Chương 1. Trương Quýnh Mẫn anh không giữ lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: MrsRoyWang

Trans: Hạ An
CP: Từ Tân x Trương Quýnh Mẫn

****

Sau khi quay xong cảnh tai nạn ô tô, Từ Tân vội vàng rời đi. Trương Quýnh Mẫn nhìn bóng người đang khuất dần tầm mắt, cảm thấy người này hôm nay có chút kỳ lạ, còn chưa kịp suy nghĩ đã bị staff kéo vào chụp ảnh đóng máy.

“Quýnh Mẫn, có nhìn thấy Tiểu Tân đâu không? Cần chụp ảnh tập thể mà còn thiếu mỗi cậu ấy thôi” đạo diễn hỏi.

“Không thấy ạ, cậu ấy vừa đi, mọi người đợi chút để em đi tìm cậu ấy”

Trong phòng thay đồ, Từ Tân dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt còn sót lại khi hồi nãy diễn xuất, sau đó trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, hai mắt lại đỏ hoe. Trong lòng cậu ấy hiểu rõ vì sao bản thân lại buồn, Trương Quýnh Mẫn toàn thân đầy máu ôm lấy cậu khóc, cậu thực sự đau lòng. Chuẩn bị đóng máy rồi, sắp phải xa anh ấy rồi…

Khi Từ Tân nhận ra mình thích Trương Quýnh Mẫn, cậu không thể chấp nhận được, cuối cùng bản thân mang ba chữ “trai cực thẳng” lên mặt, nhưng lại dễ dàng bị rung động bởi Trương Quýnh Mẫn, không khống chế được mà dõi theo nhất cử nhất động của anh, lại còn gần như có phản ứng khi diễn cảnh hôn. Sau đó cậu cũng chấp nhận bản thân như thế, cũng đâu ai biết được trước khi yêu mình có phải là thẳng hay không…

“Đạo diễn bảo chúng ta qua đó chụp ảnh tập thể”

Từ Tân nhìn Trương Quýnh Mẫn đi vào, nhanh chóng cầm khăn giấy trên bàn ném vào thùng rác. “Đi thôi Quýnh Quýnh” cậu thu lại bộ dạng đau khổ vừa nãy, mỉm cười khoác vai Trương Quýnh Mẫn. Trương Quýnh Mẫn định nói chuyện, nhưng nhìn thấy mắt của cậu đỏ lên, anh lại không biết nên nói gì.

Ở tiệc đóng máy, mọi người nâng ly cùng chúc mừng, nói về việc quay phim trong khoảng thời gian này thật không dễ dàng gì, Trương Quýnh Mẫn cũng cùng mọi người nói chuyện cười đùa.

“Haiz.. bộ phim này được phát sóng hay không thì hoàn toàn phụ thuộc vào số phận” nhà sản xuất phim than thở.

“Nếu như không được phát sóng, các cậu thấy có đáng không, dù sao cũng vất vả 3 tháng” đạo diễn nhìn hai diễn viên chính.

“Sao có thể chứ, ba tháng qua được quen biết mọi người là em thấy mãn nguyện rồi, hy vọng sau này chúng ta sẽ có thể được hợp tác nữa ạ” Trương Quýnh Mẫn mỉm cười trả lời.

“Tiểu Tân, còn cậu thì sao?”

Trương Quýnh Mẫn nhìn thấy người bên cạnh đang phát ngốc nhìn ly rượu trước mặt, anh nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cậu ấy.

“A.. gì cơ? Xin lỗi đạo diễn, vừa nãy em không nghe thấy”

“Không sao, ăn cơm đi.”

Vừa ăn được một lúc, Từ Tân cầm ly rượu ra ban công hít thở không khí trong lành. Cậu thở dài, xem ra cậu thật sự không nỡ rời đi… đặc biệt là không nỡ rời xa anh ấy… ba tháng tại sao lại ngắn như vậy.

Trương Quýnh Mẫn bước đến vỗ lên vai cậu: “Sao thế? Hình như tâm trạng hôm nay của em không được tốt”

“A.. Không có gì ạ”

Trương Quýnh Mẫn nhìn vào ánh mắt tránh né của Từ Tân, hơn nữa hôm nay cậu khá ít nói, rất khác so với mọi khi, có lẽ cậu ấy vẫn chưa thoát vai được, dù sao đây cũng là lần đầu diễn xuất, rất bình thường, anh thấy mình nên chủ động giúp đỡ cậu một chút, nói chuyện với cậu. Vì thế anh đưa Từ Tân về nhà. Từ lúc bắt đầu quay phim họ đã được yêu cầu ở cùng nhau để bồi dưỡng tình cảm, đúng là phương pháp này rất có hiệu quả.

…..

“Có phải vẫn chưa thoát ra khỏi bộ phim không? Anh nói em nghe, điều này rất bình thường, dần dần rồi sẽ quen thôi.”

“Trương Quýnh Mẫn” Từ Tân nhìn vào anh kêu lên.

“A.. anh đây, sao vậy?”

“Phim kết thúc rồi, anh đi đâu?”

Trương Quýnh Mẫn bối rối khi bị hỏi, thực ra anh cũng chưa nghĩ đến, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt trước đã, sau này có phim thì sẽ nhập đoàn phim mới.

“Em hỏi cái này làm gì?”

“Chỉ là… Sau này anh đi đâu có thể nói với em không, em.. để em tìm anh..”

“Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.” Trương Quýnh Mẫn có chút buồn cười nhìn chàng trai trước mặt lúng túng, đúng là một đứa trẻ.

Đêm đó, Từ Tân vẫn ôm chặt Trương Quýnh Mẫn khi ngủ, suốt trong quá trình quay phim đều như vậy, lúc đầu anh có chút phản kháng, nhưng về sau lại trở thành thói quen, nếu không được ôm thì rất khó ngủ. Trương Quýnh Mẫn quay lưng lại với cậu, sau khi nghe thấy tiếng thở đều đều từ người bên cạnh, anh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của Từ Tân. Có lẽ, đây là lần cuối cùng anh có thể nhận được cái ôm của em một cách danh chính ngôn thuận.

…..

Sáng sớm hôm sau, Trương Quýnh Mẫn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh nhẹ nhàng gỡ tay Từ Tân ra, rời khỏi giường nghe máy, là chị C gọi đến.

“Quýnh Mẫn, em vẫn đang ở chỗ ban đầu à?”

“Vâng ạ”

“Từ Tân cũng ở đó?”

“Cậu ấy ở đây, chị C, chị hỏi làm gì vậy?”

“Quýnh Mẫn, em đã đóng vài bộ phim rồi, chị tin em là một diễn viên trưởng thành, Từ Tân vẫn còn trẻ, và rất dễ nhầm lẫn giữa trong và bên ngoài bộ phim. Chị mong em có thể chủ động rời xa cậu ấy một thời gian để cậu ấy thoát vai. Khi phim phát sóng các em vẫn tiếp tục hoạt động bình thường và đến lúc đó vẫn là bạn tốt.”

“Chị C, chị nói đùa gì vậy”

“Trương Quýnh Mẫn, em có cần phải để chị nói sự thật không? Em thích Từ Tân đúng không, chị đã phát hiện ra từ sớm rồi. Từ Tân nói một câu thả thính em liền đỏ mặt, bình thường không có phân cảnh của em, em vẫn đến xem Từ Tân diễn. Em giấu cũng khéo lắm, nhưng chị không viết nhiều tiểu thuyết như vậy một cách vô ích đâu. Từ Tân vốn là trai thẳng, ai cũng biết điều đó.  Rời xa cậu ấy là điều tốt cho em và cả cậu ấy.  Không phải là chúng ta không thể gặp nhau nữa, các em vẫn có thể hoạt động bình thường sau khi bộ phim được phát sóng.”

Trương Quýnh Mẫn nghe chị ấy nói, lặng lẽ giảm âm lượng điện thoại xuống, quay đầu nhìn xem Từ Tân đã tỉnh chưa. Cũng may là cậu chưa tỉnh, anh tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt, không ngờ lại bị phát hiện. Lúc lâu sau anh vẫn không trả lời, chị C trực tiếp tắt điện thoại.

Đôi khi Trương Quýnh Mẫn tự giễu bản thân rằng Từ Tân cũng thích anh, nhưng mà mọi người đều biết rất rõ cậu ấy là trai thẳng, chẳng qua anh chỉ muốn an ủi trái tim nhỏ bé của mình một chút thôi.

Từ Tân tỉnh dậy, vô thức sờ ở bên cạnh, phát hiện không có người, tìm khắp nơi quanh ngôi nhà cũng không thấy, điện thoại không nghe máy, wechat lại bị chặn. Tiểu cẩu chưa từng bị đối xử như vậy. Rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, nhưng lại bị cắt đứt liên lạc một cách khó hiểu.

“Đã bảo đi đâu sẽ nói với em cơ mà, Trương Quýnh Mẫn anh không giữ lời”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net