Chọc ghẹo lão hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không Thiên Lạc thường nghe các vị trưởng lão ở Tuyết Nguyệt thành kể, năm xưa mẫu thân của nàng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Không những có nhan sắc diễm lệ động lòng người, tài đàn hát cũng là đệ nhất. Không ít vương tôn quý tộc đến Bách Hoa Lâu, mạnh tay vung tiền chỉ để được nghe một khúc nhạc của mẫu thân nàng.

Bởi vậy, khi đến Thiên Khải, nàng cũng tò mò về Bách Hoa Lâu, nơi ở của mẫu thân nàng khi xưa. Tất nhiên nàng không nói với Tiêu Sắt ý định này, cũng không tiện rủ Lôi Vô Kiệt đi cùng, tên ngốc đó không biết giữ bí mật.

Cuối cùng nàng lôi kéo Nhược Y và Thiên Nữ Nhụy đi cùng mình.

Vừa bước vào cửa Bách Hoa Lâu, đập vào mắt họ là một khung cảnh hết sức...trụy lạc.

Trong tiếng nhạc vui tươi sống động, một tốp vũ sư đang biểu diễn trên sân khấu, dưới sân khấu là đủ thể loại người. Có kiếm khách giang hồ, cũng có văn nhân mặc khách, không thiếu vương tôn quý tộc, những phú hộ từ khắp nơi ghé đến. Có người say sưa thưởng thức nhạc múa, có kẻ say xỉn, có kẻ ôm mỹ nhân trong lòng đong đưa tán tỉnh. Những cô nương ở đây, ai nấy cũng đều xứng đáng với hai từ "mỹ nhân".

"Thật là nhộn nhịp" Thiên Nữ Nhụy cảm thán

"Nhụy tỷ...công tử, ta thấy Mỹ Nhân Trang tuy không lớn bằng Bách Hoa Lâu nhưng lại có phong vị riêng"

Thiên Lạc thì thầm vào tai Thiên Nữ Nhụy. Nàng đổi cách xưng hô khi nhớ ra cả ba người đều đang cải trang nam nhân.

Ba người vừa bước qua cổng lớn liền có một ma ma điệu bộ lả lướt tiến đến, theo sau là vài nam nhân, có vẻ là thủ hộ của bà ta.
"Ba vị cô nương đây cải trang đến Bách Hoa Lâu là có việc gì? Đánh ghen hay tìm người?" Vị ma ma kia cất giọng lanh lảnh.

Thiên Lạc và Thiên Nữ Nhụy chưa biết nên đối đáp ra sao thì Nhược Y đã tiến lên trả lời:

"Ma ma đây thực có con mắt tinh tường. Bọn ta đến đây chỉ có mục đích xem múa nghe nhạc, không đánh ghen cũng không tìm người"

"Ba vị cô nương đây có điều không biết, Bách Hoa Lâu của ta chỉ cho phép nam nhân bước vào, là nơi tiêu tiền của mấy vị công tử phong lưu, nữ tử nhà lành nào có ai lui tới"

"Vả lại dung mạo ba vị thế này, đứng đây một lát nữa thôi là các cô nương của ta sẽ tức giận mất"

Ba người nhìn nhau bụm miệng cười. Thiên Lạc lên tiếng:

"Bổn cô nương muốn tới đây xem thử chốn ăn chơi đệ nhất Thiên Khải ra sao, có bằng tửu lâu của nhà ta không"

"Nghe khẩu khí của cô nương đây, chắc không phải nhân vật tầm thường. Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương"

"Bổn cô nương mang họ Tư Không" Thiên Lạc nhếch mép cười
Chẳng ngờ hai từ cuối cùng lại mang đến bầu không khí vô cùng im ắng. Trong đại sảnh, tiếng nhạc đã dứt từ lâu, các vũ công đã lui xuống, chỉ còn vài tiếng xì xào. Mà vị ma ma kia, trên mặt thoáng hiện lên nét kinh ngạc, bà ta tiến gần Thiên Lạc hơn, nhìn kỹ khuôn mặt nàng. Chỉ nghe tiếng bà ta lẩm bẩm:

"Quả thực rất giống"

Bà ta hỏi Thiên Lạc:

"Tư Không cô nương, ta xin mạn phép hỏi cô có quan hệ gì với Tư Không Trường Phong?"

