn lại cao lớn hơn, mỉm cười nghe cậu bé kia nói chuyện, mắt thì tập trung nhìn đường giúp, sợ cậu bé kia mải nói chuyện mà quên nhìn đường, dẫu sao thì chàng ta cũng hậu đậu lắm. Cứ mải nghe và nhìn đường giúp nên khi được hỏi đến, cậu bé tỏ ra khá bối rối, lát sau mới nhận ra người kia đang hỏi mình nên dịu dàng đáp:

- Thầy giảng khá dễ hiểu, ta cũng thích bài giảng về chính trị nữa.

Nói rồi lại im lặng một chốc, như đang cân nhắc gì đó, thoạt sau mới tiếp:

- Nhưng nếu như có vấn để thắc mắc thì có thể thỉnh giáo đệ được không?

Min-seok chậm bước lại, gật đầu rất nghiêm túc:

- Được thôi, nếu huynh gặp vấn đề nào, chỉ cần ta biết, ta sẽ giúp huynh.

Thế tử nghe vậy thì mỉm cười, khuôn mặt non nớt đỏ lên một chút, sau đó cười rất tươi, trả lời:

- Được thôi, ta sẽ làm phiền Min-seok suốt đấy.

Min-seok cười rạng ngời, kéo tay Min-hyeong bước nhanh thoăn thoắt:

- Không phiền đâu, không phiền gì hết mà, ta vui lòng giúp huynh, đến khi ta cần thì huynh vui lòng giúp ta là được. Mau về nhà thôi, hôm nay có món ngon đấy.

Thế tử mím môi cười, để mặc mình bị kéo đi.

Hắn có nằm mơ cũng không bao giờ dám mơ đến một ngày mình có được hạnh phúc ấm áp thế này.

Thế tử sống ở nhà Hộ phán rất yên bình, êm đềm, ngày ngày cùng Nhị công tử nhà Hộ phán là Ryu Min-seok đến Hoằng Văn Quán học hành, bái nhập môn hạ của Đại Đề học, luyện thi thư, đó là cuộc sống mà trước đây hắn không bao giờ ngờ, cũng không dám ngờ đến.

Khác với suy nghĩ của nhiều người, nhà Hộ phán không hề khắt khe với Thế tử, còn nuôi dạy như con cái trong nhà. Họ lại đổi hướng, nhìn xem động tĩnh của Chúa thượng, nhưng thái độ của điện Khang Ninh cũng không rõ ràng.

Không phải kiểu yêu thích, nếu yêu thích sẽ chẳng có người cha nào vứt bỏ con đến nhà khác như thế cả, nếu được yêu thích thì Thế tử của bây giờ đã sống trong tiếng ca ngợi, trong Đông cung vàng son, chứ không phải trong phủ của một quan viên Nhị phẩm.

Không phải kiểu bị ghét bỏ, nếu bị ghét bỏ thì cuộc sống của Thế tử cũng không thể trôi qua một cách dễ dàng. Tiền triền có không ít tiền lệ về việc Đại quân, thậm chí là Vương Thế tử bị vua cha đày đọa vì là nỗi nhục nhã của hoàng gia.

Không động tĩnh gì như thế này thật đáng e ngại, nhưng phần nhiều hẳn là Chúa thượng đã không mong chờ gì ở hắn nữa.

Nhưng dẫu sao hắn vẫn là đích tử độc đinh của Chúa thượng, họ ghét bỏ, họ xem thường, nhưng họ không thể không cẩn trọng.

Nếu cái mầm này dám ngo ngoe rục rịch, đừng trách sao họ không nhổ cỏ tận gốc.

***

- Thế t... à, Min-hyeongie thích binh pháp hay thi thư hơn?

Đến giờ ngủ, Min-seok chỉ mặc trung y, chàng thoăn thoắt trải nệm gấm ra, đồng thời vui vẻ bắt chuyện với Thế tử.

Đã một năm kể từ ngày Thế tử đến nhà Hộ phán, việc chung sống với Thế tử không khó khăn như Min-seok tưởng... À, thật ra là khá thú vị, vì Thế tử là một người rất đáng kết giao.

