Chương 29: Cuộc Đua Chinh Phục (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 29: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

➫ Cảnh báo: "Có THỊT trong chương này, nếu bạn muốn bảo tồn sự trong sáng giữa CP Tiêu Lạc thì có thể bỏ qua chương này."

Trong chuyện này Tiêu Sở Hà quá quân tử, luôn vô cùng tôn trọng ý kiến của cô, có đôi khi Tư Không Thiên Lạc hi vọng anh có thể bản lĩnh hơn một chút.

Nói thật thì không chỉ đàn ông mới có dục vọng, phụ nữ có khi cũng rất muốn được gắn bó thân thiết với người đàn ông mà mình yêu.

Tư Không Thiên Lạc bị những nụ hôn ngọt ngào đó của anh, làm cho ngại ngùng thốt ra một câu: "Sẵn sàng đánh cược và chấp nhận chịu thua."

Tiêu Sở Hà dừng lại, trên mặt của anh tràn ngập ý cười nói: "Thiên Lạc, cả đời này anh sẽ luôn thương em."

Anh cởi áo vest ném qua một bên, sau đó bế cô vào phòng, vừa hôn vừa âu yếm vuốt ve, chiếc váy bó sát dễ dàng bị kéo xuống để lộ ra chiếc bra họa tiết ren miễn cưỡng che khuất vòng một căng tròn kia, lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ này trong phòng tắm, hình ảnh chân thực bao bọc lấy nơi mềm mại thật giống y như đúc với trong tưởng tượng của anh vào ngày hôm ấy.

Nhìn vẻ mặt của cô đang bị chìm đắm trong những lời nói mê hoặc của mình. Tiêu Sở Hà cúi xuống đặt lên đôi môi xinh đẹp kia một nụ hôn. Nụ hôn vừa dịu dàng, lại từ tốn, anh đang tỉ mỉ vẽ sự dịu dàng ấy lên cách môi của cô, vòng bàn tay ra sau đỡ lấy phần gáy của cô, để nụ hôn được thêm sâu hơn.

Cơ thể Tư Không Thiên Lạc cũng nhũn ra, từ từ nóng dần lên. Cô đón nhận nụ hôn nồng cháy từ anh, cái tay cũng từ từ ôm lấy cái ót của anh, hơi thở nóng rần của hai người tựa như đang hòa chung một nhịp, có thể cảm nhận được những sự rung động mạnh mẽ trong cơ thể đối phương. . . 

Lý trí của cô cũng dần dần bị khuất phục bởi sự dịu dàng này của anh.

Lửa nóng, nhanh chóng lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể, Tiêu Sở Hà gấp gáp muốn có được thêm nhiều hơn nữa.

Vải ren đen bị kéo xuống để lộ ra làn da mịn màng đến quyến rũ, dáng vẻ vô cùng quyến rũ này khiến cho hormone Adrenalin trong cơ thể tăng vọt.

Tiêu Sở Hà lật thân thể lười biếng của cô lại, nằm phủ lên lưng cô, anh hôn lên vành tai của cô, rồi lại hôn lên xương quai xanh của cô, bộ phận nào đó đã căng lên cách một lớp vải ma sát với vòng ba căng tròn của cô. Bàn tay của anh tựa như mang theo xung điện chạy khắp cơ thể của cô.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể ngọt ngào của cô, cảm nhận được sự nóng bỏng toàn thân, sự nóng bỏng này muốn nói lên rằng anh đang khao khát muốn có được cô.

Tư Không Thiên Lạc bị anh liên tục trêu đùa, vùi đầu vào gối mím chặt môi. Tiêu Sở Hà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng của cô lên, nói: "Để anh nghe tiếng của em, anh muốn cảm nhận được em."

