Có lẽ tôi nên đi tìm người yêu thôi. Ừm, chính là như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kể từ ngày đó nhìn thấy idol bản người thật, tôi ngày ngày sáng sớm tới thư viện, chỉ sợ bỏ qua Thiên ca tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi dạo thôi. Bác thủ thư cũng nhớ mặt tôi luôn rồi, bây giờ mỗi sáng khi thấy tôi bác ấy lại nói : "Chào cô gái, cháu lại đến đấy à."

Ừm. Tôi lại đến.

Nhưng Thiên Tỉ em bao giờ mới đến đây ?

Hóa ra gặp được em rồi sẽ bị nghiện, cho nên mọi người mới có thể kiên trì ra sân bay đón em rồi tiễn em, đến những nơi mà em từng đi qua. "Em ở đâu, Thiên Chỉ Hạc ở đó."

Vì không muốn làm người khác chú ý, tôi tìm một chỗ kín đáo, ăn mặc giống như lần trước.

Bạn hỏi tôi tại sao không chưng diện ? Aiz, tôi là sợ Thiên Tỉ của chúng ta quá nhỏ, không nhìn ra " thuật ngụy trang" của bà dì này. Mỗi ngày "lôi thôi lếch thếch", cho là tôi nguyện ý sao ? Còn không phải là sợ quàng thượng không nhận ra sao.

Vì vậy tôi lại một lần nữa không tuân theo quy tắc gặp idol điều thứ nhất, người ta đều là ăn mặc xinh đẹp rồi mới đi gặp idol, còn tôi thì ngược lại.

Tôi bây giờ chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh nào đó, tránh cho người quen tới quấy rầy, đồng thời rạo ra "vùng an toàn" cho thần tượng.

"Chị này, cám ơn chị." Thanh âm mềm mại, là Dương Dương nhà tôi.

Theo ngón tay thon dài nhìn sang, mặt của wuli Thiên tổng xuất hiện. Vẫn là dáng vẻ ngụy trang, nhưng thay một cái kính khác. Rướn về phía sau em ấy nhìn, Hổ Mập quả nhiên không có theo tới, xem ra anh ấy có tiếp thu bài học lần trước rồi.

Lần trước, Thiên Tỉ cùng Hổ Mập mới bước chân vào cửa thư viện đã bị các nữ sinh gần đó nhận ra, nhanh chóng tạo ra một trận xôn xao.

Xem ra em ấy cũng biết Hổ Mập dễ làm người khác chú ý hơn cả em ấy.

Bởi vì tôi rõ ràng nghe nữ sinh kia nói : "Người kia giống như Hổ Mập a, ha ha ha...... vị tiểu ca bên cạnh kia, vị tiểu ca kia...... Thiên Tỉ ! "

Vì vậy tôi tận mắt thấy được tốc độ của Dịch Trận Phong. Hổ Mập ơi là Hổ Mập, anh nổi tiếng như vậy anh có biết không ?

Tôi rõ ràng nhìn chằm chằm quàng thượng phải nửa phút, liền hoảng hốt lấy lại tinh thần.

"A, đọc xong rồi nha, còn muốn đọc sách gì nữa không ? Chị mượn giúp em."

"Không cần." Lại biến thành Dịch Dương cao lãnh.

"Thiên ca, em sao lại có thời gian rảnh rỗi đến thư viện đi dạo đây?" Tôi cố gắng kiếm đề tài để nói.

Thiên Tỉ lộ ra vẻ mặt không quan tâm, rõ ràng là không muốn trả lời, nhưng vẫn mở miệng : "Tranh thủ thôi."

"Chị, chị sắp tốt nghiệp rồi đúng không ?"

"Ừm, còn hai tháng nữa"—— gió tháng sáu phất qua mặt, em ấy tựa hồ nói cho chúng ta biết, mấy năm này cố gắng gieo trồng đã chuẩn bị thu hoạch được rồi, trong đầu lại hiện lên 《 Mùa hè còn lại 》, tôi lại nghĩ linh tinh đi đâu rồi.

"Tìm được công việc chưa ?"

"Dĩ nhiên là rồi, chị là Thiên Chỉ Hạc đó, không có công việc sao có thể vào Thiên gia được chứ."

"Là công việc mình thích đi ? " giống như trần thuật rồi lại giống như nghi vấn.

"Đúng vậy ! Mặc dù công việc này thời gian không ổn định còn thường phải thức đêm, nhưng mà có thể được làm chuyện mình thích, chị rất vui...... ." không cẩn thận đắc ý, nói quá nhiều.

"Ừm." cảm giác em ấy cứ hoảng hốt, tựa như không nghe thấy tôi nói gì, nhưng lại vẫn cứ trả lời.

Tôi không rõ vẻ mặt cuối cùng của em ấy —— trầm tư, ánh mắt xa xăm. Em ấy không nghe được câu trả lời của tôi, ngơ ngác rời đi. Thiên Tỉ trước giờ không phải là đứa trẻ không chào hỏi liền đi như vậy.

Tôi cho rằng tôi có thể biết hết thảy về em ấy, rồi lại nhận ra mình một chút cũng không hiểu. Tôi chỉ có thể từ mỗi một tấm hình cùng mỗi một fancam để phán đoán tâm tình của em ấy.

Khi em ấy vui vẻ, mình cũng sẽ không tự chủ cười lên ; khi em ấy nghiêm túc, nụ cười ở khóe miệng như đông cứng, cho đến khi không cười nổi nữa.

Thời điểm em ấy ở gần tôi nhất, tôi lại phát hiện giữa chúng tôi có sự xa cách chưa từng có.

Bây giờ không phải là lúc để cảm khái ! Tôi có phải bị ngu không ! ? Rõ ràng idol cách mình gần như vậy, lại không có cầu chụp chung cầu ký tên, lần gặp mặt như này biết đến ngày tháng năm nào mới có được ?!

Giống như chỉ cần thấy những chuyện liên quan đến Thiên Tỉ, mình sẽ như chết máy, suy nghĩ hỗn loạn, không cách nào bình thường nổi.

Có lẽ tôi nên đi tìm ngươi yêu thôi. Ừm, chính là như vậy.  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net