"Phụ thân ta là Tư Không Trường Phong, tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành"

Nghe đến bốn chữ Tư Không Trường Phong thì mấy tiếng xì xầm cũng dứt hẳn. Cả đại sảnh im lặng như tờ. Vị ma ma kia lập tức ra lệnh cho đám hạ nhân:

"Mau, báo cho Tôn ma ma, chúng ta có khách quý đến. Mau bày tiệc rượu ở phòng khách"

Sau đó Thiên Lạc cùng Nhược Y và Thiên Nữ Nhụy được dẫn lên phòng khách ở lầu hai. Căn phòng này được dùng để tiếp đón khách quý, có phần cách âm khá tốt, tách biệt hẳn với sự ồn ào bên ngoài.

Tôn ma ma so với vị ma ma lả lướt kia có phần nhã nhặn hơn. Nhìn thấy Thiên Lạc, bà liền cung kính hành lễ.

"Tư Không tiểu thư"

Tôn ma ma kể lại, năm xưa bà là người hầu riêng của Phong cô nương, chính là mẫu thân nàng. Phong cô nương cưu mang bà, tình cảm hai người như ruột thịt, mà bà đi theo Phong cô nương, ở Bách Hoa Lâu cũng không có ai làm khó bà.

Thiên Lạc được nghe kể về mẫu thân mình năm xưa, những câu chuyện mà phụ thân nàng chưa từng kể cho nàng nghe. Bao gồm cả việc phụ thân nàng xuất hiện ở Bách Hoa Lâu, sau đó làm thế nào mà mẫu thân nàng theo ngài ấy về Tuyết Nguyệt thành. Thiên Lạc càng nghe càng thích mê.

Tôn ma ma ngắm dung mạo của Thiên Lạc một hồi, nói:

"Năm xưa khi Tư Không thành chủ đến đây còn là một thiếu niên, khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm. Tiểu thư quả thực đã thừa hưởng hết nét đẹp của họ"

"Tiếc rằng ta ngoài dung mạo có mấy phần giống mẫu thân, còn lại không có được thiên phú âm luật như người, từ nhỏ đã chỉ biết vung thương múa kiếm" Thiên Lạc mỉm cười.

"Thiên Lạc, ta thấy muội khá giống mẫu thân đấy chứ, chẳng phải ở Tuyết Nguyệt thành, ngày nào muội cũng đuổi theo hắn sao?"

Nhược Y và Thiên Nữ Nhụy che miệng cười.

"Thiên Lạc tiểu thư đã có ý trung nhân rồi sao? Chắc hẳn phải là một công tử thế gia"

"Ma ma quá lời rồi, hắn chỉ là thư sinh quản lý sổ sách ở Tuyết Nguyệt thành mà thôi"

Thiên Lạc nói vậy, Nhược Y và Thiên Nữ Nhụy suýt cười lớn.

Việc có ba cô nương mặc đồ nam nhân đến Bách Hoa Lâu nghe nhạc, xem múa chỉ trong nửa canh giờ đã được lan truyền khắp nơi, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai vị ở Tuyết Lạc sơn trang kia.

Thiên Lạc ở Bách Hoa Lâu một lát đã hai canh giờ trôi qua. Nàng định từ biệt Tôn ma ma ra về thì có mấy hạ nhân báo lên, có ba nam nhân đến Bách Hoa Lâu, nói là đến đón người.

Tôn ma ma lại quay sang nhìn ba cô nương bên cạnh, hoài nghi hỏi:

"Không phải ba người đó đến đón các vị đấy chứ?"

"Cho hỏi ba người đó trông thế nào?" Thiên Nữ Nhụy hỏi

"Một người y phục xanh, vẻ mặt bất cần đời, bước vào không nhìn ai"

"Một người y phục đỏ, cao lớn điển trai nhưng chưa trải sự đời"

"Một người y phục tím, chững chạc, cẩn trọng nhưng nhút nhát. Có mấy cô nương đang vây quanh hắn, hắn lại không có chút phản ứng nào"

Ba vị cô nương lại cười khúc khích. Đúng rồi, chắc chắn là Tiêu Sắt dẫn theo Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên tới.