Bàn tay anh chầm chậm lướt thoáng qua khu vườn thần bí của cô, cố tình nhẹ nhàng lướt qua. Cơ thể của cô cảm nhận được ngón tay thon dài của anh đang lướt qua nơi nhạy cảm nhất của mình, Adrenalin trong người như cuộn trào lên những cơn sóng nóng bỏng, cảm giác vừa kích thích vừa lạ lẫm này khiến Tư Không Thiên Lạc cắn môi khẽ phát ra nhưng tiếng mê hoặc, âm thanh đầy cám dỗ ấy như một ám hiệu, Tiêu Sở Hà mỉm cười càng là làm tới hơn.

Một chuỗi những nụ hôn ẩm ướt kéo dài từ tấm lưng mịn màng từ từ đi xuống phía dưới, Tiêu Sở Hà nhẹ nhàng cởi bỏ móc khóa của chiếc bra, xoay người cô lại.

Cảnh tượng trước mắt làm cho thị giác của người nhìn bị khiêu khích, đồng thời cũng cướp đi hô hấp của người nhìn, anh giơ lòng bàn tay hướng về phía khuôn mặt của cô, hơi thở hỗn loạn cười nói: "Thiên Lạc, không phải ngày đó em nói, anh có bàn tay của nghệ thuật gia sao? Vậy thì bây giờ hãy để bàn tay của nghệ thuật gia này, đến cảm nhận tác phẩm nghệ thuật của em. . ."

Ngón tay thon dài lướt từ lông mày đến mắt, từ mắt đến mũi với tốc độ từ tốn khoan thai mài mòn ý chí, tay anh chậm rãi di dời xuống phía dưới, đầu ngón tay thon dài lại lần nữa lướt qua khu vườn bí ẩn kia, khiến cho Tư Không Thiên Lạc rùng mình, Tiêu Sở Hà cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô, đầu ngón tay lại chu du dao chơi nơi vòng eo mảnh khảnh, rồi từ từ trượt xuống dưới, lướt theo đường nét của cô cách qua một lớp nội y họa tiết ren.

Loại cảm giác hư không này khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa khó kìm nén, Tư Không Thiên Lạc lắc lư thân mình né tránh sự động chạm của anh. Dưới những tiếng kêu hoảng sợ của cô, Tiêu Sở Hà nhẹ nhàng cởi bỏ vật che chắn cuối cùng trên người cô xuống, cơ thể đường nét hoàn mỹ của cô hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.

Tư Không Thiên Lạc theo bản năng ngại ngùng khép chặt hai chân.

"Em sợ sao?" Tiêu Sở Hà cười hỏi.

Cô e thẹn gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

Tiêu Sở Hà hôn lên cánh môi cô, thầm thì bên tai cô: "Làm tình cũng giống như đua xe vậy! Lần đầu tiên lúc nào cũng sẽ vừa sợ vừa căng thẳng"

"Anh thường xuyên đi đua xe sao?" Tư Không Thiên Lạc hỏi.

"Rất ít. . . Em cũng biết anh rất quý chiếc xe đó mà, với lại Tiêu Sắt anh cũng là người thích sự sạch sẽ."

"Em thích sự sạch sẽ đó của anh." Tư Không Thiên Lạc cười ôm cổ hôn lên mặt anh một cái, Tiêu Sở Hà hơi thở rối loạn hôn vành tai cô nói: "Có nhớ lần đầu tiên gặp anh, em đã làm gì với anh không?"

"Làm gì?"

"Cái này. . ." Tiêu Sở Hà dựng ngón tay giữa thon dài đưa tới trước mặt cô, sau đó trượt xuống phía dưới cô, từ từ tiến vào khu vườn thần bí kia, Tiêu Sở Hà cười không đứng đắn nói: "Trả lại cho em."

"A. . ." Ngón tay đột nhiên xâm nhập vào hang động bên trong khu vườn thần bí, khiến cho Tư Không Thiên Lạc đau đớn khẽ lên tiếng: "Tiêu Sắt, sao anh lại thù dai đến như vậy? Đúng là quá hẹp hòi rồi!"

"Trước khi bắt đầu một trận đua xe thì anh lúc nào cũng phải thăm dò đường đua, đua trên đường địa hình thì em giỏi, nhưng nếu là chạy đường trong trường đua F1 thì chưa chắc là em có thể thắng được anh."

