Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại cty TF:

Một giọng nói hét lên: Nhị Nguyên cậu quậy quá đó

Anh chàng có gương mặt baby: Tớ xin lỗi. tại cậu đi vào mà, tớ gài bẩy anh Bạng Hổ thôi mà, xin lỗi

Tỉ: Cậu đứng lại đó.
Nguyên bị Tỉ rượt tới mệt mà vẫn không tha

Nguyên vưả thở vừa nói: Tớ.... xin... lỗi mà đừng có rượt tớ nữa

Một giọng lạnh lùng vang lên khi hai người chạy vòng vòng: Nguyên Thiên, vào phòng tập, chạy ở đây hoài.

Tỉ: Khải Ca, tại tên Nhị Nguyên kìa làm em ướt hết rồi nè

Nguyên: Đã nói là tớ không cố ý mà

Tỉ: K cố ý sao

Khải: Vào phòng, anh đi lấy đồ cho thay

Tỉ: Dạ....Cậu nhớ đó

Hai người đang đi về phòng tập thì Thiên đụng phải một người

Tỉ: Đau quá, bộ cô không có mắt hay sao mà đụng trúng tôi........

Nguyên ngăn lại: Thiên thôi mà

Cô gái kia: Anh cố ý đụng trúng tôi thì có. còn ở đó chửi tôi sao

Tỉ: Cô cố ý đụng trúng tôi thì có

Cô gái (Vân): Anh

Tỉ: Cô...

Vân: Anh...

....................

Cô gái khác đi cùng vs Vân (Nhu đó): Thôi đừng cải nữa

Vẫn cải nhau

Khải, Nguyệt từ xa đi lại: Dừng lại

Hai người vẫn cãi k thôi

Nguyên thấy tình hình k ổn định lôi đi nhưng Thiên không để ý, thấy khuôn mặt đầy sát khí của Khải

Khải lạnh lùng: Dịch Dương Thiên Tỉ

Tỉ nghe mà ớn lạnh quay lại: Khải....Khải...Ca

Khải: Anh nói sao

Tỉ: Vào phòng tập, tại cô ta đụng e k xin lỗi chứ bộ

Khải: Còn nói nữa

Khải cuối đầu: Xin lỗi, Thiên Thiên mau xin lỗi

Tỉ: Nhưng....

Khải: Còn nhưng... xin lỗi mau

Tỉ ỉu xìu: Xin lỗi

Nguyệt: Xin lỗi sư huynh, Tiểu Vân cũng có lỗi...

Nguyệt quay lại: Ủa Tiểu Vân đâu rồi Tiểu Nhu

Nhu: Tiểu Vân nói có việc gấp nên chuồn đi rồi

Khải: Z chúng tôi đi trước

Dạ

Vào phòng tập:

Tỉ đi thay đồ Nguyên nhận nhiệm vụ hết sức quan trọng là làm cho Khải hết giận

Nguyên làm nũng: Khải Ca chúng ta đi ăn đi

Khải: Không đi

Nguyên khóc: Khải Ca không thương em, không chịu đâu

Khải cũng đau đầu với Nguyên nên dịu giọng xuống: Đi ăn thì đi nhưng......

Nguyên nghe vậy thì vui đến chữ nhưng thì ỉu xìu: Sao đại ca

Khải: Thiên bao

Tỉ từ trong phòng đi ra nghe vậy cũng vui vì Khải không giận nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net