Ban đầu, Thế tử hay ngại ngùng, không dám đụng này chạm kia, không dám nói năng lớn tiếng, đôi mắt hoang mang mờ mịt, đầu cứ cúi gằm xuống nhìn những ngón chân đang lúng túng ngọ nguậy. Khi được gia nhân giúp đỡ, Thế tử tỏ ra bối rối, tự tranh việc về mình, tự mình làm mọi thứ, từ thay y phục đến chuẩn bị sách viết, bày bàn học, trải nệm gấm,...

Chàng cảm thấy bất ngờ vì việc này lắm. Thế tử là người sẽ kế thừa đại thống trong tương lai, là con trai duy nhất của Chúa thượng, hẳn là đã được hầu hạ chu toàn từ bé. Chàng lo người sẽ kiêu ngạo phách lối, chê căn phòng nhỏ của mình, chê phủ Hộ phán không tiện nghi như ở Đông cung, chê tấm nệm gấm nhà quan không bằng nệm gấm nhà Đế vương.

Thế nhưng không, Thế tử lại rất biết tự lo cho bản thân, rất lễ độ, rất dễ chịu, cảm giác như cậu bạn đồng trang lứa nhà bên vậy, khiến người khác dễ sinh cảm giác muốn thân cận, muốn chăm sóc.

Những ngày đầu, Thế tử thường giữ khoảng cách với chàng. Người không nhìn thẳng vào mắt chàng, không nói chuyện thân cận, còn khiến chàng tưởng Thế tử không thích mình.

Nhưng vì thấy Thế tử có vẻ rất cô đơn, sự cô đơn này chàng đã cảm nhận được từ lần đầu gặp, nên bất giác muốn thân cận với người hơn, muốn xua sự cô đơn này đi...

Min-seok không tự nhận bản thân mình là người giàu lòng nhân ái, chàng hiểu chuyện sớm, nên biết cái lạnh của lòng người trên thế gian này, chốn quan trường của cha cũng hiểm ác, khó lòng tin được ai. Nhưng có lẽ do sự đồng cảm của một đứa trẻ với người bạn đồng trang lứa, khiến chàng muốn xóa đi sự cô độc ấy của người.

- Thần... thần có thể gọi tên người không?

Một câu hỏi rất to gan lớn mật, nếu cha ở đó, cha sẽ mắng rồi bắt chàng quỳ xuống tạ tội cho xem.

Phỏng chừng người quyền cao, nhất là hoàng gia, ai cũng sẽ cực kỳ kiêng kỵ tên húy, đây là tội không nhỏ, trách phạt một trận đã là nhẹ.

Nhưng Thế tử khi nghe hỏi thế chỉ sững người ra. Người quay lại, đối diện với ánh mắt long lanh đầy ý cười của chàng, chỉ lúng túng gật đầu liên tục như gõ mõ:

- Đượ... được chứ...

Nói đoạn, Thế tử bỗng đưa mắt lên nhìn chàng, lần đầu tiên người nhìn chàng một cách thẳng thừng như thế, hỏi lại:

- Vậy... ta có thể gọi tên công tử được không?

Ôi... lại còn gọi là công tử nữa.

- Được chứ ạ! Hãy gọi thần theo cách người muốn nhé!

Đấy là cuộc trò chuyện chính thức đầu tiên của hai người, gọi bằng tên, rồi dần dần trở nên thân thiết hơn.

Min-seok cũng không nhận mình là một người nói nhiều, nhưng giữa hai người, một người ngại ngùng, người còn lại mà không nói gì cả thì sẽ chán ngắt. Thế là, chàng bắt đầu làm phiền Thế tử với các câu hỏi thăm về món ăn, về bài học. Thế tử rất kiên nhẫn, người trả lời một loạt các câu hỏi của chàng một cách rất đầy đủ, thẳng thắn, biết sao trả lời vậy, nghĩ gì trả lời nấy, khiến Min-seok cảm thấy rất thú vị. Đôi khi hừng quá, chàng có hỏi sang cả những vấn đề trong bài học, như bàn luận về một bài binh pháp chàng đang có hứng thú, sự kiện vị quan nọ bị dâng sớ tố cáo lên Chúa thượng,... đều nhận được câu trả lời rất nghiêm túc và thông minh của Thế tử. Người tỏ ra rất cẩn trọng, thường hay nhìn đa chiều một vấn đề, khiến chàng mở mang tầm mắt. Min-seok cảm thấy người khác khen mình là thiên tài chính trị hiếm có, có lẽ đúng đấy, nhưng không hoàn toàn, vì còn một thiên tài nữa không ở đâu xa, chính là vị Thế tử bé con bị người khác xem thường trước mặt mình này.