Ngón tay không an phận theo lời nói của anh tiếp tục làm loạn bên trong cô, gợi ra những mật ngọt tràn trề.

"Con đường này vừa chật hẹp vừa trơn trượt, bắt đầu cuộc đua thì chắn hẳn là sẽ rất kích thích, anh đã không thể chờ đợi thêm nữa, vì thế chính thức tuyên bố với em. . . Cuộc đua bắt đầu."

Nguồn nhiệt nơi nào đó nhức nhối làm cho Tiêu Sở Hà phải giải phóng nó, lúc anh đưa vật to lớn ngạo nghễ kia chuẩn bị nhắm vào khu vườn thần bí của cô.

Tư Không Thiên Lạc âm thầm nuốt nước bọt. . . 

Không biết là vật đó có làm rách hệ sinh thái bên trong khu vườn kia không?

Tiêu Sở Hà nhẫn nại đến cực độ vuốt ve nơi vùng eo mềm mại của cô: "Thiên Lạc, nói thật là mỗi ngày chỉ được ôm em ngủ, em có biết đó là loại cảm giác tra tấn gì với anh không? Em nhìn xem anh đã nhẫn nhịn thành cái dạng gì rồi?"

Anh nóng lòng không muốn chờ thêm nữa. . . Cơ thể anh ép sát xuống, cảm nhận vùng cơ ngực của mình dán chặt vào nơi đồi núi mềm mại kia, con dã thú hung hãn nóng hổi đang chầm chậm tiến vào đường đua thần bí  kia. Tư Không Thiên Lạc sợ hãi khép chặt chân, vừa lo lắng vừa chờ đợi, cô biết cuộc đua này đã chính thức bắt đầu. . . 

Không thể chờ đợi được nữa anh dùng đỉnh ma sát cô, nhờ vào chất mật từng chút từng chút di chuyển. Sự nóng bỏng căng cứng khiến cho Tư Không Thiên Lạc cảm giác như mình đang bị dồn đến giới hạn, cô cắn răng túm chặt ga giường chịu đựng. Sau một hồi cọ xát thăm dò đường đua, Tiêu Sở Hà dùng sức đẩy hông mạnh phá tan cánh cửa cuối cùng.

Rốt cuộc thì hệ sinh thái bên trong khu vườn thần bí cũng bị anh làm hỏng. . . 

Cảm giác đau đớn như thiêu đốt nhanh chóng lan tràn, hơi thở của Tư Không Thiên Lạc nghẹn lại trong cổ họng, mắt ngân ngấn nước, cô cắn môi nhìn anh, tủi thân nói: "Tiêu Sắt, anh nói sẽ thương em là thương như thế này sao[1]?"

[1] Chữ "" Trong tiếng Trung vừa có nghĩa là thương yêu, vừa có nghĩa là đau thương. Trong câu trước đó thì ý của Tiêu Sở Hà là yêu thương, còn câu này ý của Tư Không Thiên Lạc là sự đau đớn.

Tiêu Sở Hà cố gắng kiềm chế bản thân không chuyển động, anh cúi đầu hôn lên trán cô, vừa xót vừa hơi buồn cười nói: "Xin lỗi vì anh đã làm em đau, nhưng mà anh bảo đảm, chỉ đau một lần này."

Tư Không Thiên Lạc xuýt xoa cau mày nói: "Anh phải giữ lời nha!"

Anh cười trả lời lại cô một câu quen thuộc: "Tiêu Sở Hà, đã nói là làm!"

Đường núi thì quá hẹp, mặt đường thì lại trơn, dã thú trong cuộc đua thì đang hung hãn chuyển động, khiến cô bật thốt ra những tiếng mê hoặc. . . 

------

Dinh thự của Đoàn gia.

Trên bàn ăn bày đầy những món điểm tâm phong phú.

