Chap 28: Cầu Pha Lê Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần một tuần kể từ lúc Light và Coco nhận nhiệm vụ đánh bại Hải Cẩu Nanh Dài. Từ sau tối hôm đó, Coco chưa từng xuất hiện ở nhà dù chỉ một khoảnh khắc, tin nhắn không trả lời, điện thoại cũng không được. Tất cả những gì mà Coco để lại là một dòng chữ viết tay dán trên tủ lạnh: "Anh phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp, đừng chờ anh". Không có cách nào để liên lạc với Coco, Light chỉ biết ngồi chờ và hy vọng mọi chuyện vẫn ổn với anh ấy.

Trong lúc đang chăm sóc cây trồng trong vườn, một thông báo tin nhắn vang lên, Light vội mở ra xem với hy vọng là tin nhắn từ Coco. Nhưng buồn thay, đó là tin nhắn từ một người bạn của cậu. Nội dung tin nhắn bảo rằng nếu cậu có thời gian rảnh thì hãy sắp xếp tới thăm cậu ấy và những đứa trẻ.

Dù sao Light cũng đang có thời gian rảnh, vậy nên cậu quyết định thu xếp đồ đạc và đi một chuyến tới thăm Goro.

Để đến được nơi ở của Goro, Light cần phải ngồi máy bay khoảng ba tiếng để bay sang Sa Mạc Mirai, nơi được cho là sa mạc rộng nhất của Thế Giới Loài Người. Trong thời gian bay, Light tranh thủ đọc thêm vài quyển sách nấu ăn để trau dồi thêm kiến thức cho bản thân.

Thoáng cái mà ba tiếng đã trôi qua, máy bay bắt đầu đáp xuống điểm đến. Light thu dọn đồ dạc để chuẩn bị xuống sân bay. Tại đây, Goro đã đứng đợi cậu sẵn.

- Xin lỗi, cậu đợi tớ có lâu không?

- Lâu, ba năm rồi chứ ít gì.

- Ha ha, xin lỗi, dạo này nhiều chuyện xảy ra quá nên tớ không thể sắp xếp được thời gian để gặp cậu. Xin lỗi nhiều nha.

- Thôi được rồi, tớ chỉ đùa thôi. Mà có chuyện gì khiến cậu bận rộn đến như vậy?

- Để tớ kể cho nghe.


Light vừa đi vừa kể cho Goro nghe về những gì đã xảy ra trong ba năm vừa rồi, đặc biệt là hai năm gần đây, khi cậu gặp được Coco. Khi nghe Light nhắc đến Coco, Goro thoáng buồn và ganh tị nhưng rồi nhanh chóng thu lại nét mặt và tiếp tục cười nói với Light.

- Ra vậy, tớ hiểu rồi. Bảo sao cậu quên luôn cả việc tới đây thăm tớ.

- Xin lỗi mà. Mà trông cậu không có vẻ gì là bất ngờ khi biết tớ trở thành đầu bếp riêng của Coco nhỉ?

- Có gì đâu phải bất ngờ, cậu nấu ăn giỏi như thế này, Coco được cậu đồng ý làm đầu bếp riêng chính là may mắn của anh ấy đấy chứ.

- Thôi đi, cậu đừng có tâng bốc tớ như vậy nữa... À đúng rồi, Shin bảo công việc của gia đình cậu ấy đang dần phát triển ổn định, vậy nên cậu ấy có thể giành thời gian để đi đây đi đó thăm mọi người đấy.

- Chà, tuyệt nhỉ. Khi nào cậu ấy đến đây tớ sẽ tiếp đón cậu ấy thật nồng nhiệt.

Sau khi đi bộ khoảng 30 phút, xung quanh họ giờ đây không còn là thành thị tấp nập nữa, mọi thứ chỉ còn lại là những bãi cát vàng xa ngút. Trước mặt họ là một ngôi làng nhỏ với những căn nhà xập xệ làm từ đất sét chống nhiệt thô sơ, nhìn xung quanh có thể thấy những đứa trẻ đang chơi đùa với nhau dưới bóng mát của những căn nhà ấy. Đúng vậy, đây chính là khu ổ chuột giành cho những đứa trẻ mồ côi nơi đây. Và Goro là người đã xây lên khu ổ chuột này và chăm sóc chúng.

