Chap 6: Cá hồi tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối cùng của tháng 9 đã trôi qua, mùa thu cũng đã kết thúc. Thay vào đó là những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông. Mùa đông kéo đến khiến cho cơ thể của mọi người cảm thấy lười nhác, họ chỉ mong được ở nhà sưởi ấm hay đi vào các nhà hàng và kêu những món ăn nóng hổi để thưởng thức. Chính vì thế mà các nhà hàng vẫn phải bận rộn tấp nập như mùa thu. Có thể nói, vào bất cứ mùa nào trong năm, con người luôn soạn cho mình hàng tá lý do để lười biếng và đi ăn.

- Một phần Súp Cua Hoàng Kim cho bàn số 24, một phần gỏi Gà Bảy Đuôi và một phần rau trộn cho bàn số 10, một phần ốc thập cẩm cho bàn số 74,... - Nhân viên tất bật chạy qua chạy lại giữa các bàn.

Vô số các đơn hàng mới xuất hiện liên tục khiến toàn bộ đầu bếp của nhà hàng phải luôn làm việc không ngừng nghỉ. Nếu như những người ở ngoài đang phải chịu cái lạnh giá của những cơn gió đầu mùa thì những đầu bếp trong nhà hàng Light phải làm việc với những chiếc áo ướt đẫm mồ hôi. Nhưng dù sao thì đó cũng là công việc hằng ngày của họ nên chẳng ai than phiền gì cả.

Rồi thì cũng đã đến buổi trưa, hôm nay cậu chỉ làm ca sáng thôi. Vì lát nữa cậu sẽ qua nhà hàng của Komatsu và ăn trứng muối hảo hạng mà họ nhận được từ Haru. Tất nhiên là cậu sẽ đi đến đó cùng Coco.

Bây giờ là một giờ chiều, cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng đã bị sờn rách vài chỗ và đi ra điểm hẹn. Đến nơi, cậu nhìn thấy Coco đang ngồi và thưởng thức một tách trà lài nóng hổi. Điểm hẹn của cả hai là một quán Cafe nhỏ đối diện nhà hàng cũng khá nhỏ của cậu. Tuy nhiên ở đây rất nổi tiếng với đặc sản trà lài của quán họ. Vào mùa xuân, họ sẽ bán những tách trà âm ấm khiến cơ thể sảng khoái. Mùa hè, họ làm trà đậm hơn một chút và cho vào ít đá, như vậy là ta đã có một thức uống mát lạnh cho những ngày oi bức. Những tách trà nguội sẽ là đồ uống lý tưởng cho mùa thu với những món ăn vặt trải dài trên bàn. Và mùa đông, cũng là khoảng thời gian mà quán luôn trong tình trạng đông kín người và phải đặt bàn trước để được thưởng thức những tách trà lài nóng hổi, uống vào một ngụm khiến cơ thể tỉnh táo, mạch máu lưu thông và tâm trí bừng tỉnh để bắt đầu một ngày mới hay kết thúc một ngày vất vả.

Đã có rất nhiều phóng viên và nhà báo đến đây hỏi thăm về cách làm ra một tách trà tuyệt vời như vậy. Nhưng chủ quán chỉ bảo rằng: "Tôi pha trà bằng cả tâm hồn của mình, chỉ thế mà thôi". Nguyên liệu ở đây chỉ là những bông hoa lài được lấy từ phía sau quán, cũng là nhà của ông, và được pha chế trước mặt tất cả mọi người. Vì thế nên họ nghĩ mấu chốt của vấn đề chính là cây lài của ông.

Light cũng không quan tâm lắm về vấn đề ấy, cậu chỉ cảm nhận và thưởng thức thứ đồ uống tuyệt vời này. Ai trong đời cũng có những bí mật mà dù mọi người có bới móc như thế nào thì nó vẫn mãi là bí mật. Cậu thôi không suy nghĩ nữa và bước về bàn của Coco, ở đối diện anh, một tách trà nóng hổi vừa được đưa ra.