Do chuyện tập đoàn gần đây có chút bất ổn, nên Đoàn Thế Hùng kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới, liền trở về Thượng Hải sớm hơn dự kiến, ông vừa ăn sáng vừa đọc báo kinh tế và tài chính, trên báo phủ kín các bài viết về cuộc tranh giành gay gắt giữa Phong Hoa và Đoàn Gia, càng xem lông mày của Đoàn Thế Hùng càng nhíu chặt lại.

Tối qua ông đã nói chuyện với Đoàn Tuyên Hằng, hai cha con cùng phân tích nguyên nhân Phong Hoa nhắm vào Đoàn Gia, Đoàn Thế Hùng nghi ngờ trên thương trường Đoàn Tuyên Hằng đã có những thủ đoạn tàn nhẫn nên đắc tội với nhân vật quan trọng nào đó rồi, vì thế bây giờ mới gặp phải sự đả kích ngược lại từ đối phương.

Đồng thời Đoàn Thế Hùng cũng sợ Đoàn Tuyên Hằng làm chuyện gì sai sót sẽ đẩy công ty vào thế khốn khó, cùng lúc đó ông cũng nghi ngờ lần này Đoàn Tuyên Hằng là cố tình tự sắp xếp tạo nên thế cuộc khó này cho tập đoàn. Dù sao đi nữa thì đứa con trai này cũng không phải do ông sinh ra, vì không có chung huyết thống, nên ông chưa từng từ bỏ việc đề phòng với Đoàn Tuyên Hằng.

Đoàn Thế Hùng vừa đọc báo vừa nghĩ cách làm sao để giảm bớt quyền lực hiện tại của Đoàn Tuyên Hằng trong tập đoàn.

Còn nhân vật đang bị nghi ngờ thì mang theo tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, không hề nhìn ra được chuyện đêm qua anh ngủ không ngon giấc, trong lòng biết rõ Đoàn Thế Hùng đang đề phòng mình, nhưng chuyện này khiến cho anh suy nghĩ nhiều hơn là về Tư Không Thiên Lạc, anh đã hứa là sẽ không để người của nhà họ Đoàn tới quấy rầy cô.

Cho dù cô có chẳng thèm ngó ngàng tới lời hứa của anh hay tất cả những việc anh đã làm.

"Chào buổi sáng, ba" Đoàn Tuyên Hằng kéo ghế ngồi xuống.

"Chào buổi sáng, con trai." Đoàn Thế Hùng đặt tờ báo xuống, tiện tay cầm lên một tờ báo giải trí lên xem. Vì con gái bảo bối Tiểu Nhạc nên ông mới dành chút sự chú ý cho những tin tức trong giới giải trí này. Tiêu đề ngay trang đầu chính là dòng chữ lớn in hoa: Ngôi sao mới nổi Đoàn Tiểu Nhạc đau khổ khi bị từ chối tình cảm, Thái tử gia của Tập đoàn Thiên Khải - Tiêu Sở Hà chính thức công khai bạn gái diện mạo xinh đẹp.

Đoàn Thế Hùng vừa đọc tiêu đề đã nổi lên cơn phẫn nộ. . . 

Thằng nhóc họ Tiêu đó trừ cái vẻ ngoài ra, thì nhìn tổng thể chẳng được tích sự gì, hắn dựa vào đâu mà dám từ chối con gái bảo bối của mình?

Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh chụp của Tiêu Sở Hà đang ôm hôn một cô giá vô cùng xinh đẹp trên đường phố, thì đôi đồng tử của Đoàn Thế Hùng chợt phóng đại trong giây lát, ông cảm thấy cô gái vô cùng xinh đẹp trong bức ảnh này, rất giống một người, giống với. . . 

Có nét giống với Lạc Thủy Thanh.

Phát hiện này khiến cho ông giật mình!

Đáy lòng Đoàn Thế Hùng dấy lên từng đợt sóng lớn, trong đầu lúc này nhớ tới con gái lớn Đoàn Thiên Lạc đã bị chính ông vứt bỏ. . . 

Con bé đó năm nay cũng đã 25 tuổi, còn người trong ảnh này cũng có độ tuổi tầm đó.

Đoàn Thế Hùng đột nhiên có cảm giác, cô gái vô cùng xinh đẹp trong ảnh này, có khả năng chính là con gái ông.

Đoàn Tuyên Hằng vừa ăn sáng vừa đọc báo, không nhận ra được sự khác thường của Đoàn Thế Hùng mãi cho đến khi cô công chúa nhỏ xuống lầu, phá vỡ dòng suy nghĩ làm thế nào để giành được Tư Không Thiên Lạc của anh.

"Ba ~ Chào buổi sáng!" Đoàn Tiểu Nhạc ôm cổ Đoàn Thế Hùng, cả người ngã vào người ông, đôi mắt to đảo qua nội dung in đậm trên tờ báo giải trí, gương mặt ngay lập tức liền biến sắc.

Đoàn Tuyên Hằng giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên anh chưa có bất kỳ phản ứng nào thì Đoàn Tiểu Nhạc đã nhảy xuống khỏi lưng Đoàn Thế Hùng, giật lấy tờ báo vừa xé nát vừa chửi rủa: "Hồ ly tinh, đồ tiện nhân, cái đôi cẩu nam nữ này, thật là mẹ nó. . ."

Đoàn Thế Hùng kinh ngạc khi nhìn tờ báo bị con con gái cưng của mình hung hăng xé tan nát, Đoàn Tuyên Hằng lẳng lặng quan sát thái độ của ông, trong lòng thầm nghĩ liệu Đoàn Thế Hùng đã phát hiện ra hay chưa?

"Làm cái gì vậy? Tiểu Nhạc, mới sáng sớm mà con nổi điên nổi khùng cái gì?" Từ Giai Oánh đứng ở cửa phòng ăn lớn tiếng quát, ba người đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Đoàn Thế Hùng lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đoàn Tuyên Hằng yên lặng nhìn ông chăm chú, còn Đoàn Tiểu Nhạc thì khóc toáng lên như một đứa trẻ nổi loạn: "Mẹ, Tiêu Sở Hà có người phụ nữ khác, anh ấy không cần con nữa, huhuhu. . ."

Từ Giai Oánh đi tới, không quan tâm con gái đang vừa khóc vừa kể lể, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào đôi chân đẹp trắng nõn nà của Đoàn Tiểu Nhạc, bà kéo làn váy của cô thấp xuống, quát lớn: "Sao lại mặc váy ngắn như thế này, con muốn để cho những tên đàn ông thối tha kia lợi dụng sao? Con không biết xấu hổ à, lập tức đi lên phòng thay một bộ đồ bình thường cho mẹ, không được ăn mặt hở hang."

Đoàn Tiểu Nhạc bị mắng thì mếu máo, kéo nhẹ làn váy vừa vặn che được cặp đùi, mếu máo nói: "Váy này có ngắn đâu, mẹ không mặc váy được nên cũng không cho phép con mặc sao?"

"Con ranh chết tiệt này, con còn dám cãi lại lời của mẹ à." Từ Giai Oánh bị nói trúng chỗ đau, vung tay lên, Đoàn Tiểu Nhạc vội trốn tới sau lưng của Đoàn Thế Hùng: "Ba ơi ~ !"

"Thôi thôi thôi. . . Mới sáng ra mà đã nhao nhao cái gì? Không định để cho ai yên tĩnh à?" Đoàn Thế Hùng bày ra vẻ mặt hậm hực, sau đó đứng dậy bỏ đi lên lầu, Đoàn Tiểu Nhạc cũng đi theo lên lầu.

Từ Giai Oánh ngồi xuống ghế, bà nhìn con trai đang cầm tờ báo nói: "Con cũng đi à?"

"Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, con đi trước đây." Đoàn Tuyên Hằng đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại một mình Từ Giai Oánh, bà cắn nuốt miếng bánh mì như thể đang trút giận lên nó.

