Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhìn thấy tin của Dew, Best đã khóc rất nhiều, cảm xúc trong lòng Best lúc này lẫn lộn, cậu vội vàng lau nước mắt, nhắn tin cho Dew: "Thật không?", sau đó thì đợi. Thời gian trôi qua chậm tới mức Best cảm thấy mọi thứ đều dừng lại rồi, bỗng điện thoại có thông báo đến: "Thật. Hãy chờ mình, mình sẽ đến nhanh thôi". Chỉ như vậy là đủ rồi, Best đáp lại: "Được, mình sẽ chờ".

Mẹ của Dew đang thúc giục cậu mau thu xếp lại đồ đạc, hãy mang theo những thứ cần thiết. Dew đang dọn dang dở, cậu nhìn thấy cuốn nhật ký của Best, quyết định bỏ nó vào balo. Khi đến Chiang Mai, người bố đã lâu không gặp niềm nở đón cậu vào nhà. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bố và Dew quyết định ngồi nghỉ ngơi ở phòng khách. Dew có chút do dự, mở lời:

- Bố ơi.

Người bố ngước lên nhìn cậu con trai của mình, khuôn mặt hiền hậu cười đáp:

- Có gì sao con?

- Bố nghĩ thế nào nếu con thích một cậu con trai?

Bố của Dew ngẩn người ra một chút, dường như đang suy nghĩ, một lúc mới cười, hỏi ngược lại Dew:

- Vậy con cảm thấy một người con trai thích một người con trai thì như thế nào?

- Con thấy rất lạ.

Dew trả lời ngay lập tức. Bố của Dew gật gù:

- Đúng vậy, rất lạ. Nhưng con thấy hạnh phúc không?

Nói đến đây, ánh mắt Dew bỗng có chút biến đổi, ân cần hơn, khóe miệng còn nâng lên một nụ cười dịu dàng chưa từng có:

- Có ạ, rất hạnh phúc.

- Vậy thì được rồi.

- Sao ạ?

Dew ngạc nhiên, anh nghĩ bố sẽ có suy nghĩ giống mẹ, sẽ ngăn cấm anh. Nhưng bố Dew lại kiên nhẫn lặp lại:

- Bố nói nếu con hành phúc vậy thì được rồi.
Dew suýt nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng lại chợt nhớ:
- Vậy còn mẹ...

- Việc này bố đã nghe từ mẹ con, bà ấy bảo bố hãy trông nom con thật kỹ vào. Dù không đồng tình việc mẹ ngăn cấm con nhưng mẹ con cũng chỉ vì con mà thôi. Như con nói đó, vì nó lạ nên mẹ con không thể nào chấp nhận ngay được, hãy cho mẹ con thời gian, rồi bà ấy sẽ hiểu thôi.

Nói rồi ông vỗ vỗ vai Dew, như khích lệ tinh thần cho đứa con trai mới lớn của mình. Đêm đó Dew đã gọi điện cho Best, nói với Best việc lúc chiều, và hỏi Best khi nào thì xuất phát đến Bangkok, Best nói với anh rằng trưa mai cậu sẽ xuất phát, anh dặn cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cậu sẽ có nhiều việc để làm, nói rằng anh nhớ cậu và tặng cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon khiến cậu ngượng đỏ mặt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bây giờ Dew đã là sinh viên năm tư rồi, vì là sinh viên năm cuối, rất nhiều việc phải làm khiến anh không có nhiều thời gian cho Best. Hôm nay anh định sau khi xong việc, tối anh sẽ gọi điện cho Best. Nhưng không ngờ mẹ anh đến đột xuất, đi theo còn có cô bạn năm xưa từng thích anh, Fern.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net