Sau khi bị chàng xoay như chong chóng với biết bao câu hỏi, Thế tử dần chuyển từ trả lời đúng, đủ thành trả lời chi tiết, rồi đến bàn luận với Min-seok. Qua thời gian, bỗng khoảng cách giữa hai người không còn nữa.

Thế nên bây giờ họ nói chuyện với nhau như bạn bè, trước mặt Hộ phán thì nghiêm cẩn, còn khi ở riêng lại bỏ tiểu tiết quân thần.

Nay Min-seok hỏi như thế, Thế tử cũng đáp ngay, không suy nghĩ nhiều:

- Ta thích chính trị, chính trị phải học cả binh pháp và thi thư...

Nói rồi lại lặng đi một lúc, mãi sau Thế tử mới thở dài, nói tiếp:

- Nhưng theo chính trị thì thật gò bó quá. Nếu thật sự lên ngôi, ta chỉ muốn làm chính trị nhiều nhất là mười năm thôi, sau đó sẽ nhường ngôi, sống cuộc đời nay làm văn thơ, mai nghiên cứu binh pháp... tiêu diêu tự tại biết bao.

Những lời đại nghịch bất đạo như thế này không nên nói, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong cuộc trò chuyện giữa hai đứa trẻ. Dù tôn trọng và kính nể Chúa thượng, biết những lời này là không hay, nhưng Min-seok không hiểu theo nghĩa tiêu cực, vì chàng thừa biết Thế tử không có ý tiêu cực như thế, mà câu nói của Thế tử còn không dám chắc bản thân có thể lên ngôi được, không cố ý, nhưng vẫn phải nhắc.

- Huynh không nên nói lời như vậy...

Thế tử nhận ra mình lỡ lời nên im lặng một lúc, rồi hỏi lại Min-seok:

- Thế đệ thì sao? Tương lai đệ định thế nào? Làm trung thần cả đời hay sao?

Thế tử biết lý tưởng của Min-seok là làm trung thần, trở thành một vị quan liêm khiết, chính trực để lo cho bá tánh thiên hạ. Nhưng trung thần khổ thế nào hắn thật sự rất rõ, người bênh hắn đều phải chịu áp lực của các phe cánh họ ngoại, khó lòng thăng tiến. Nhưng tài năng của Min-seok thật sự không phải là ngoa, nếu đệ ấy trở thành người của phe nào, phe ấy thật sự sẽ rất có lợi. Đó cũng là lý do mà Đại Đề học luôn giấu đệ tử đắc ý này của hắn, không cho chàng tiếp xúc với các thế lực, chuyên tâm bồi dưỡng để tương lai chàng có thể kế thừa lý tưởng của hắn, trở thành trung thần vì quốc gia.

Min-seok mỉm cười:

- Đệ không chắc mình sẽ làm trung thần cả đời, nhưng chắc chắn sẽ sống cả đời vì lý tưởng của mình, đó là giúp nhân dân no ấm.

Thế tử không bất ngờ, chỉ mỉm cười gật đầu. Không ai biết trước được tương lai, không ai dám nói sau này sẽ thế nào, nhưng điều đáng quý là họ hiện giờ đang có lý tưởng tốt đẹp, có người tri kỷ phù hợp để sẻ chia, còn mong mỏi gì hơn nữa?

Bày biện đã xong, hai tấm nệm gấm đặt song song nhau, cả hai đều chui vào chăn của mình, nằm quay sang nói chuyện.

- Biết tại sao đệ lại hỏi như thế không?

Thế tử nhìn đôi mắt tinh ranh của Min-seok, cười dịu dàng, đáp:

- Ta không biết, đệ nói xem.

Min-seok cựa mình một chút trong chăn, bỗng nhăn mặt một chút, rồi quái đản nói tiếp:

- Vì sư phụ sắp có thêm đệ tử, nghe nói họ đều học binh pháp.

Thế tử cảm thấy khó hiểu:

- Sư phụ có rất nhiều đệ tử học binh pháp mà, dù thầy là quan văn nhưng tiếng dạy binh pháp của thầy vẫn tốt lắm đấy.