Bà cực kỳ ghét những người phụ nữ có thể mặc váy, kể cả con gái bảo bối Đoàn Tiểu Nhạc của bà, lý do chính là vì trên đùi của bà có hai hàng sẹo hình dấu răng nhọn trông rất đáng sợ. . . 

Vẫn là dấu răng của cá mập cắn. . . 

------

Chuyện Tiêu Sở Hà công khai bạn gái chính thức, các tòa soạn lớn nhỏ đưa tin từ thành phố cho tới các vùng quên hẻo lánh, đám phú đại nhị và những người trong giới mê xe, tất cả đều đang bàn tán về chuyện tình được công khai bất ngờ này, bàn tán về cô gái được ngồi trên chiếc Reventon phiên bản giới hạn kia. Mà nhân vật chính trong chủ đề bàn tán đó, lúc này vẫn còn đang nằm ì trong chăn chưa chịu rời giường.

Bởi vì cô sắp bị mệt chết rồi. . . 

Ánh mặt trời cuối thu nhàn nhạt tỏa ra những tia nắng dịu dàng chiếu lên tấm rèm cửa màu sáng, Tư Không Thiên Lạc từ từ tỉnh lại dưới cái nhìn chăm chú đến nhiệt tình của người nào đó.

Cô xoa xoa mái tóc rối bời, dáng vẻ mơ màng vẫn còn đang buồn ngủ, nói: "Chào buổi sáng, ông chủ Tiêu, chúc mừng anh đã được hoàn thành được ước nguyện bắt cóc em lên giường."

Trong mắt Tiêu Sở Hà ngập tràn sự yêu thương, anh hôn lên trán của cô một cái, vui vẻ nói: "Chào buổi sáng, Tư Không tiểu thư, chúc mừng em đã tiến được thêm một bước tới gần vị trí nữ chủ nhân của Tuyết Lạc Sơn Trang."

Tư Không Thiên Lạc cười ngượng ngùng xoay người lại, toàn thân đau nhức khiến cô nhíu mày lẩm bẩm trách cứ: "Anh đã xé tan cả người em ra đấy à?"

"Đúng vậy, anh đã xé tan cả người em." Ngón tay thon dài dạo chơi trên làn da tinh tế của cô.

"..."

"Anh đã khắc tên của mình lên từng lên từng tế bào của em."

"Chẳng trách lại đau như thế, đúng là bất công." Tư Không Thiên Lạc lười biếng chui vào trong chăn, chề môi nói: "Em cũng muốn ghi lại chút gì đó trên người của anh."

"Đã ghi rồi đấy." Tiêu Sở Hà xoay lưng của mình về phía cô.

Rất nhiều những vết cào xước nhẹ cũng có vài vết nông sâu, dài ngắn không đồng đều.

Tư Không Thiên Lạc áp má lên những vết thương đó, hỏi: "Đau không?"

"Không đau bằng em." Giọng nói nặng nề phát ra từ lồng ngực.

Cánh môi mềm mại chạm vào những vết thương, anh xoay người hôn lên trán cô. . . 

Tiêu Sở Hà hôm nay đã xin nghỉ cho Tư Không Thiên Lạc, còn anh một mình lái xe đến công ty. Trải qua một đêm đó, anh vô cùng muốn cưới Tư Không Thiên Lạc về nhà, hơn nữa là càng nhanh càng tốt, để cô chính thức trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh.

Lấy di động ra gọi điện thoại cho Đường Liên, Tiêu Sở Hà vui vẻ nói: "Liên, giúp tôi tìm tư liệu của Tư Không Thiên Lạc, càng chi tiết càng tốt."

Đường Liên không hỏi nhiều đã đồng ý ngay: "Được."

"Hôm nào có dịp làm vài ly."

"Ừm, cúp đây."

Trong tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Thiên Khải, ánh nắng chiếu gọi qua các tấm cửa kính.

Tiêu Sở Hà nhẹ nhàng sải bước đi vào, trên gương mặt anh tuấn luôn ngập tràn ý cười, Cơ Tuyết cầm trong tay một tờ báo được gấp làm đôi, đi theo sát anh rồi thò đầu ra cười tủm tỉm: "Chào buổi sáng, ông chủ Tiêu."

"Good morning, Luna!" Tiêu Sở Hà đáp lại cô bằng một nụ cười ngây ngốc.

Đôi mắt phượng của Cơ Tuyết ơi nhướng lên, cô cười có chút gian nói: "Tiêu Sắt, hôm nay nhìn anh rất khác nha!"

Tiêu Sở Hà nghiêng đầu hỏi: "Khác chỗ nào?"

Ánh mắt mờ ám của Cơ Tuyết đánh giá toàn thân của anh một vòng, tay run run mở tờ báo, nói: "Tiêu Sắt, tôi đã đọc tin tức sáng nay rồi, Thiên Lạc tiểu thư đúng là vô cùng xinh đẹp, không hề thua kém các ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí a."

Tiêu Sở Hà cúi đầu nhìn ảnh chụp của hai người, niềm vui tràn trề trên gương mặt.

"Ông chủ Tiêu?"

"Hả?"

"Chuyện là. . . Thiên Lạc tiểu thư ăn có ngon không?"

Hai người tiến vào thang máy chuyên dụng của nhân viên cấp cao, Tiêu Sở Hà mỉm cười đầy thâm ý, anh nói bằng ngữ khí như thể vẫn chưa thỏa mãn: "Ngon lắm."

Vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt của Cơ Tuyết, chợt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa thang máy thấy Chủ tịch Tiêu Minh Đức dáng vẻ trang nghiêm và thư ký Đổng Trúc đang đi về hướng thang máy bên này, cô vội vàng cất tờ báo.

Tiêu Sở Hà đưa tay ngăn cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, nói với cha mình: "Chào ba, ngày mới tốt lành." Sau đó anh ấn lên tầng hai mươi.

Tiêu Minh Đức hơi kinh ngạc với cử chỉ cùng hành động của con trai, ông hơi mất tự nhiên ừ một tiếp đáp lại.

Thang máy nhanh chóng đi lên, trợ lý đứng sau lưng hai nhân vật lớn dùng khẩu hình miệng đối thoại trong im lặng, Cơ Tuyết mở tờ báo ra bắt đầu nhiều chuyện với Đổng Trúc, tuổi đã gần 50 nhưng Đổng Trúc lại giống như một đứa trẻ thích đi theo Cơ Tuyết bàn những chuyện náo loạn, hai người suy đoán Chủ tịch mà đọc được tin tức này chắc hẳn sẽ rất giận dữ mà nhảy dựng lên cầm sấp tài liệu ném vào mặt Giám đốc, Cơ Tuyết hạ cằm nhếch môi, hai mắt hầm hầm, bắt chước theo dáng vẻ của Chủ tịch, làm Đổng Trúc buồn cười mà lại không dám cười, nhịn đến đau cả bụng.

Đèn báo hiệu thông báo sắp đến tầng 17, Tiêu Minh Đức nói: "Tin cũng đã được báo chí đưa tin rồi, là con gái nhà nào thế? Có dịp thì đưa bạn gái về nhà ăn một bữa cơm đi."

Hai người đứng sau lập tức hóa đá, đồng loạt há hốc mồm, bốn mắt nhìn chầm chầm vào phía sau gáy ông chủ nhà mình, Cơ Tuyết lắc lắc đầu, không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được, Đổng Trúc cũng lắc đầu theo, tỏ vẻ thế giới này thay đổi rồi.

Tiêu Sở Hà rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Con biết rồi."

Thang máy "ding" một tiếng đến tầng 17, anh sải bước rộng đi ra ngoài, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Cơ Tuyết gật đầu chào Tiêu Minh Đức rồi đi theo ông chủ Tiêu của mình ra ngoài.

Nhìn cánh cửa thang máy một lần nữa khép lại, Cơ Tuyết nói: "Tiêu Sắt, hình như Chủ tịch đã ngầm chấp nhận quan hệ của anh và Thiên Lạc tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net