- Em suy nghĩ gì thế? - Coco đặt quyển sách xuống bàn. 

- Không có gì, chỉ là ngẫm nghĩ một chút về sự nổi tiếng của món trà lài này thôi.

- À, đôi lúc anh cũng khá để ý nhưng rồi lại nhanh chóng quên đi. Anh nghĩ rằng nhiều khi đúng như ông ấy nói. Ông ấy chỉ đơn giản là pha bằng cả tấm lòng mà thôi.

- Vâng. - Light cười. 

Rồi cậu ngồi xuống và nhâm nhi tách trà. Từng ngụm trà ấm nóng lan truyền khắp cơ thể đang lạnh cóng của cậu khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn. Vị thơm nhè nhẹ của hoa lài đọng lại trong cuống họng của cậu làm cho khuôn miệng của cậu ngập tràn mùi thơm.

- Không biết vị của quả trứng ấy sẽ như thế nào nhỉ. Nói thật anh chưa từng ăn nó bao giờ.

- Em cũng vậy, nhưng em cá chắc rằng nó sẽ rất ngon. Thật đáng mong chờ.

- Cứ tưởng rằng sẽ có được rất nhiều quả, thế nhưng con Hắc Long lại khó xơi như vậy. Thành ra chúng ta chỉ có được một quả.

- Em thấy chúng ta lấy được một quả đã là thành công lắm rồi.

- À đúng rồi, em gửi cho anh số tài khoản ngân hàng đi. Để anh còn chuyển tiền nữa.
  

- Vâng, tài khoản của em là...

- Rồi, anh đã chuyển cho em rồi đó, có gì thì kiểm tra lại nhé. Còn giờ thì ta đi thôi. - Coco đứng lên. 

- Đợi em chút.

Light uống vội tách trà còn lại cho hết, sau đó họ lên đường đi đến nhà hàng của Komatsu. Khi đến nơi thì thấy Toriko và Komatsu đang ngồi sẵn ở bàn và uống trà.

- Chà, tới rồi hả. - Toriko chán nản nhìn họ. 

- Đúng vậy, cái biểu cảm đó là sao, bọn tôi đâu có tới trễ? - Coco nhìn vẻ mặt sắp chết của Toriko mà nói. 

- Ha ha, không có gì đâu, chỉ là anh ta tới sớm đấy. - Komatsu giải thích. 

- Nếu anh muốn ăn sớm thì có thể hẹn sớm hơn mà? - Light tò mò hỏi. 

- Kệ anh ấy đi, hai người vào bàn đợi tớ chút. Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Sau đó, Komatsu lấy một cái đĩa được đậy kín từ trong bếp ra.

- Đã để mọi người chờ lâu, hãy cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó đi nào.

Mở chiếc chụp ra, bên trong đĩa là hai phần riêng biệt, một bên là kem được làm từ lòng trắng trứng, một bên là lòng đỏ trứng được hấp lên.

- Lòng trắng đã được đánh thành kem, vì đây là trứng muối nên đống kem này cũng có một vị mặn mà vừa phải, ăn kèm với khoai tây chiên là tuyệt hảo. Còn lòng đỏ trứng, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó là một bọc vô số những lòng đỏ trứng khác. Trông rất giống với trứng cá hồi vậy. Vì tớ không biết nên làm gì với nó nên tớ quyết định hấp nó lên để giữ nguyên hương vị vốn có của nó. Giờ thì ăn thử nào!

Mọi người bắt đầu nhập tiệc, Light lấy một ít khoai tây chiên ăn kèm với kem. Vị mặn của kem hòa quyện với những miếng khoai tây giòn rụm làm cho vị của nó ngon một cách khó tả, nó giống như những miếng khoai được rải phô mai muối lên vậy. Sau đó cậu gấp một quả trứng nhỏ trong lòng đỏ trứng và cho vào miệng. Ngay lập tức nó vỡ ra và tan trong đầu lưỡi. Vị mặn nhè nhẹ cùng vị ngọt bùi tỏa khắp miệng. Vị bùi này thật khó tin là của một quả trứng, cứ tưởng như cậu đang ăn hàng ngàn quả khoai lang vậy. Nhưng nó lại không hề đem đến một cảm giác ngán, mà lại là một sự thèm thuồng đến vô tận, nó như thôi thúc cơ thể cậu ăn không ngừng.