- A, chú Goro đã về! - Lũ trẻ vui mừng chạy ra chào đón Goro.

Light phì cười trước câu nói vừa rồi của lũ trẻ.

- Cậu cười cái gì?

- Ha ha, xin lỗi, không có gì. Cũng đúng thôi, cậu sắp 30 tuổi rồi còn gì.

- Cậu đừng quên cậu bằng tuổi với tớ đấy.

- Rồi rồi, tớ cũng già, được chưa.


- Được rồi mấy đứa, đây là chú Light, bạn thuở nhỏ của anh. Mấy đứa phải nghe lời chú ấy hiểu chưa? - Goro liên tục nhấn mạnh chữ "chú" với lũ trẻ. 

- Dạ! Chào chú Light ạ! - Lũ trẻ lễ phép đáp.

- Ừ, ngoan lắm.

Sau khi trò chuyện và tặng một ít kẹo cho lũ nhỏ, Light tiếp tục cùng Goro đi vào trong. Bên trong là những đứa trẻ lớn hơn đang làm việc, công việc của chúng là làm những đồ vật bằng đất sét và cát của sa mạc.

- A, anh Goro, anh Light, chào hai anh.

Tụi trẻ tạm dừng công việc để chào cả hai, những đứa trẻ này Light đã từng gặp rồi nên cậu không cần phải giới thiệu lại.


- Ừ, chào các em. Mọi người vẫn khỏe chứ?

- Dạ vâng, mọi thứ vẫn ổn ạ. - Đứa trẻ lớn nhất trong nhóm thay mặt mọi người trả lời.

- Để xem, Sinai và Mai đâu rồi nhỉ?

- Hai anh chị hiện đang làm việc trong một nhà máy, chắc cũng sắp về rồi.

- Ừm, anh hiểu rồi.

- Cậu ở đây chơi với lũ trẻ đi nhé, tớ sẽ vào trong để làm đồ ăn cho tối nay. - Goro nói với Light.

- Có cần tớ giúp không?

- Không cần đâu, lâu lắm cậu mới có dịp được gặp lũ trẻ mà, cứ nói chuyện thỏa thích đi. Khi nào xong tớ sẽ ra báo cho mọi người biết.

- Tớ biết rồi.


Goro gật đầu rồi đi vào trong nhà để chuẩn bị đồ ăn cho tối nay. Ngay khi Goro vừa vào trong, lũ trẻ liền đứng lên và kéo Light vào trong một căn nhà khác.

- Có chuyện gì vậy? - Light vô cùng hoang mang.

Lũ trẻ đặt cậu ngồi xuống ghế rồi bắt đầu ngồi vào những chỗ khác quanh bàn.

- ??? - Light vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khoảng chừng 15 phút sau, cánh cửa một lần nữa mở ra, bước vào trong là hai khuôn mặt quen thuộc.

- A, anh Light tới chơi đấy à! - Sinai vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Light.

- Em cứ tưởng là anh quên tụi em rồi chứ? - Mai cười đáp.

- Xin lỗi hai đứa, gần đây anh gặp khá nhiều chuyện nên không sắp xếp thăm tụi em được. Sinai và Mai chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi ngồi vào ghế còn trống. Không khí im lặng lại bao trùm quanh căn nhà.

- Tada, anh chị kiếm được rồi đây! - Sinai và Mai cùng phá vỡ bầu không khí im lặng bằng giọng điệu phấn khởi.

- Hay quá! - Lũ trẻ cùng vui mừng hét lên nhưng lại nhanh chóng bịt miệng nhau để giữ im lặng.

Sinai và Mai lấy ra một chiếc đế hình tròn bằng sắt và một quả cầu rỗng trong suốt.

- À, là quả cầu pha lê. - Light nhanh chóng nhận ra.

- Đúng vậy, hôm nay là ngày lễ Luala, vậy nên bọn em muốn làm một cái gì đó để tặng cho anh Goro. - Mai gật đầu đáp.

(Lễ Luala là ngày lễ để các thành viên trong gia đình gửi lời cám ơn đến nhau vì đã sống cùng nhau trong suốt thời gian vừa qua)


- Trước đây, anh Goro từng nói anh ấy thích nhất là được ngắm tuyết rơi. Nhưng từ khi qua đây sinh sống, anh ấy chưa được nhìn lại khung cảnh đấy một lần nào nữa. Vậy nên bọn em muốn làm một quả cầu pha lê tuyết để tặng cho anh ấy. Như vậy anh ấy có thể ngắm nó mỗi ngày. - Sinai nói với Light.

- Anh hiểu rồi, vậy chúng ta bắt tay vào làm thôi. - Light gật đầu đáp.

- Nhưng mà bọn em vẫn còn thiếu một nguyên liệu quan trọng. Đó là thứ để tạo thành tuyết cho quả cầu. Bọn em chưa nghĩ ra được thứ nào có thể đáp ứng được yêu cầu này. - Mai thở dài đáp.

- Hmm, để anh suy nghĩ thử xem.

Light tập trung suy nghĩ về những nguyên liệu có thể dùng để làm tuyết cho quả cầu. Nguyên liệu dễ kiếm nhất mà cậu có thể nghĩ ra hiện tại là đường. Nhưng mà nếu dùng đường thì chúng sẽ nhanh chóng tan vào trong nước, như vậy sẽ trở thành công cốc.

- Khoan đã. Nước! Đúng rồi! Mấy đứa đem một ít đường lại đây giúp anh.

Light nói với lũ trẻ trước khi cậu quay sang tìm một thứ gì đó trong balô.

- Đây rồi!

Light lấy ra từ trong balô một túi nước trong suốt.

- Nước? - Sinai nhìn bịch nước với ánh mắt khó hiểu.

- Rồi em sẽ biết sớm thôi. - Light cười đáp.

Light lấy đường mà lũ trẻ đem tới bỏ vào trong quả cầu, sau đó cậu đổ nước từ trong bịch vào và đậy kín lại. Một quả cầu tuyết đã hoàn thành. Light lắc nhẹ để những hạt đường trở nên lơ lửng bên trong.

- Xong rồi nè.

- Tuyệt quá, nhưng tại sao đường lại không bị tan đi vậy? - Mai thắc mắc hỏi.

- Đây là nước lấy từ Hồ Bách Hoa, những loại đường bình thường sẽ không thể hòa tan với nó. - Light giải thích.

- À, có cả loại nước như vậy luôn à, tuyệt thật. - Sinai vô cùng kinh ngạc khi biết điều này.

- Nếu có dịp, các em hãy ra ngoài và khám phá thế giới nhiều hơn, còn nhiều điều mà chúng ta vẫn chưa biết về thế giới này lắm.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Sinai vội đem quả cầu cất đi trong lúc Mai chạy ra mở cửa.

- Mọi người đều tập trung ở đây à? Đến giờ ăn tối rồi đấy.

Là Goro, anh đến để thông báo với lũ trẻ bữa tối đã chuẩn bị xong. Lũ trẻ nhanh chóng chạy ùa ra để nhập tiệc, Light cùng Sinai và Mai cũng vui vẻ đi theo sau.

- Nãy giờ trò chuyện với lũ trẻ có vui không? - Goro hỏi Light.

- Tất nhiên là có rồi. 

Mọi người cùng đi qua nhà của Goro để ăn tối, bữa tối hôm nay thật thịnh soạn với rất nhiều những món ăn ngon.

- Chà, không thể tin là toàn bộ đều do cậu tự tay nấu. Không nói có khi người ta còn tưởng cậu là đầu bếp nữa đấy.

- Ha ha, hôm nay tớ đặc biệt nấu những món mà cậu thích đấy, nhớ ăn nhiều vào.

- Tớ sẽ cố gắng.

- Các em cũng ăn nhiều vào, không được để phí đâu đó nha. - Goro nói với những đứa trẻ.

- Vâng ạ!

Mọi người cùng nhau ăn uống và trò chuyện. Không khí bữa tiệc thật vui vẻ và ấm cúng. Trong bữa ăn, Light kể cho lũ trẻ nghe về những nguyên liệu và khu vực đặc biệt mà cậu được đặt chân đến. Những câu chuyện li kì khiến lũ trẻ quên cả ăn, nhờ Goro liên tục nhắc nhở mà bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.

- Cám ơn các em đã đồng hành cùng anh trong suốt một năm qua. Anh hy vọng chúng ta sẽ có thể tiếp tục ở bên nhau trong thời gian sắp tới.

Goro định đứng lên để kết thúc bữa ăn nhưng Mai nhanh chóng chạy tới và kéo anh ngồi xuống.

- Có chuyện gì vậy?

- Cứ ngồi xuống đã rồi anh sẽ biết ngay thôi. - Mai nói với Goro.


Dù không hiểu lắm nhưng Goro vẫn ngồi xuống. Sinai lúc này đứng lên và đọc một bài phát biểu ngắn.

- Gửi anh Goro, cám ơn anh vì đã luôn giành những điều tốt đẹp nhất cho chúng em. Dù anh có thể sống một cuộc sống thoải mái mà không cần lo chuyện tiền bạc, thế nhưng anh đã dành tất cả đề giúp tụi em có một mái nhà, những bữa ăn mà chúng em tưởng chừng như sẽ không bao giờ có được. Điều đó khiến chúng em vô cùng cảm kích. Nhân ngày lễ Luala này, bọn em có một món quà nhỏ dành tặng cho anh, mong rằng anh sẽ thích nó.

Mai lấy ra quả cầu pha lê và đặt lên trước mặt Goro. Nhìn thấy quả cầu, Goro liền nhận ra ý nghĩa của nó.

- Đây là...

- Trước đây anh từng bảo muốn được ngắm tuyết rơi. Vậy nên bọn em luôn muốn được hoàn thành giấc mơ này cho anh. Tuy gặp nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng bọn em cũng đã hoàn thành được món quà này.

- Thiệt tình, mấy đứa không cần phải làm như vậy đâu...

Mặc dù Light không muốn phá hỏng bầu không khí này, nhưng nếu cậu không rời đi ngay bây giờ thì sẽ trễ chuyến máy bay cuối cùng để về nhà mất. Vậy nên cậu đứng dậy và chào tạm biệt mọi người. Goro cũng nhân cơ hội đó mà đi theo với lý do tiễn bạn mình đi.



- Cậu không cần phải tiễn tớ đi đâu. - Light vừa đi vừa nói với Goro đang đi bên cạnh cậu.

- Thật sự thì tớ cũng không dám ở lại chỗ đó thêm nữa, tớ sợ tớ sẽ khóc trước mặt tụi nhỏ mất. - Goro cười đáp.

- Chà, anh chàng đẹp trai lạnh lùng của chúng ta cũng biết khóc cơ đấy!

- Cậu đang nói anh chàng nào chứ không phải tớ rồi, tớ mà đẹp trai thì mừng biết bao nhiêu.

Light chỉ cười mà không nói gì, cả hai cùng im lặng mà bước đi, cho tới khi Light sắp sửa đến sân bay, Goro mới ngập ngừng mở miệng hỏi.

- Cậu thật sự không thể ở lại đây sao?

- Xin lỗi cậu, tớ đã kí hợp đồng với Coco. Vậy nên cho tới khi anh ấy hoàn thành thực đơn linh đình mới của mình, tớ vẫn là đầu bếp riêng của anh ấy.

- Haizzz, thôi được rồi. Nhưng cậu nhớ đến thăm tớ và bọn trẻ mỗi năm đấy.

- Nhất định.

Thời gian khởi hành của chuyến bay đã điểm, Light nhanh chóng chào tạm biệt và đi lên máy bay. Máy bay cất cánh và rời xa khỏi tầm mắt của Goro cho tới khi chỉ còn lại một chấm trắng nhỏ xíu.

- Cuối cùng, mình vẫn không thể nói được ba từ đó...

Goro khẽ thở dài rồi lặng lẽ trở về nhà.

Về phần Light, sau khi lên máy bay và trở về nhà, lúc này đã là 9 giờ tối. Dù vậy căn nhà vẫn tối om, Light chậm rãi mở cửa và bật đèn lên.

- Không biết chừng nào anh ấy mới về nhỉ?

Light tự rót cho mình một ly nước lạnh giải khát, vừa đặt ly nước lên bàn thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Coco bước vào nhà với khuôn mặt vô cùng vội vã.

- May quá, em đây rồi! Mau chuẩn bị đồ đạc rồi đi theo anh.

- Có chuyện gì vậy? - Light cũng bị cuống lên bởi sự vội vã của Coco.

- Chúng ta sắp sửa có một trận chiến lớn, anh sẽ giải thích sau khi chúng ta lên xe.

- Vâng.

Light không dám hỏi nhiều nữa mà chạy vào phòng lấy những đồ vật quan trọng rồi theo Coco rời khỏi nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net