"Nhụy tỷ tỷ, chúng ta xuống đó đòi người của tỷ thôi"

Thiên Lạc chào tạm biệt Tôn ma ma rồi kéo theo Nhược Y và Thiên Nữ Nhụy lướt đi, trong chớp mắt đã ở đại sảnh.

Vừa trông thấy ba bóng dáng kia đáp xuống đất, Đường Liên liền chủ động bước lùi ra sau, thoát khỏi mấy cô nương của Bách Hoa Lâu, liền lên tiếng:

"Thiên Lạc, muội chỗ nào không đi lại chạy tới đây, có muốn ta báo với Tam Sư tôn không?"

"Xí, muội chỉ đến gặp người quen cũ của mẫu thân mà thôi, huynh nhìn đi, những người này làm gì được muội chứ"

Thiên Lạc bĩu môi đối đáp với Đường Liên.

Nàng lại để ý nãy giờ có người luôn nhìn nàng, nét mặt có chút không tự nhiên, lại như có chút tức giận.

Nhưng hắn tức giận vì điều gì?

Trong đại sảnh có bốn con người đang hóng chuyện.

Nhược Y nói nhỏ với Thiên Nữ Nhụy:

"Nhụy tỷ tỷ, ta thấy không ổn"

Thiên Nữ Nhụy lại bày ra bộ mặt hào hứng:

"Muội không thấy biểu cảm của ông chủ Tiêu hết sức phong phú sao?"

Vô Kiệt cũng ghé tai Đường Liên:

"Sư huynh, về được chưa?"

"Còn hỏi sao? Còn không về ta e là Tiêu Sắt sẽ chọc mù mắt mấy kẻ đang nhìn sư muội mất"

"Đồng ý"

Hai người đồng loạt kéo Nhược Y và Thiên Nữ Nhụy đi trước, bỏ lại Thiên Lạc và Tiêu Sắt.

"Tiêu Sắt? Huynh nghĩ gì vậy? Về thôi"

Ông chủ Tiêu giật mình, cởi áo choàng của mình khoác lên người Thiên Lạc.

Trên xe ngựa trở về Tuyết Lạc sơn trang, Thiên Lạc có chút thắc mắc:
"Hai người nói xem, thái độ của Tiêu Sắt là sao?"

"Ông chủ Tiêu chính là mất bình tĩnh rồi"

"Sao hắn lại mất bình tĩnh được chứ?

"Muội nói xem tại sao? Còn không phải tại bộ y phục này sao?"

Nhược Y chỉ chỉ vào trang phục trên người Thiên Lạc.

Khi mới bước vào Bách Hoa Lâu, Thiên Lạc mặc y phục nam nhân. Sau đó một hạ nhân khi mang rượu lên đã bất cẩn vấp ngã, làm đổ một bình rượu lên người nàng, Thiên Lạc đành mượn một bộ y phục ở đó mặc tạm.

Mà bộ y phục này vừa mỏng lại có chút khêu gợi. Trang phục ba lớp nhưng lại ôm sát cơ thể, chất vải mềm mại mỏng manh, màu sắc bắt mắt lại càng tôn lên những đường cong của một thiếu nữ mới lớn. Chính bản thân Thiên Lạc soi lại mình trong gương còn thấy đỏ mặt.

"Phải rồi, sao nữ nhân ở đây có thể ăn mặc phong phanh như vậy chứ? Họ không sợ lạnh sao?"

"Ha ha, muội ngây thơ thật đấy, các cô nương ở đó nếu thấy lạnh liền mặc kín cổng cao tường thì đâu còn vẻ mong manh yếu đuối, sao mà được nam nhân ôm ấp trong lòng"

"Nói dễ hiểu thì loại y phục mà muội đang mặc chính là để quyến rũ nam nhân, mà ban nãy muội cũng triệt để hạ gục ông chủ Tiêu rồi"

"Ban nãy nếu không phải chỗ đông người, ta còn muốn chọc ông chủ Tiêu mấy câu, xem phản ứng của hắn ra sao"

Tại hậu viện.

