CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên cảm thấy thực sự rất đau đầu khi nhìn thấy đám gia nhân đi qua đi lại trước phòng mình. Trên tay ai cũng đầy trang sức quý báu, quần áo lụa là bla bla...

Ờ, chuẩn bị cho Mã phu nhân cậu đây đó :>>>

Được rồi, cậu thừa nhận rằng số phận cậu rất chi là bi đát. Đã cưới phải một phu quân nguy hiểm như ngóe bề ngoài ngây thơ rồi, nhà hắn còn có một ông ngoại cũng nguy hiểm như ngóe luôn.

Ta đã phải lấy danh phận Thiếu chủ Thiên Hồ cốc gả vào đây, một thân nam nhân đi làm dâu xứ người rồi mà các ngươi cũng không thể nào để cho ta thanh thản được sao? Ta không muốn cho toàn dân thiên hạ biết nỗi nhục này không được hay sao?

Vì cớ gì mà các ngươi còn bắt ta ra ngoài phủ? Còn bắt ta phải ăn mặc lộng lẫy như nữ nhân??? Còn bắt ta phải chuẩn bị tiết mục múa hát? Còn bảo là phải rạng danh Mã gia trong tiệc sinh nhật sắp tới của hai lão gia gia? Phi!!! Ta đây mới không thèm!!!

Chưa tộc nhân của Thủy Ngư sơn cũng đến rất đông, nhỡ có tên nào lỡ miệng gọi cậu một tiếng "Thiếu chủ", khẳng định cái tên Tu la tướng quân Hoàng Vũ Hàng đó sẽ bật mode đồ sát lên rồi chém cậu ra làm đôi.

Không! Tống Á Hiên cậu vẫn chưa ăn màn thầu đã đời, cậu không muốn chết!!!

- Tiểu Mã ca! Ta không đi tiệc có được không?_ Tống Á Hiên nằm dài trên bàn đối mặt Mã Gia Kỳ đang đọc sách, giở giọng làm nũng lấy lòng.

- Không!_ Mã Gia Kỳ tâm lặng như nước, nhìn sách trả lời.

- Đi mà... Tiểu Mã ca ~~~

- Aizzz..._ Mã Gia Kỳ vờ tỏ vẻ bất lực đặt sách xuống, nói_ Ta có lỡ đặt màn thầu ngon nhất kinh thành đến đây. Định bụng cho người nào đó nếu y chịu nghe lời... Nào ngờ...

Cả câu nói đều ám chỉ Tống Á Hiên rất rõ ràng. Tống Á Hiên nghe đến đây đột nhiên có dự cảm không lành. Cậu hỏi lại với vẻ lo lắng:

- Ngươi... ngươi định làm gì tiểu màn thầu của ta?!

- Còn làm gì nữa?_ Mã Gia Kỳ thản nhiên nói_ Mang ra ngoài thành ném xuống sông cho cá ăn chứ còn gì nữa...

- Ngươi không thể tàn nhẫn như vậy!!!_ Tống Á Hiên hét lên trong đau thương_ Chí ít cũng có thể bố thí người nghèo mà! Làm vậy là có  tội với đồ ăn đó!!!

- Ta cũng không quan tâm lắm._ Mã Gia Kỳ mắt cá chết nói_ Dù gì Lão thượng thần cũng có chính sách giải quyết việc làm cho ăn mày từ lâu rồi. Vương thành làm gì còn nạn dân? Chi bằng ném cho lũ cá cho rồi...

- Không!!_ Tống Á Hiên đập bàn quát lớn, khiến Mã Gia Kỳ bịt tai lại rồi vẫn nghe ong ong trong đầu_ Được rồi! Ta đi! Ta đi là được chứ gì?! Ngươi tha cho đám tiểu màn thầu đi! Chúng không có tội a!

Mã Gai Kỳ nghe đến đây mỉm cười ôn nhu xoa đầu Tống Á Hiên, nói với vẻ đắc thắng:

- Được! Là ngươi nói đó!

Tống Á Hiên nhìn nụ cười lại nghe ngữ điệu của Mã Gia Kỳ, tức càng thêm tức, há mỏ cắn vào tay hắn một phát, sau đó hậm hực đạp cửa bỏ đi. Vừa đi vừa la hét làm gia nhân ở phủ đối diện hoảng sợ:

- Lưu Diệu Văn!!! Ngươi đâu rồi!!! Lưu Diệu Văn!!!

Khẳng định là tìm Lưu Diệu Văn trút giận a~, bởi thế cậu ta dù có nghe thấy vẫn chỉ trốn trong bếp ăn nốt miếng mì yêu thích, không thèm đáp lại chủ tử.

Trong căn phòng, Diêu Cảnh Nguyên phi ra, nhìn vết cắn đang chảy máu trên tay chủ tử mà không khỏi cảm thán:

- Phu nhân không hề thủ hạ lưu tình a~

- Cơ mà..._ Mã Gia Kỳ mỉm cười nhìn ra ngoài cửa, nơi có một nam nhân mặc thanh y đang không ngừng đạp vào hòn non bộ trong vườn vừa mắng người_ Ta thấy y cũng dễ thương đấy chứ.

- Đó không phải từ để hình dung nam nhân, Tông chủ. Chúng ta tốt nhất không nên để Phu nhân nghe được._ Diêu Cảnh Nguyên hiếm khi thấy chủ tử vui như vậy nên cũng mở lời trêu chọc một chút. Mã Gia Kỳ mỉm cười ôn nhu, đáp lại:

- Ngươi nói phải.

...

Nhà họ Mã thì êm đẹp bình bình đạm đạm, trái ngược hoàn toàn với nhà họ Hoàng.

- Không!!!

Từ trong thư phòng của Hoàng Vũ Hàng truyền ra tiếng hét thất thanh của Đinh Trình Hâm. Gia nhân đi ngang qua cũng chỉ thầm cầu nguyện bình an cho phu nhân.

Hét to như vậy, khẳng định là mới trêu chọc Hoàng tướng quân, rồi bị y đánh cho nhừ tử.

Cái tật mãi không bỏ đây mà.

Trong phòng, Hoàng Vũ Hàng đang dùng dây thừng trói cái tên mặc bạch y kia vào cột, làm hắn la hét không ngừng đòi sự lương th... ý nhầm, đòi thả ra.

Hoàng Vũ Hàng nghe hắn hét đến đau hết cả đầu. Y đập bàn nói:

- Chỉ là một cái tiệc sinh nhật thôi! Ngươi có cần phải sống chết muốn trốn không hả?!

- Ta cứ thích vậy đấy! Ngươi làm gì ta!_ Đinh Trình Hâm vùng vẫy. 

Hắn nhất quyết không muốn đi đâu. Đóng giả nữ nhân đã là việc tày trời rồi. Lỡ mà mẫu thân hay tộc nhân nhà hắn mà bắt gặp thì hắn biết chui đầu vào đâu. Thanh danh cao phú soái bao nhiêu năm của Đinh Trình Hâm hắn không thể bị hủy hoại vì cái lý do lãng xẹt đó được!!

Hoàng Vũ Hàng trán nổi cả gân xanh, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nói với hắn:

- Được rồi! Không phải mấy hôm trước ngươi nói với ta muốn vào kho dược Vương thành để lấy thảo dược quý sao? Ngươi đáp ứng ta lần này, ta đưa ngươi lấy thảo dược!

Đinh Trình Hâm đang la hét ầm trời đột nhiên im lặng đến lạ. Đôi mắt hắn sáng rỡ vì niềm đam mê bùng cháy:

- Thật sao?!! Ta sẽ được vào kho dược sao?!! Nghe nói trong đó nhiều thuốc quý lắm! Ngươi không lừa ta đấy chứ?!

- Hoàng Vũ Hàng ta nói là làm!

- Được!! Thành giao!!

Bên ngoài cửa, Hạ Tuấn Lâm vừa áp tai vào nghe lén vừa bày tỏ nét mặt khinh bỉ, nói:

- Phu nhân, ngươi là tiểu hài tử à?! Còn dễ dụ như vậy...

Phía sau cậu đột nhiên xuất hiên một bóng dáng cao lớn đáng sợ. Nghiêm Hạo Tường túm lấy vai Hạ Tuấn Lâm trong im lặng, dùng giọng địa ngục hỏi:

- Ngươi nghe lén sao?

- MAAAAAAA!!!!














#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net