Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 4:

_Em muốn vào đó, oppa

_Anh không nghĩ đó là ý kiến hay, Jessica – Taec lưỡng lự

_Đi nào – Jessica kéo Taec tiến vào bên trong

1’

4’

7’

_Aaaaaaa – Taec hét to (Screaming like a girl =]])

“Nếu là Yul, cậu ấy sẽ không hét lên n…. aaahhhh thật đáng sợ”

Jessica và Taec chạy khỏi cái nơi mà Jessica cho là “đáng sợ” kia

Vừa

ra khỏi nơi đó, mọi người đề nhìn chằm chằm vào Taec và Jessica, cả hai

đề thở không ra hơi, đó là điều không đáng ngạc nhiên, vì hiển nhiên là

ai cũng biết căn nhà ma đó rất đáng sợ, mặt của Jessica dù có đỏ lên 

nhưng vẫn không hề có một chút cảm xúc, mọi người có thể biết rằng cô là

một người lạnh lùng, điều này cũng không đáng ngạc nhiên. Điều đáng nói

ở đây la Taec, anh ta mặt đỏ gay lên sợ hãi, đang co rúm lại và bám vào

áo Jessica. Được rồi, điều này thật là kì lạ

“Anh ta có phải là đàn ông không vậy?” – normal’s pov

Cảm thấy hàng chục (trăm) người đang nhìn mình, Taec vội vàng đứng thẳng dậy, buông áo của Jessica ra và hắng giọng

_Uhm… em có muốn ăn chút gì không? Trông em có vẻ mệt rồi đấy

_Tùy oppa

“Nếu

là Yul, cậu ấy sẽ không bảo mình ngồi nghỉ mệt rồi sẽ chạy đi mua thứ 

gì đó mát lạnh cho mình hoặc làm cho mình bất ngờ về việc gì đó, chứ 

không phải trong nhà ăn nóng nực đó, anh ta luôn đề nghị mình đi ăn, 

mình đâu phải là một shikshin, muốn vỗ béo mình rồi ăn thịt à” – Jessica

cau mày khi nghĩ về điều này

_Jessica, kem của em này – Taec chìa cây kem vani ra trước mặt Jessica

_. . . . – Jessica nhăn mặt nhìn cây kem

_Sao vậy Jessica? Em không thích nó à?

_Em không ăn đâu – Jessica lắc đầu

“Nếu là Yul cậu ấy sẽ mua cho mình loại kem mà mình thích”

.

.

.

Thả người xuống chiếc giường êm nhưng lạnh (do thời tiết ảnh hưởng) Jessica cuộn mình vào chăn suy nghĩ

“Tại

sao mình lại cau có khi TaecYeon oppa làm mọi việc cho mình, tại sao 

Yul có những khi làm sai ý mình, nhưng mình luôn vui vẻ mà chấp nhận nó?

Tại sao mình lại như vậy?”

Hàng loạt câu hỏi tại sao lần lượt xuất hiện trong đầu Jessica, trừ một câu hỏi mà không có chữ “tại sao” đó

“Đến khi nào Yul sẽ quay trở về?”

Liên tục đánh mạnh vào con chuột micky bông mà Yuri đã từng tặng, Jessica bật khóc nức nở và ôm lấy nó

17/06/2012

Trải

qua từng ngày trong tuyệt vọng, Jessica mới cảm nhận được nỗi đau mà 

Yuri đã từng có khi ở cạnh cô, nhưng cô biết Yuri đã đau hơn vì cô nhiều

lần làm tổn thương Yuri, cô đã nhiều lần nghĩ thầm rằng tại sao cô ấy

cứ tươi cười mỗi khi cô phạm lỗi, chửi mắng trách cứ Yuri, ấy mà Yuri

vẫn không hề than vãn dù chỉ nửa lời

_Đồ ngốc, Yul

_______________________

_Yuri, cậu mất trí rồi à – SunTae cố gắng lôi Yuri ra khỏi cái bàn làm việc

_Cậu không hề nghỉ ngơi đã bốn ngày rồi Yuri, cậu muốn tự tử sao – Ny lo lắng

_Ra khỏi bàn làm việc đi Yuri, chẳng ích gì khi cậu cứ làm việc điên cuồng như thế này đâu – Sun nói với giọng bực tức

_Tớ không cảm thấy mệt, Sunny

_Argh, tại sao tớ lại có một đứa bạn như cậu chứ

_Điều hiển nhiên là ba tớ biết ba cậu, cho nê…

_Chết mất thôi, cái tên này – Sun lác đầu

_Cậu ta là vô phương cứu chữa rồi – TaeNy thở dài

_Vậy

tại sao không đi tìm nguyên nhân khiến cậu ta trở thành như thế này 

huh? – Soo từ bên ngoài bước vào, TaeNySunMin quay lại nhìn Soo rồi cả 

đám quay sang nhìn nhân vật đang được nói đến

_Đừng có nhìn tớ, tớ sẽ không rời khỏi bàn làm việc đâu – Yuri nói khi mắt vẫn còn nhìn vào đống giấy tờ

_Mặc kệ cậu ta đi, lần tới chúng ta sẽ lôi cho bằng được cậu ta ra khỏi chỗ này

Nói rồi Tae ngoắc tay ra hiệu cho cả đám cùng rời khỏi (sức mạnh của lịt đờ =]])

Khi

tất cả đã đi hết, còn lại Yuri, cô buông cây bút, dùng tay xoa xoa nơi 

thái dương và mở ngăn tủ của bàn làm việc, lấy ra một tấm ảnh. Sờ nhẹ 

lên bề mặt tấm ảnh, Yuri thì thầm, hay đúng hơn là tự nói với mình

_Không

biết đến khi nào tôi mới quên được em? 3 tháng? 5 tháng? 1 năm? 10 năm 

hay… không bao giờ? Tôi sẽ không cố gắng làm em phải chú ý đến tôi nữa, 

mà tôi sẽ cố gắng để học cách quên

Yuri cất tấm 

ảnh sâu bên dưới cùng của bàn làm việc, cô không xé nó đi, mà xem nó như

một kỉ niệm, một kỉ niệm mà cô sẽ rất đau khi nhớ lại nó, một bức ảnh 

mà cô từng nghĩ sẽ rất hạnh phúc khi nhìn vào nó, tấm ảnh mà cô lén chụp

lúc Jessica ngủ và cô đã hôn cô ấy.

.

.

.

21/06/2012

8:30 pm

Jessica

nằm co ro trên giường, trùm chăn kín mít, đó là hậu quả của việc đứng 

dưới mưa hôm qua. Cô còn không biết tại sao mình lại làm vậy, cô chỉ nhớ

rằng có một người rất thích ngắm mưa, hòa mình cùng với cơn lạnh lẽo 

đến thấy xương ấy và cô đã thử tự hành hạ mình trong cơn mưa ấy như 

người đó đã từng đợi cô trong cơn mưa để rồi phải đau lòng mà bỏ cô đi. 

Tối hôm đó, cô đã thấy người đó bỏ về trong cơn mưa -19• như vậy với 

dáng người không còn gì để cô độc hơn, vậy mà cô đã vô tâm lờ đi, xem 

người đó như vô hình.

8:45 pm

“Zora ha ayashiku hikari hajimete

Nukumori sae mo nai, nai, nai

Tada furi tsudukeru ame on kodama shi te

Futari madowa seru no? Oh no"

[Bầu trời bí ẩn đang bắt đầu tỏa nắng

Dù tại đây không còn chút hơi ấm nào, không còn một chút nào

cả

Mưa tiếp tục rơi và cùng những âm vang giọng nói

Gây bối rối cho cả hai chúng ta? Oh no]

“Jessica, sao cả ngày hôm nay anh gọi em lại không bắt máy, có chuyện gì xảy ra sao?”

8:50 pm

“Jessica, em đâu rồi? sao không trả lời thư thoại của anh?”

8:59 pm

“Jessica, anh sẽ qua nhà em bây giờ, chờ anh một chút nhé”

Jessica

nằm rúc sâu vào trong chăn, thậm chí cô chẳng buồn nghe một từ nào qua 

giọng của Taec. Người mà cô mong muốn được nghe thấy nhất là Yuri, người

đã từng bám theo cô chứ không phải Taec, anh chàng bạn trai sáu múi của

cô.

9:13 pm

_Jessica, em có ở nhà không vậy? – Taec mở cửa bước vào căn phòng tối đen trước mặt

Bật đèn lên, Taec giật mình khi nhìn thấy Jessica mặt đỏ ửng (vì cơn sốt) khuôn mặt xanh xao (vì cả ngày chưa ăn gì)

_Omona

Jessica, em làm sao vậy? – bước đến giường, Taec đưa tay đặt lên trán 

Jessica khi thấy cô thở khó nhọc, rồi lập tức rụt tay về và nhăn mặt.

_Em sốt cao rồi Jessica

Đứng lên, Taec định đi lấy chiếc khăn thì Jessica nắm vạt áo của Taec

_Đừng… đi – Jessica cất giọng khàn khàn, mắt nhắm nghiền vì mệt mỉu

Taec cúi người xuống, ôm lấy Jessica vỗ về

_Anh ở đây rồi, em đừng lo…

Jessica không nghe thấy Taec nói gì cả, vì cô quá mệt mỏi để nghe hoặc làm bất cứ thứ gì

“Đây không phải… hơi ấm… người đã từng ôm lấy mình… khi mình bệnh… ai…”

End part 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net