Thiên Lạc vẫn chăm chú quan sát nét mặt của Tiêu Sắt. Mà hắn nãy giờ chỉ chuyên tâm pha trà, thưởng trà.

"Tư Không cô nương có điều gì muốn nói sao?"

"Hắn giận thật sao?" Thiên Lạc thầm nghĩ trong lòng

"Tiêu Sắt, ta nghe nói mẫu thân từng ở Bách Hoa Lâu mới đến đó xem thử, không ngờ gặp người quen cũ của mẫu thân ở đó, bà ấy giữ ta ở lại hàn huyên"

"Ta biết, cô còn uống rượu"

"Có một chút. Dù sao rượu ở Bách Hoa Lâu cũng không thể bằng rượu của sư bá ta ủ, không thể chuốc say ta được"

Tiêu Sắt nhàn nhạt ừm một tiếng.

"Vậy...không còn việc gì nữa thì ta về phòng đây. Đúng rồi, trả áo choàng cho huynh"

Thiên Lạc cởi áo choàng của Tiêu Sắt để lại trên bàn.

"Khoan đã"

"Những loại y phục thế này, cô không nên mặc thì hơn"

"Y phục này? Ta thấy bộ y phục này rất tốt, khi luyện công cũng không quá nóng"

"Sao hả? Huynh từ bao giờ lại có ý kiến với việc ăn mặc của ta?"

Thiên Lạc nở nụ cười ranh mãnh nhìn hắn.

Tuy trên mặt Tiêu Sắt không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng lại đỏ bừng. Rõ ràng hắn đang kích động.

"Vậy ý cô nương là cô thích ăn mặc như vậy?"

Tiếu Sắt tiến gần về phía Thiên Lạc, nàng lại thuận thế lùi về phía sau. Hắn càng tiến, nàng càng lùi. Nàng cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ khuôn mặt và hơi thở nặng nề của hắn. Nhưng rõ ràng nàng mới là người uống rượu mà?

Thiên Lạc lùi dần, lại không phát hiện đã đến bậc thềm, cả thân người ngã ngửa về sau. Tiêu Sắt nhanh chóng đỡ lấy eo nàng, kéo nàng ngược trở lại, vừa vặn ngã vào lòng hắn.

Lại là vấn đề trang phục. Với sự tiếp xúc cơ thể này, qua ba lớp y phục mỏng manh kia, Tiêu Sắt vẫn dễ dàng cảm nhận từng đường nét cơ thể của nàng. Mà Thiên Lạc cũng nhận thấy hơi nóng từ người Tiêu Sắt, nàng vội vàng thoát ra.

"Thiên Lạc, ta nghiêm túc cho cô biết, đừng mặc loại trang phục này nữa"

"Ta...ta biết rồi" hai má Thiên Lạc đỏ bừng

"Thực ra bộ y phục này là Tôn ma ma tốt bụng cho ta mượn khi quần áo của ta bị đổ rượu lên, ta cũng không thích loại trang phục này"

Thiên Lạc kéo kéo tay áo Tiêu Sắt, ngước nhìn hắn:

"Ta sẽ không bao giờ mặc lại nó nữa"
Nàng nhỏ giọng nói với hắn.

"Thực ra vẫn có thể" hắn từ tốn nói "nhưng chỉ được mặc trước mặt ta, những người khác ai cũng không được" hắn thì thầm bên tai nàng.

"Vậy...không còn việc gì nữa, ta về đây"

"Khoan đã" Tiêu Sắt lại gọi nàng.

Hắn lấy tấm áo choàng khoác lại lên người Thiên Lạc.

"Trời lạnh rồi, nhớ giữ ấm"

Thiên Lạc mặt đỏ bừng, chỉ muốn chạy thật nhanh về phòng để tránh ánh nhìn của hắn. Sớm biết thế này nàng đã không chọc ghẹo hắn, quả không hổ danh lão hồ ly.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC