Phần 2: Ánh trăng sáng khuất sau Ngai vàng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm nay không trăng, không sao...

- Chúa thượng điện hạ, có trẻ con ở đây.

Nghe báo cáo, mặt Lee Sang-hyeok thoáng nhợt đi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại rồi hỏi:

- Chẳng phải ta đã sai các ngươi "xử lý" hết gia quyến rồi sao, tại sao trừ nhóm Moon Jae-suk ra vẫn còn có người khác ở đây? Đứa bé thế nào?

Tên cấm vệ sợ hãi trước cái nhìn rét lạnh của Chúa thượng, lắp bắp trả lời:

- Đứa... đứa trẻ này...

Lee Sang-hyeok không hề tỏ vẻ mất bình tĩnh, chỉ lẳng lặng đánh mắt cho người bên cạnh nhanh chóng đi tìm người rồi lại quay sang nhìn cấm vệ nọ, đợi hắn ta nói tiếp.

- Người... là ai ạ?

Chưa kịp đợi tên kia hoàn hồn, một tiếng nói của trẻ con đã vang lên. Lee Sang-hyeok quay đầu lại, trông thấy một đứa bé gái độ tám tuổi, tay đang bế một đứa nhỏ trông như chỉ được tầm một tuổi. Đứa bé lớn lưng hơi khom, giọng nói khô khốc yếu ớt, có vẻ như đã kiệt sức nhưng vẫn không nỡ buông đứa bé con ra. Đứa bé con kia lại cứ giương đôi mắt sáng trong lên nhìn Chúa thượng điện hạ cao quý nhất vương quốc này, đôi tay vung vẩy rất mạnh, trông như không hề đói khát gì cả, thậm chí còn cười toe với người.

- Thưa Chúa thượng điện hạ, người xem nên làm gì với chúng đây ạ?

Lee Sang-hyeok cúi đầu xuống nhìn đứa lớn, khẽ giọng hỏi:

- Tiểu thư là?

Môi đứa trẻ khô khốc vì cả một ngày dài chưa được uống nước tử tế, đôi mắt đờ đẫn đi vì đói. Nhưng nghe thấy tiếng hỏi, một câu hỏi tương đối quen thuộc, cô bé ngước lên nhìn những người mặc đồ cấm vệ nghiêm chỉnh trước mắt, rồi quay sang người vừa đặt câu hỏi, cúi mình nói:

- Tiểu nữ là trưởng nữ của gia chủ họ Moon, Moon Hye-jin. Đây là... tiểu đệ Moon... Hyeon-joon.

Lee Sang-hyeok lẳng lặng nhìn hai đứa trẻ, mãi sau mới lên tiếng tiếp:

- Người đâu, mang ít nước đến đây.

Sau khi túi nước được mang đến, hắn vươn tay ra:

- Đưa đứa bé cho ta, tiểu thư uống nước đi.

Moon Hye-jin dè dặt cúi đầu, mãi một lúc sau mới chậm chạp bế đứa bé đặt vào vòng tay của Lee Sang-hyeok một cách thật cẩn thận, sau đó đón lấy túi nước mà thị vệ mang đến, mắt vẫn nhìn đăm đăm đệ đệ nhà mình. Uống nước xong, thật sự cảm thấy như được sống lại, Moon Hye-jin vươn tay ra ý muốn đón đệ đệ, cho thằng bé uống nước, đồng thời hỏi:

- Đại nhân là ai vậy ạ?

Chúa thượng không có vẻ gì là muốn trả đứa bé lại cho vị tiểu thư bé con kia. Người cứ nhìn đăm đăm vào đôi mắt long lanh của Moon Hyeon-joon, có một cảm giác rất vi diệu, là cảm giác thân quen như khi bế Nguyên tôn trong vòng tay vậy.

- Moon Hyeon-joon sao? Moon Hyeon-joon...

Hắn lẩm nhẩm đọc lại.

Moon Hye-jin không nghe thấy, cũng không hiểu ra sao:

- Thưa đại nhân? Xin hãy giao lại đệ đệ cho tiểu nữ ạ.

Bấy giờ Chúa thượng mới hoàn hồn, nhìn xuống vị tiểu thư nọ, giọng điệu từ tốn nhưng vẫn không có vẻ gì là muốn trao lại đứa bé cho nàng.

- Chỗ này không còn an toàn, tiểu thư hãy cùng ta rời khỏi đây.

- Nhưng... nhưng cha vẫn còn ở trong thư phòng... Mọi người đều rời đi hết để đến điền trang ở ngoại ô rồi, chúng tiểu nữ không thể để cha ở lại một mình được...

Nghe vậy, đôi mắt Lee Sang-hyeok sáng lên, nhanh chóng gọi người đến, ra lệnh:

- Mau đưa vị tiểu thư này đến đó, đừng để chúng phát hiện ra.

Moon Hye-jin cảm thấy có điều gì đó bất thường nên vội vàng vùng đến, túm chặt lấy vạt áo gấm của Chúa thượng, cao giọng hét to:

- Ta không đi đâu hết! Đại nhân mau trả đệ đệ lại cho ta! Các người không được làm xằng ở đây!

Đám thị vệ nhanh chóng xông đến, cưỡng chế đưa Moon Hye-jin đi. Một đứa bé sao có thể chống cự lại những tên thị vệ lực lưỡng, cô bé nhanh chóng bị áp chế, nhưng vẫn không ngừng hét lên:

- Đại nhân hãy trả lại đệ đệ cho ta! Xin đừng bắt đệ đệ của ta!

Nhưng đáp lại nàng chỉ là khuôn mặt vô cảm của người mặc áo gấm cao quý kia, cùng với câu nói quyện trong tiếng gió rít:

- Tiểu thư yên tâm, ta sẽ "bảo vệ" cả nhà họ Moon.

***

- Ngươi đồng ý với đề nghị của Quả nhân chứ?

Người ngồi ở ghế chủ vị mặc áo gấm màu xanh lục, đội gat, có một khuôn mặt hiền lành. Đôi môi ông hơi nhợt, mặt cũng hóp lại do suốt một ngày ngồi trong thư phòng không ăn uống gì, nhưng đôi mắt lại vẫn sáng trong, không có vẻ gì là mờ mịt. Ông cúi đầu viết viết vài dòng, sau đó lại lấy bút lông quệt nguệch ngoạc đi, vo viên giấy lại ném qua một góc rồi tiếp tục viết, không có vẻ gì là định chào hỏi hay đáp lại lời nói của người vừa mới lên tiếng.

Mãi một lúc lâu sau, ông mời cười khổ, ngẩng mặt lên đối diện với vị Chúa thượng vừa lên ngôi, đáp:

- Người không nhất thiết phải đến tận đây.

- Ngươi đồng ý với đề nghị của Quả nhân chứ?

Người cao quý nhất vương quốc vấn đứng yên đó, hoàn toàn không giận dữ vì kẻ đối diện bất kính với mình, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, tay vững vàng bế đứa trẻ mới tầm một tuổi nọ, lặp lại câu hỏi ban nãy.

- Nếu thần không đồng ý thì sao?

Có vẻ cuối cùng ông cũng viết xong thứ bản thân mong muốn. Ông dùng hai tay nâng tờ giấy lên, một chữ "Tà" thật lớn được viết trên giấy, chỉ một chữ duy nhất. Sau đó ông đứng dậy, đi mấy bước đến trước mặt người cao quý nhất đất nước, nhưng không quỳ, không chào, cũng không có vẻ gì là tôn kính, chỉ vươn tay về phía đứa bé trai mới độ một tuổi nhưng rồi bất lực rụt lại. Thấy thằng bé vung vẩy tay chân, cười khanh khách khi nhìn cha, vị quý tộc vẫn không khuất phục nãy giờ rốt cuộc cũng quỳ sụp xuống, nước mắt rơi như mưa, cúi đầu nấc nghẹn hỏi người đang đứng ngay trước mặt mình:

- Nếu thần đồng ý, người có thể bảo vệ cho họ hay không?

Quyết định này hết sức nguy hiểm nhưng không thể không khen là một nước cờ hiểm thắng lớn. Hy sinh ít nhất, được lợi nhiều nhất và đương nhiên là rủi ro cao nhất. Dù có là ai khi nghe cũng phải cảm thấy hợp lý thôi, nhưng ông là người trong cuộc, là người đứng trước canh bạc, là người quyết định cục diện, ông muốn nghe một lời đảm bảo, dù chỉ là nói suông mà thôi.

Người đứng trước mặt cũng bế chắc đứa bé, khom xuống, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng giọng nói rất chân thành:

- Ít nhất, quả nhân đảm bảo với ngươi sẽ bảo vệ được đứa bé này.

Moon Jae-suk ngẩng đầu lên, hốc mắt trũng sâu nhìn chăm chăm người trước mặt. Người kia vẫn bình thản như không, trong đôi mắt chỉ có một vùng tĩnh lặng nhưng tay lại ôm siết lấy bé con. Ông rũ mắt, khi ngước lên lại, trên khuôn mặt hốc hác còn vương nước mắt đầy vẻ quyết tâm.

Bấy giờ đứa bé chợt ngưng cười, đôi tay đôi chân bắt đầu ngưng vung vẩy, khuôn mặt méo xệch đi, bắt đầu gào lên ầm ĩ.

Con trẻ rất nhạy cảm.

Moon Jae-suk quay đầu gạt nước mắt, không dám nhìn con. Ông khẽ giọng:

- Xin nhờ Điện hạ.

Nghe vậy, người trước mặt như muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, không nói không rằng mà bế đứa bé đang gào khóc đi thẳng ra ngoài.

Vị đại nhân trong phòng từ từ đứng dậy, lảo đảo đi sang một bên, rút thanh kiếm sáng bóng treo ngay cạnh.

Trước mặt của những cấm vệ ở đây...

***- Điện hạ, đã xong rồi ạ.

Một thân tín đi ra ngoài, khẽ giọng nói với Lee Sang-hyeok đang đứng ngay hiên nhà họ Moon.

Hắn vẫn bế bồng đứa trẻ trên tay, vẻ mặt vô cảm, không nhìn ra suy nghĩ, nhưng những đầu ngón tay đã vô thức siết chặt. Hắn nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi.

Đây có lẽ là quyết định lớn đầu tiên kể từ khi hắn đăng cơ, đủ tuyệt tình, nhưng cũng là quyết định tốt nhất.

Hắn sẽ "cố hết sức" thực hiện lời hứa.

Lee Sang-hyeok quay người đi, không ngoảnh lại mà chỉ buông một câu:

- Cứ xử lý theo đúng những gì quả nhân căn dặn.

Nói rồi lại dừng bước, giao đứa trẻ cho một cấm vệ.

- Đứa bé này... không cần.

Cấm vệ ngớ người ra, không hiểu ý, dè dặt hỏi lại:

- Không cần làm sao ạ...

Lee Sang-hyeok bình thản nói:

- Giữ thằng bé lại.

Cấm vệ cúi xuống nhìn đứa trẻ đã khóc mệt đến thiếp đi, hiểu ý của Chúa thượng nên khom mình đáp:

- Vâng, thần sẽ làm như người dặn.

Lee Sang-hyeok không đáp lời mà đi thẳng về phía xe ngựa. Xe ngựa nhanh chóng lướt đi. Ngọn lửa bùng lên ở ngay sau lưng, dữ dội đến mức đã cách xa nhưng vẫn ngửi được mùi khói, ánh lửa cực kỳ chói mắt. Thế nhưng hắn lại không quan tâm mà chỉ nhìn lên bầu trời. Đêm nay không trăng cũng không sao, màn đêm đen kịt như muốn nuốt chửng tất cả. "Mặt trăng" của vương triều này đã chính thức bị "xóa sổ" như vậy.

Dưới tay hắn.

***

Hồng hộc...

- Công tử, đó là những gì trong quá khứ.

Thiếu niên bật dậy, mồ hôi rịn đầy trán, khuôn mặt vẫn chưa hết vẻ sợ hãi. Căn phòng rất đông người, toàn những tay mặc đồ đen che mặt, chỉ có một người đứng đầu vừa lên tiếng là đội gat, mặc áo gấm màu hồng. Sau khi ông ta dứt lời, không gian trở về một mảnh yên tĩnh đến khủng khiếp, chỉ có tiếng người thở hồng hộc là bén nhọn trong màn đêm.

Thiếu niên ngớ người một lúc lâu, đôi mắt dại ra, vô hồn.

Điều đó thật sự quá khủng khiếp.


Người đó thật sự đã làm vậy sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net