Đại Đề học họ Choi thật sự rất toàn tài, lại còn là sư huynh của Chúa thượng, trước đây từng so đấu với Chúa thượng rất nhiều.

- Không đâu, họ là đệ tử như chúng ta đấy.

Min-seok đáp, giọng rầu rĩ.

Lần này thì Thế tử ngạc nhiên thật, trở mình nằm ngửa chớp mắt suy nghĩ, rồi lại nghiêng sang phía Min-seok.

- Thầy không chịu nhận đệ tử truyền thừa chính nữa mà? Đã nhận, lại còn nhận nhiều người nữa ư? Mà sao đệ lại biết chuyện này?

Để trở thành đệ tử truyền thừa chính về sau của Đại Đề học, không chỉ cần danh Thế tử, mà cả Hộ phán và Min-seok đều đã phải tác động đến thầy rất nhiều mới được.

Min-seok nói tiếp:

- Có hai người, đệ đã nghe phụ tá của sư phụ nói về việc chuẩn bị thêm hai bộ sách viết và bàn học trong chính đường nữa. Một trong số đó là con trai của sư phụ, chuyện này là sớm muộn, thằng bé cũng đến tuổi đi học rồi. Người còn lại...

Min-seok nhìn Thế tử, thấy người đang tròn xoe mắt nghe mình kể, lại đắn đo không biết nên nói tiếp hay không, hoặc nói dối.

Cuối cùng, chàng chọn nói dối:

- Đệ không biết người ấy là ai.

Thế tử nghe vậy cũng không nghĩ nhiều lắm, không biết từ khi nào, hắn đã luôn tin lời Min-seok nói, nên không cảm thấy có vấn đề gì. Thật ra sư phụ có thêm đệ tử dòng chính cũng không phải việc gì khó chấp nhận, mà một trong hai lại còn là hài tử nhà thầy nữa, họ rất thân với công tử út nhà họ Choi, nên khi học chung chắc chắn không gặp trở ngại gì.

Người còn lại thì... đợi gặp sẽ biết. Mà nếu đã là đệ tử mà sư phụ nhận, chắc không đến nỗi nào.

Thế là Thế tử an ủi Min-seok đang có vẻ không vui lắm:

- Họ học cùng thầy với chúng ta, học binh pháp, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta mà?

Min-seok nhìn Thế tử, híp mắt:

- Không được, thế thì phải chia phe đó. Nếu hai người họ đã chuộng binh pháp, thì huynh phải cùng ta lập nhóm thi thư, đối nghịch với họ cơ.

Min-seok cảm thấy bất bình về người mà chàng phải giấu Thế tử, chàng bất bình giúp người, vậy nên phải đối nghịch với hắn ta.

Thế tử cười hiền hòa:

- Được thôi, đệ muốn gì cũng được.

Thế tử à, người đã giỏi giang, lại còn tốt thế này, phải trở thành quân vương thôi!

Min-seok lại càng hạ quyết tâm phò tá Thế tử lên ngai vàng.

Bàn bạc một lúc, cả hai chìm vào giấc ngủ như bao ngày.

***

Trong bóng đêm, đôi mắt ai đó sáng quắc, khiến lòng người rét lạnh. Âm thanh từ đâu đó vang lên, dồn dập, như xa, lại như gần...

"Người từng nói người sẽ mãi ở bên ta, Điện hạ."

"Điện hạ à..."

"Không được đâu, Điện hạ à!"

"Người không thể bỏ ta lại một mình được!"

Không gian chợt đổi, khung cảnh loạn lạc trong cung điện vàng son. Một vị nương nương đầu tóc rối bù, tay cầm trâm phương chĩa vào cổ mình, mắt trừng to, thở hồng hộc nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, thiếp đã tin, thiếp đã tin người, nhưng người..."

Bỗng không còn nghe rõ tiếng nói nữa, khi định thần lại, câu chuyện không còn liền mạch: "... ta không tin vào tình cha con nhà đế vương, tất cả là dối trá..."

Không gian lại đổi, ở một thôn làng nào đó, nam tử bồng đứa bé trên tay, đôi mắt nhìn xa xăm, nhuốm màu buồn.

Ác mộng...

Những giấc mơ khó hiểu...

- Min-seok à...

Đầu đau quá...

- Min-seok à...

Ai... đang gọi vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net