- Ngon quá đi mất! - Light đắm chìm trong sự sung sướng. 

- Đúng như những gì được nghe về nó, nó đem lại cảm giác thèm ăn thật kinh ngạc. Hơn nữa trong từng quả trứng nhỏ là vô vàn quả trứng nhỏ hơn, thật thú vị. - Komatsu cũng chìm vào cảm giác ấy. 

- Đúng thế, thế nhưng nó chỉ có một chút, ăn chẳng thấm vào đâu. - Toriko nhìn quả trứng muối bé tí mà chán. 

- Phải chịu thôi, chúng ta chỉ có một quả. - Coco cười nói. 

- Mà nhìn lòng đỏ này, em liên tưởng tới trứng của Cá Hồi Tuyết. Nó cũng nhiều như vậy, chỉ có điều nó có màu trắng trong chứ không phải màu đỏ cam. - Light nói. 

- Trứng Cá Hồi Tuyết à. Đúng rồi, thật đúng lúc, bây giờ chính là thời gian mà nó quay về thượng nguồn của Sông Băng để sinh sản đấy. - Coco ngẫm nghĩ. 

- Đúng rồi nhỉ, vào đầu mùa đông. Chúng sẽ bơi ngược dòng về Hồ Băng Giá để sinh sản. - Light sực nhớ. 

- Bọn tôi cũng định đi lấy ít trứng cá, nhưng mà chợt nhớ có nhiệm vụ phải làm, thế là đành bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. - Komatsu nói. 

- Nếu vậy thì để tớ lấy giùm luôn phần của hai cậu. Light, em có muốn đi không?

- Tất nhiên là có rồi, trứng Cá Hồi Tuyết rất ngon đó nha!

- Nếu vậy thì nhờ hai cậu vậy, bọn tớ sẽ tặng ít Mì Khoai Tây để cám ơn. - Toriko nói với họ. 

- Mì khoai tây! Là những củ khoai tây có cấu tạo như những vắt mì, khi nấu lên sẽ tạo ra những sợi mì dai và thơm. Là một nguyên liệu vô cùng thích hợp khi ăn kèm với trứng cá hồi tuyết! - Light sáng rực mắt khi nghe tới Mì Khoai Tây.

- Vậy thì bọn tớ đi đây. 

- Chúc cả hai thành công nhé! - Komatsu nói.

Cá Hồi Tuyết cũng giống với những loài cá hồi khác, chúng được sinh ra ở những dòng suối nước ngọt có độ cao lớn. Chúng cũng sống ở đại dương với những loài cá hồi khác, nhưng đến mùa sinh sản, chỉ có Cá Hồi Tuyết là hướng về Sông Băng, quê hương của chúng, để sinh sản. Vì thế nên điểm đến của Coco và Light là ở Thác Băng, nơi mà bầy Cá Hồi Tuyết sẽ phải vượt qua để đến được quê hương của chúng. Nơi đây xung quanh chỉ toàn là băng tuyết trắng xóa cùng với cái lạnh xuyên vào xương cốt. Lúc trước từng có một ngôi làng nhỏ ở đây, nhưng vì thời tiết ngày càng khắc nghiệt nên dần dần những người dân nơi đây đều di cư sang nơi khác an toàn hơn.

Sau một khoảng đường dài, cả hai đã đến được Thác Băng, hiện tại nơi đây rất nhiều gió. Dù đã mặc vào người hai chiếc áo khoác chống lạnh nhưng những cơn gió vẫn không ngừng len lỏi vào cơ thể mỏng manh của Light khiến cậu run rẫy không ngừng.

- Lạnh quá đi mất! - Light run rẩy.

Coco lấy một túi giữ ấm từ trong balô và đưa cho Light.

- Cầm lấy túi giữ ấm này, nhớ để ý nhiệt độ cơ thể, không được để xuống quá thấp.

- Vâng, em sẽ cố, mà anh không thấy lạnh à? - Light nhét túi giữ ấm vào người. 

- Cũng quen rồi, với lại có một lớp giáp độc rất mỏng bao bọc quanh anh giúp giữ ấm cho cơ thể.

- Chà... Chất độc của anh thật hữu dụng nhỉ.

- Tới rồi, ta sẽ cắm trại tại đây.

Vị trí mà cả hai đang đứng là ở trên đỉnh thác, nơi mà lũ Cá Hồi Tuyết sẽ phải vượt qua. Ngoài họ ra, có một vài con Gấu Tuyết cũng đang chờ đợi ở đây.

- Này anh ơi, liệu có sao không khi mà ta đang tranh giành thức ăn với bọn nó? - Light lo lắng hỏi.

- Chẳng sao cả, bọn chúng sẽ không chủ động tấn công bất cứ thứ gì dù cho chúng ta và nó có cùng mục tiêu. Đây là một loài gấu rất thân thiện.

- Vậy thì bây giờ ta làm gì đây?

- Khoảng nửa tiếng nữa thì bầy Cá Hồi Tuyết mới xuất hiện. Vì thế nên ta sẽ dựng một túp lều và làm một cái lửa trại đơn giản.

- Vậy em sẽ làm một vài món ăn vặt để lót dạ trước khi ăn món Trứng Cá Hồi Tuyết với Mì Khoai Tây mà Toriko đã cho.

Light lót một tấm vải xuống nền tuyết và đặt balo lên, sau đó cậu lấy ra một cái hộp bảo quản nhỏ. Bên trong là những củ Khoai Tây Thịt thơm ngon. Mỗi một lát khoai tây đều mọng nước và ngon như những miếng thịt cao cấp. Ngoài ra ta không cần phải chế biến để có thế thưởng thức nó, độ sạch của nó đạt mức hầu như tuyệt đối. Tuy nhiên lý do mà người ta thường sử dụng nó như một món ăn vặt là bởi vì nó không tạo cảm giác no khi ăn, vô cùng phù hợp khi bạn muốn ăn cái gì đó giết thời gian. Hơn nữa việc chuẩn bị rất đơn giản, cắt nó ra thành nhiều lát mỏng, thêm một ít gia vị tùy thích. Chỉ như vậy là bạn đã có một món ăn vặt tuyệt vời. Ở đây Light dùng gia vị là bột tiêu xanh, tương ớt vàng và sốt Mayonaise. Với tiêu xanh và tương ớt vàng sẽ giúp cả hai làm ấm cơ thể, còn sốt Mayonaise là do cậu thích nên luôn mang theo.

Light mang theo khá nhiều Khoai Tây Thịt để phòng hờ, vì cậu nghĩ việc bắt cá sẽ rất lâu. Trong chốc lát, một dĩa "snack" khoai tây đã được làm xong. Về phía Coco, anh mang theo một bộ dụng cụ lều trại, vì thường xuyên đi săn nguyên liệu nên việc dựng trại đối với anh rất đơn giản. 

- Được rồi, bây giờ thì đi bắt Cá Hồi Tuyết thôi.

Anh lấy ra hai chiếc ghế xếp đặt xuống cạnh con sông. Sau đó lấy hai chiếc vợt lưới ra.

- Anh định bắt nó bằng cái này à? - Light nhìn hai chiếc vợt. 

- Đúng vậy, đây là cách duy nhất để bắt nó đấy.

- Tại sao thế?

- Em không biết à? Khi ta bắt những con Cá Hồi Tuyết bằng bất kì cách gì sẽ khiến trứng của chúng không còn ngon nữa. Cách duy nhất để giữ được độ ngon là sử dụng chiếc lưới này.

- Những chiếc lưới này có gì đặc biệt?

- Nó được làm từ lông của loài Gấu Tuyết đã được ngâm trong dung dịch co dãn đặc biệt tạo sự đàn hồi thay cho lớp đệm tay của chúng. Bằng một cách nào đó mà lũ Cá Hồi Tuyết cảm thấy an toàn khi tiếp xúc với lông của loài gấu tuyết. Vì thế nên độ ngon của trứng mới không bị giảm đi.

- Đó là lý do mà chẳng có loài nào dành ăn với chúng. Vì cơ bản chẳng ai có thể nếm được vị ngon tuyệt hảo của Cá Hồi Tuyết. - Light đưa ra kết luận. 

- Đúng vậy, lại đây nào, bọn chúng sắp tới đấy.

Mang theo đĩa snack lại, cả hai cùng ngồi đợi những chú cá đầu tiên xuất hiện.

Mười lăm phút trôi qua, khi Light vừa gật gù sắp ngủ thì những con Cá Hồi Tuyết đầu tiên đã thành công vượt thác. Vì quá bất ngờ nên cậu không kịp bắt nó. Còn Coco thì bắt được nhưng con cá lại ngả sang màu trắng ngà.

- Xem ra lỡ dùng lực hơi mạnh rồi.

- Ý anh là sao?

- Ngoài việc sử dụng vợt chuyên dụng, ta còn phải dùng lực vừa đủ để giữ nguyên độ ngon. Nếu quá mạnh sẽ khiến thịt bị nát và làm vỡ trứng. Nếu quá nhẹ thì sẽ làm cho thịt bị cứng, rất khó để lấy được trứng. Sau khi bắt xong thì chúng ta phải gây mê nó bằng súng gây mê loại nhỏ. Nhưng việc gây mê rất dễ nên chỉ cần bắt được cá hồi tuyết là ta đã xong gần 90% công việc rồi.
  
- Phức tạp quá đi mất, em không ngờ để bắt được chúng lại vất vả như thế này. Thảo nào mà giá của chúng không hề thấp.

Sau bao nhiều lần thất bại, cuối cùng Light cũng bắt được một con Cá Hồi Tuyết mà không làm mất đi độ ngon của nó. Bỏ vào hộp bảo quản, cậu hí hửng nhìn sang bên của Coco thì thấy anh ta đã bắt được hơn mười con. Nhìn sang lũ gấu thì thấy bọn chúng đã no nê. Cậu quyết định không bắt nữa, thay vào đó là ngồi xổm một góc vẽ bùa.

- Có gì đâu mà buồn, chẳng qua là do em luôn bị dùng thiếu lực khi bắt bọn chúng thôi. Rồi sẽ quen ngay ấy mà.

- Em nghĩ em nên làm chuyên môn của em thì tốt hơn, để em lấy trứng của tụi nó cho.

- Ừ, cũng được. Nhớ làm luôn cả thịt cá nha, thịt của chúng cũng rất ngon đấy.

- Em biết rồi.

Cậu lấy một cái thớt và con dao ra. Bắt tay vào việc lấy trứng cá, vì nhà hàng của cậu cũng có nguyên liệu này nên việc lấy trứng cũng không phải là gì quá khó khăn với cậu, nhưng do thời tiết lạnh khiến tay cậu hơi cứng nên vẫn bị hỏng mất vài con. Sau khi lấy xong những quả trứng, cậu bắt đầu xử lí phần thịt cá. Lọc bỏ hết tất cả xương ra, sau đó xắt thành từng lát cực mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua, xếp lên đĩa. Tiếp theo cậu chuyển sang làm nước chấm. Nước chấm đơn giản chỉ là một ít nước lấy từ Hồ Nước Tương, đăm một quả Ớt Địa Ngục vào là hoàn thành. Cứ mỗi khi Coco bắt được một con cá thì cậu liền bắt tay vào chế biến ngay lập tức, cho tới khi cả hai cho là đã đủ số lượng họ mới ngừng lại. Tất nhiên Coco đã bắt luôn phần của Toriko và Komatsu rồi.

- Chỉ mỗi việc bắt cá thôi mà cũng mất hai tiếng đồng hồ, đã vậy còn phải điều chỉnh lực cho chính xác nữa, thật mệt mỏi. - Anh đứng lên, làm vài động tác thể dục. 

- Nhưng mà cái giá ta nhận được là hoàn toàn xứng đáng đúng không? Giờ thì ăn thôi.

Trên tấm khăn trải dưới đất là ba món. Mì xào ăn kèm trứng Cá Hồi Tuyết, Cá Hồi Tuyết sống ăn kèm nước chấm và súp Miso xương cá. Mì xào được làm từ những vắt Mì Khoai Tây mà Toriko đã tặng, trứng cá được tráng qua nước ấm và trộn đều với mì. Súp Miso được nấu từ nước hầm xương của cá hồi làm cho súp có vị ngọt đậm đà.

- Đúng vậy, nhập tiệc nào.

Từng miếng thịt cá mềm mịn tan trong miệng và tạo ra một cảm giác ngọt dịu của thịt, thêm chút vị cay nhẹ và hơi mặn của nước chấm tạo nên vị ngon khó cưỡng. Đặt lên một ít mì và rải lên vài hạt trứng sau đó cho vào miệng, những quả trứng vỡ lách tách cùng với những sợi mì dai dai. Một món ăn làm ấm người trong mùa đông lạnh lẽo này. Sau cùng là một chút súp Miso kết thúc bữa ăn.

- Thật tuyệt, đặc biệt là trứng Cá Hồi Tuyết, em có cảm giác như đang ăn một phiên bản khác của Trứng Muối Hảo Hạng vậy. Tuy vị ngon không bằng nhưng cấu tạo thì vô cùng giống. Không biết cả hai có liên quan gì đến nhau không nhỉ?

- Có lẽ Haru sẽ trả lời được câu hỏi này của em, với lại cũng gần tối rồi, chúng ta hãy tranh thủ về sớm cho kịp. Buổi tối nơi đây hay có những cơn bão tuyết khắc nghiệt lắm.

- Vâng, ta đi thôi.

Sau đó cả hai cùng trở về.

Cùng lúc này ở trong hang động ẩn sâu sau thác băng, một nhóm người đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng có vẻ không thành vì hiện rõ trên khuôn mặt của họ là sự tức giận và mất kiên nhẫn.

- Rốt cuộc chúng ta phải ở cái nơi quái quỷ này trong bao lâu nữa, thật khó chịu! - Thanh âm của một cô gái đang than phiền vang lên. 

- Im lặng đi. Hay cô muốn bị chỉ huy trừng phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ? - Một giọng nam khác đang khiển trách cô ta. 

- Biết rồi, nhưng chúng ta tìm nãy giờ có thấy đâu. Chẳng biết con Địa Xà đang trốn ở đâu nữa. 

- Suỵt, im lặng chút. Có vẻ như tôi đã nghe được chuyển động của nó. - Một thanh niên khác với vẻ mặt khô cứng lên tiếng. 

- Tốt lắm Hine, mau làm nó xuất hiện đi. - Hắn ra lệnh.

- Đã rõ. Địa Chấn! 

Hine dùng nắm đấm đấm mạnh xuống đất khiến đất đá nứt ra, phía bên dưới là một loài vật có màu da giống hệt mặt đất đang chuyển động hỗn loạn.

- Là nó! Fena, tới lượt cô đấy.

- Không cần phải nhắc, Mê Phù.

Một lá bùa màu hồng nhạt dán chặt vào Địa Xà khiến nó không thể chuyển động được nữa.

- Cuối cùng cũng bắt được ngươi.

Nam thanh niên rút ra thanh kiếm sau đó tra lại vào vỏ, động tác nhanh tới nỗi không biết anh đã chém bao nhiêu nhát vào con rắn, chỉ thấy nó nhanh chóng đứt thành nhiều khúc.

- Như vậy đã xong chưa Kan? 

- Rồi, mang nó về thôi.

- Haizz, cuối cùng cũng được về, thật mệt mỏi. - Fena thở dài nói.

Sau đó cả ba cùng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net